Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 71



Tính sang năm 2024 đăng nhưng mà nhát quá -_-

Enjoy!

          _________________________________________________________________________________________

Như thường lệ, không phải như vậy đâu mà…

Vài ngày sau khi đi cắm trại cùng gia đình Toujou.

Haruto đến nhà Ayaka như mọi khi và cùng học nhóm trong phòng cổ.

“Haruto-kun, chỗ này giải sao vậy…”

“Àa, chỗ này ta nên phân tích các góc trong câu hỏi thành nhiều góc khác nhau, sau đó dùng công thức tính lượng giác…”

Haruto dừng việc học của mình và giải thích cho Ayaka cách giải quyết bài tập.

“À, tớ hiểu rồi…Vậy chỗ này là 30 và 45 độ….E~eto, Sin phải không nhỉ…”

Ayaka gõ nhẹ cây bút chì cơ trên cuốn tập của mình, cố gắng nhớ công thức. Haruto ném cho cổ chiếc phao.

“Sin thì sin cos cos sin, cos thì cos cos sin sin dấu trừ.”

“A! Đúng rồi! Thế đây là sin 30 độ và cos 45 độ…”

Nhờ lời khuyên của Haruto, Ayaka đã thành công áp dụng công thức và giải được bài toán lượng giác.

Không lâu sau khi tìm ra câu trả lời, Ayaka thở ra một hơi nhẹ, “Fuu~”

“Giải được rồi~”

Cô nàng có vẻ rất tự hào khi đạt được thành tựu này. Tuy nhiên, khi nhận ra câu tiếp theo cũng là lượng giác, cổ liền lĩu môi, “Muu…”

“Sao phải học lượng giác chớ? Đi làm thì dùng sin, cos, tan làm gì chứ?”

Khi Ayaka phàn nàn một cách dễ thương bên cạnh, Haruto nở một nụ cười nhẹ và nói, "Fufu"

“Những tòa nhà chọc trời, máy bay lượn trên không hay đường xá và ô tô, tất cả đều nhờ lượng giác mà ra đó.”

“Thế sao? Thiệt luôn?”

“Thiệt đó. Ngoài ra, nếu thành thạo lượng giác, cậu có thể chia một cái bánh theo ý mình.”

“Ể? Bánh? Là sao?”

Nghe Haruto nói, Ayaka nghiêng đầu với một dấu hỏi lớn.

“Ví dụ như cậu muốn chia một cái bánh thành 3 phần, nghĩa là 2π/3, thế nên cậu có thể chia nhỏ thành π/2+π/6, mà sin π/6 bằng ½. Đánh dấu nửa chiếc bánh và…”

“Đợi! Đợi đã! Tớ chả hiểu gì cả.”

“Ể?”

Ayaka cắt ngang lời giải thích của Haruto.

Thấy cô, Haruto nghiêng đầu và tỏ vẻ sốc.

“Trước kỳ nghỉ hè, ta đã học 30 độ của một tam giác có tỷ lệ 1:2:√3 là π/6, đúng chứ? Và Sinπ/6 là…”

“Wa~wa~wa~! Tớ không muốn nghe về “Sin” hay “π” nữa đâu.” (Tui cx thế)

Ayaka dùng cả hai tay bịt tai lại và lắc đầu để không phải nghe lời giải thích của Haruto.

Haruto mỉm cười cay đắng trước sự phản kháng của cổ.

“Nếu không chia cái bánh bằng nhau thì cậu và Ryouta-kun sẽ cãi nhau đúng không nào?”

Nghe những lời của cậu, Ayaka bỏ tay ra khỏi tai, hơi chuyển trọng tâm về phía Haruto và nói.

“Đến lúc đó, tớ sẽ nhờ Haruto-kun cắt bánh.”

“…”

Haruto không nói nên lời khi cô nàng nói với cậu bằng chất giọng ngọt ngào.

Ngày họ đi cắm trại.

Kể từ lúc họ cùng qua đêm dưới bầu trời đầy sao ấy, Haruto cảm thấy Ayaka ngày càng thân thiết với mình hơn.

Đồng thời, cũng kể từ đêm đó, cậu lại càng thấy người con gái tên Toujou Ayaka hấp dẫn hơn bao giờ hết, tình huống đó cũng thể lại một gánh nặng khá lớn trong lòng cậu.

“Tớ không chắc có thể ở cạnh khi cậu ăn bánh mà.”

“…Cậu không thể ở cạnh mình ư?”

Không thể nhìn thẳng vào cô, Haruto nhìn xuống cuốn tập của mình và yếu ớt nói.

