Enjoy!
________________________________________________________________________________________
Cách nói “Anh yêu em” – Phần 2
Do độ cao nên nền nhiệt ở đây dịu hơn rất nhiều vào ban đêm, kể cả giữa mùa hè.
Làn gió đêm dịu nhẹ cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu.
Ayaka lặng lẽ nói khi ngồi cạnh Haruto.
“Dù không có ánh sáng, ta vẫn có thể nhìn thấy những vì sao.”
“Đúng vậy. Không hiểu sao, nhìn thấy nhiều sao đến thế khiến tớ có cảm giác bầu trời đêm như tiến lại gần hơn.”
“Tớ hiểu! Tớ dường như không còn cảm nhận được khoảng cách nữa.”
Ayaka vui vẻ đồng ý với ý kiến của Haruto.
Hiện đang là một thế giới tối tăm, không có nguồn sáng nào ngoại trừ ánh trăng dịu nhẹ chiếu rọi.
Bầu trời sao cậu nhìn lên từ đây đẹp đến ngỡ như nó đang ở trước mặt, mang đến một cảm giác về một không gian rộng lớn kỳ ảo.
“Những vì sao bí ẩn thật nhỉ?”
Khi Haruto thì thầm, Ayaka rời mắt khỏi bầu trời rồi nhìn sang cậu bên cạnh.
“Khi nghĩ rằng mỗi đốm sáng là một ngôi sao thì vụ trụ thực sự rất rộng lớn.”
“Ngôi sao, giống như mặt trời nhỉ?”
"Ừ. Một ngôi sao tự phát ra ánh sáng."
Sau khi gật đầu với Ayaka, Haruto nhìn lên bầu trời đêm với đôi mắt sáng ngời như một cậu bé.
“Có nhiều hành tinh xung quanh vô số ngôi sao kia, có thể một trong số đó giống trái đất, và cũng giống như chúng ta, bọn họ có thể cũng đang tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp này. Thật thú vị khi nghĩ như vậy.”
“Fufufu, Haruto-kun lãng mạn đến không ngờ ha.”
Trong khi Ayaka mỉm cười thích thú thì Haruto giải thích cho cô một cách nghiêm túc và nhiệt tình.
“Không, không. Đây là khoa học mà.”
“Thế ư?”
“Có một phương trình xác định khả năng tốn tại của những dạng sống thông minh khác ngoài con người ở ngoài kia.”
“Phương trình…”
“Họ nhân phương trình đó với nhiều biến khác nhau, nhưng cho đến nay thì vẫn chưa chứng minh được các hành tinh tồn tại xung quanh các ngôi sao.”
“H-Hê”
Haruto đột nhiên bắt đầu say mê nói về khoa học vũ trụ, Ayaka đáp lại, cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu tiếp tục nói về không gian.
"Tuy nhiên, những nghiên cứu gần đây đã tiết lộ rằng các ngôi sao có chuyển động nhẹ, và hóa ra điều này là do tác động từ lực hấp dẫn của các hành tinh xung quanh chúng. Vì thế người ta đã chứng minh rằng khả năng có một nền văn minh ngoài Trái đất là lớn hơn 0, nhờ đó mà khả năng tồn tại một nền văn minh tiên tiến ngoài Trái đất cũng tăng lên đáng kể.”
“V-Vậy ư…”
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ đó là một câu chuyện lãng mạn, nhưng khi nhận ra nó thực sự khá khoa học, Ayaka khẽ mỉm cười.
“Có sự khác biệt lớn giữa 0 và 1. Vì 0 dù có nhân với bất cứ gì cũng bằng 0.”
Haruto nói điều này trong khi nhìn lên bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, Ayaka có vẻ hơi bất mãn.
"...Này, Haruto-kun."
“Vâng?”
“Nói sao nhỉ, không có câu chuyện nào lãng mạn hơn chút ư? Như giai thoại về các chòm sao chẳng hạn?”
Haruto nghiêng đầu trước lời nói của Ayaka.
“Hmm. Tớ không thực sự rõ lắm về các chóm sao.”
“Vậy à….A, đúng rồi.”
Ayaka nhìn vầng trăng mờ ảo và nói với Haruto như thể được truyền cảm hứng từ đó.
“Haruto nè, cậu có biết câu [Trăng đẹp thật] cũng được xem như là một lời tỏ tình hông?”
“À, ừm. Của Natsume Soseki nhỉ.”
“Ể? Vậy sao?”
Ayaka cố gắng nói về điều gì đó lãng mạn, nhưng khi nghe tên của một nhân vật văn học vĩ đại thốt ra từ miệng cậu, cô tỏ ra khá bối rối.
Có lẽ vì biểu cảm đó khá buồn cười, Haruto bắt đầu nói với nụ cười trên môi.
“Khi Natsume Soseki còn là giáo viên tiếng anh, một học sinh của ông đã dịch [I love you] trực tiếp thành [Anh yêu em]. Sau đó, chính Natsume đã nói rằng người Nhật không thường diễn đạt ra trực tiếp như vậy. Nên khi học sinh ấy thắc mắc rằng nên dịch ra sao, Natsume Soseki đã khuyên nên dịch rằng [Trăng đẹp quá].”
“Ra là vậy, tớ không biết đấy. Haruto-kun biết nhiều thật.”
Ayaka rất ấn tượng, Haruto trả lời trong khi gãi má để che giấu sự bối rối của mình.
"Đây là một câu chuyện khá nổi tiếng."
“Vậy ư? Nhưng sao [I love you] lại được dịch thành [Trăng đẹp quá]?”
Bên cạnh Haruto, Ayaka cũng nhìn lên bầu trời đêm và tò mò hỏi.
Nhìn cô, Haruto khẽ mở miệng nói.
“Hai người cùng ngắm trăng bên nhau và cùng cảm thấy nó đẹp. Điều này là đủ để diễn tả lời [Yêu]. Tớ cảm giác đã đọc đâu đó như vậy.”
“Không hiểu sao. Điều đó tuyệt thật, lãng mạn quá ha.”
“Maa, dù sao cũng rất hiếm người ngỏ lời như thế trong thế giới thật.”
Ít nhất, cậu không nghĩ cả hai có thể hẹn hò ngay cả khi họ cùng nhìn lên trời và nói, “Trăng đẹp quá”.
Khi Haruto đang nghĩ như vậy, Ayaka đang ngồi cạnh, đột nhiên rời mắt khỏi bầu trời đầy sao và nhìn chằm chằm vào cậu.
“Nếu là Haruto-kun, cậu sẽ dịch câu [I love you] như thế nào?”
“Ể ể…sao đột ngột thế”
Haruto cười khổ, còn Ayaka thì nhìn cậu rồi cười hạnh phúc.
“Haruto-kun học rất giỏi mà, phải chứ? Nên mình nghĩ cậu có thể làm được như Natsume Soseki.”
“Không, không. Đối phương là một đại văn hào đại diện cho cả nền văn học Nhật Bản đó.”
Haruto nói với nụ cười gượng, nhưng cô nàng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt mong đợi.
Có vẻ chuyện này sẽ không kết thúc trừ khi cậu đưa ra câu trả lời.
Cảm thấy như vậy, Haruto nhìn lên bâu trời sao kia và bắt đầu suy nghĩ.
Ayaka tiếp tục nhìn cậu với vẻ mặt hạnh phúc.
Làn gió đêm nhẹ nhàng vuốt ve khoảng không giữa hai người.
Đồng thời, khiến Haruto cảm thấy như mình bị bao quanh bởi mùi hương của Ayaka.
Mùi xà phòng thoang thoảng sau khi tắm và mùi hương ngọt ngào từ Ayaka mà cậu thường cảm thấy.
Khi đó, Haruto nhìn lên bầu trời đầy sao và thì thầm nhẹ.
“Chắc là…Làn gió đêm dưới bầu trời sao thật dễ chịu làm sao…chăng?”
“…”
Nghe những lời đó từ cậu, Ayaka chỉ im lặng nhìn Haruto.
Rồi, vì không chịu được nữa, cậu vội diễn giải với khuôn mặt đỏ bừng.
“Quả nhiên là không được, vừa rồi không có gì đâu, cậu cứ quên đi!”
“Ể? Tớ nghĩ nó rất hay mà? Quả là Haruto-kun.”
"Dừng lại đi, xấu hổ quá"
Khi Ayaka mỉm cười khen ngợi, Haruto dùng một tay gãi đầu, mặt vẫn đỏ và quằn quại vì xấu hổ.
Thầy hành động ấy của cậu, Ayaka nhẹ mỉm cười và để nghị với Haruto.
“Đúng rồi Haruto-kun.”
“N?”
“Cậu muốn tập làm người yêu không?”
“Hả? Ở đây và bây giờ luôn á?”
“Ừm”
Ayaka ngượng ngùng gật đầu.