Mặt khác, Ayaka lại nhìn vào góc cạnh nghiêng mặt cậu với đôi mắt rơm rớm và thì thầm.

“Tớ….tớ cũng không biết…h-hơn nữa, nếu không học nghiêm túc, kỳ nghỉ hè sẽ sớm qua mau thôi.”

Haruto thay đổi chủ đề để né tránh cổ.

Đến tận bây giờ, khi tập luyện làm người yêu, Ayaka luôn khiến cậu hồi hộp và phấn khích.

Tuy nhiên, từ sau đêm đó, trái tim cậu đã hoàn toàn bị cô nàng chinh phục, và nếu họ vẫn giữ khoảng cách như trước, chắc chắn cảm xúc của chính cậu sẽ bị xáo trộn.

Một lần nữa, hôm nay Ayaka lại đề xuất tập làm người yêu với Haruto. Nhưng vì đang không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cậu đành phải tránh né điều đó bằng cách làm bài tập hè và ôn bài.

“Tớ muốn Ayaka đạt điểm cao trong bài kiểm tra sau kỳ nghỉ. Tớ cũng hứa với Ikue-san rằng lý do tớ đến phòng cậu trước giờ làm là để dạy cậu học rồi mà.”

"Ugh...Không thể tin là kỳ nghỉ hè sắp kết thúc..."

Haruto cũng nhận được một nụ cười gượng gạo từ Ayaka, người có vẻ mặt chua chát.

“Nếu kết quả bài kiểm tra tệ, Ikue-san sẽ nổi giận đúng chứ? Cô ấy sẽ thắc mắc liệu cậu có học trong kỳ nghỉ không đó.”

“Ư ư….chuyện đó, không ổn chút nào…”

Ayaka duỗi tay lên bàn và cau mày, rồi quay sang Haruto như chợt nghĩ ra gì đó.

“Về chuyện học ấy, tớ nghĩ bản thân sẽ cố gắng hơn nếu như có gì đó để mong đợi đóa.”

“Ý cậu là phần thưởng?”

“Đúng đúng.”

Biểu cảm của Ayaka thay đổi từ cái cau mày trước đó sang vẻ đầy mong đợi, và nhìn chằm chằm vào Haruto.

“Nếu Haruto-kun có thưởng thì tớ nghĩ mình sẽ học chăm chỉ hơn.”

Haruto nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của cô nàng, do dự một lúc trước khi từ từ mở miệng.

“…Được thôi. Chà, nếu cậu đạt 95 điểm trở lên tất cả các môn thì tớ sẽ thưởng cho cậu.”

“Ể? 95 cao quá rồi đó! 60 không được sao?”

Điều kiện do Haruto đưa ra.

Ayaka không thể chịu được điều kiện đó, liền nói ra ý kiến của mình.

Đáp lại, lần này Haruto tỏ ra ngạc nhiên.

“Ể? 60 không phải thấp quá sao? Ít nhất cũng trên 90 chứ?”

“Tớ học không có giỏi bằng Haruto-kun. 70 điểm nhé.”

“Hmm, vậy…85 điểm.”

“75”

“…Tớ hiểu rồi. Vậy thì sẽ có thưởng nếu cậu đạt 80 điểm trở lên các môn được chưa?”

Cậu đề xuất lại điều kiện theo suy nghĩ của mình.

Khi Ayaka nghe vậy, cô mỉm cười và gật đầu.

"Quyết định rồi! Yoshi, tớ sẽ học thật chăm chỉ!"

Ayaka nhiệt tình nhìn vào cuốn sách tham khảo.

Vẻ mặt cổ khi viết vào tập với ánh mắt nghiêm túc và phần nào có vẻ hài lòng. Thấy vậy, Haruto cười gượng vì dường như đã chịu thua khả năng đàm phán của Ayaka rồi tiếp tục việc học của mình.

Sau đó, cả hai bắt đầu học hành nghiêm túc.

Thỉnh thoảng, Ayaka sẽ hỏi Haruto những phần mà cô không hiểu, Haruto cẩn thận dạy và giải thích chúng.

Hai người họ tập trung vào việc học một lúc lâu.

Đột nhiên, Haruto nhận thấy bên trong căn phòng tối dần.

Nhìn đồng hồ trên tường, cậu thấy thời gian hiện tại đã hơn 2h30 chiều.

“Liệu thời tiết có trở xấu không ta?”