“Cùng nhau ngắm sao vào nửa đêm y như một cặp vậy.”
“Vậy ư?”
“Ừm. Thật lãng phí nếu để khoảnh khắc này trôi qua như vậy.”
Nói vậy, Ayaka nghiêng đầu nhìn Haruto và hỏi, “Cậu có thấy phiền không?”
“Không, tớ không ghét chút nào, nhưng…”
“Quyết thế đi.”
Với giọng điệu vui vẻ, Ayaka thu hẹp khoảng cách rồi rúc người vào Haruto. (Chị nhanh lắm)
“…E-Eto, cậu muốn luyện tập kiểu gì đây?”
Haruto cảm thấy tim cậu đập nhanh hơn khi cảm nhận được hơi ấm bên cạnh mình.
“Hử~m. Tớ tự hỏi những cặp đôi thường làm gì trong tính huống này nhỉ?”
“…Nắm tay rồi lặng lẽ ngắm sao chăng?”
Haruto nói điều cậu nghĩ trong đầu.
Sau khi nghe vậy, Ayaka thì thầm, “Hiểu rồi”, rồi từ từ đưa tay phải về phía Haruto.
Haruto nhìn chằm chằm vào tay cô nàng một lúc, rồi nhẹ nhàng đan tay trái cậu vào tay Ayaka.
Bên cạnh, cậu có thể nghe thấy tiếng “Fufufu” và nụ cười trông rất hạnh phúc của cô nàng.
Như để giảm bớt sự bối rối của bản thân, Haruto nhìn lên bầu trời đầy sao, Ayaka cũng làm theo và nhìn lên bầu trời đêm.
“…Đẹp thật.”
“Ừ, thật sự rất đẹp.”
Sau khi trao đổi vài câu, cả hai người ngồi kề vai trong bóng tối và nhìn về cùng một hướng.
Sau khi im lặng ngắm nhìn bầu trời sao được một lúc, Haruto đột nhiên cảm thấy được một sức nặng đè lên vai mình.
Bị thu hút bởi điều đó, cậu đánh mắt sang vai trái.
Đó là Ayaka, đầu cô đang tựa vào vai và dựa cả cơ thể vào người cậu.
Từ mái tóc trước mặt mình, cậu có thể ngửi thấy được mùi hương của cổ, ngọt ngào vào rõ ràng hơn so với khi bị gió đêm cuốn đi.
Khi Haruto đang có chút dao động, giọng nói mỏng manh và mềm mại của cô lọt vào tai cậu.
“Haruto-kun…Tớ cũng, cảm thấy làn gió đêm nay rất dễ chịu.”
“N…..”
Nghe vậy, Haruto theo bản năng quay đầu về phía cô.
Rồi, Ayaka đang tựa đầu vào vai Haruto, từ từ nhìn cậu.
Ánh mắt cả hai người đan vào nhau ở khoảng cách rất gần.
Trong mắt Haruto, hình dáng Ayaka được phản chiếu dưới ánh trăng dịu dàng và huyền ảo.
Cô ấy trông xinh đẹp và bí ẩn tới nỗi tưởng chừng như không thuộc về thế giới này, và dường như Haruto đang bị cổ hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Haruto vội vàng rời mắt khỏi cô nàng và quay lại nhìn bầu trời đêm.
Tuy nhiên, bầu trời sao tuyệt đẹp lúc trước đã không còn ấn tượng nữa rồi.
Bởi sự quyến rũ của người con gái cạnh bên rực rõ tới mức không ngôi sao nào có thể bì được.
Tim Haruto đập nhanh tới nỗi cậu sợ rằng Ayaka sẽ nghe được, và cậu cũng nhận ra cảm xúc này đã lớn đến mức bản thân cậu không thể giấu được nữa.
Họ, không thể tiếp tục làm người yêu giả được nữa…không, là cậu KHÔNG muốn tiếp tục như thế nữa.
Càng nghĩ vậy, Haruto càng bị mê hoặc bởi người con gái mang tên Toujou Ayaka và bị cổ quyến rũ hoàn toàn.
“Haruto-kun nè. Tam giác mùa hè nằm đâu ta.”
“...... Không phải là chỗ đó với chỗ kia sao?”
“Cái đó, cậu không biết phải không?”
“Ừ, xin lỗi nhé.”
“Mou….fufufu.”
Tuyệt vọng kìm nén cảm xúc đang trào dâng của bản thân, Haruto dành một đêm yên tĩnh với cô gái đang cười hạnh phúc bên cạnh mình.