Haruto lẩm bẩm với chính mình trong khi nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Nghe những lời đó, Ayaka, người đang tập trung vào cuốn tập của mình, nhìn lên và nhận thấy căn phòng tối om.

“Thật nè. Bật đèn lên thôi.”

Cô cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn lên và bật đèn trong phòng.

“Thế mà dự báo thời tiết báo hôm nay nắng.”

“Có vẻ trời sắp mưa rồi.”

Hai vừa nói chuyện vừa đánh mắt ra cửa sổ nhìn những đám mây dày trên bầu trời.

Đột nhiên, trời bắt đầu mưa to như thể xô nước bị đổ.

Tiếng giọt mưa đập mạnh vào mái nhà.

Ayaka nhìn Haruto với vẻ mặt lo lắng.

“Mưa to quá.”

“Ừm, gần đây cũng có nhiều cơn mưa bất chợt không thể dự báo được như hôm nay vậy.”

Thời tiết mùa hè dạo gần đây khá bất ổn.

Mưa không hề giảm mà càng lúc càng xối xả, tiếng mưa cũng lớn dần, ngoài trời ngày càng tối đi.

Dù đang là buổi trưa nhưng bên ngoài trời tối đen như chạng vạng. Thêm vào đó, âm thanh của mưa ngày càng dày đặc.

Hai người họ tiếp tục im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, một tia sáng lóe lên, vài giây sau, âm thanh trầm như tiếng ầm ầm của trái đất vang lên.

“Trời nổi sấm rồi.”

“…Ừm”

Ayaka trả lời một cách yếu ớt với vẻ mặt lo lắng, cô xích lại gần Haruto.

Haruto cố gắng kìm nén cảm xúc còn hỗn loạn hơn cả thời tiết bên ngoài do mức độ gần gũi của cổ.

Vì Ayaka sợ tiếng sấm nên Haruto không thể đẩy cô ra được, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô nàng để trấn an.

Đúng lúc đó, ánh sáng ngoài cửa sổ trở nên chói mắt, đồng thời, một tiếng nổ lớn vang lên làm rung chuyển ngôi nhà.

“Kya!?”

Ayaka hét lên.

Cô giật nảy cả người lên và ôm chặt lấy cánh tay phải Haruto.

"Huh!?"

Cùng với tiếng sấm như một vụ nổ, cậu cũng cảm thấy được sự mềm mại bên tay mình.

Haruto theo phản xạ cố gắng rút tay lại.

Đúng lúc đó, đèn đột nhiên tắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối mờ mịt.

“Wawa!?”

“Khoan!?”

Khi Haruto rút tay lại, Ayaka, người đang giữ chặt cánh tay cậu, mất thăng bằng và ngã về phía Haruto.

Cậu đỡ lấy người cô.

Tuy nhiên, sấm chớp và mất điện đột ngột cũng như việc tiếp xúc gần với người thương khiến Haruto không khỏi lo lắng, vì lẽ đó nên cơ thể cậu không thể cử động bình thường được, dẫn đến hậu quả là cậu ngã nhào và bị Ayaka đè lên.

“Ah….”

“N…..”

Ayaka đẩy Haruto xuống.

Haruto bị Ayaka đẩy xuống.

Cả hai nhìn nhau trong im lặng, với vẻ mặt ngạc nhiên.

Căn phòng tối om do mất điện.

Haruto nghe thấy tiếng mưa rơi nặng hạt.

Và như thể không chịu thua, tim cậu đập thình thịch một cách mãnh liệt.

Như thể bị trói buộc, cậu không thể rời mắt khỏi Ayaka đang nằm trên người mình.

Hiện cậu cần đứng dậy và tách mình ra khỏi cô ngay lập tức.

Dù biết điều đó ở trong đầu. Nhưng cơ thể lại không nghe theo. Nó dường như bắt đầu đi theo trái tim thay vì lý trí.

Trong một căn phòng thiếu ánh sáng với bầu trời đầy mây mang theo giông bão.

Mặc cho vậy, Haruto vẫn lặng lẽ nhìn chăm chăm vào đôi mắt cổ ở một khoảng cách rất rõ ràng.

Bên tai cậu nghe thấy một giọng nói mỏng manh run rẩy, dường như bị át đi bởi tiếng mưa lớn.

"Haruto-kun..."

Cô nhìn thẳng vào mắt Haruto và hơi hé môi.

“Nghĩ lại thì…bọn mình vẫn chưa…luyện tập phần quan trọng nhất…của một cặp đôi nhỉ…”

“A…ya…”

Haruto không thể nói gì, chỉ có những thanh âm vô nghĩa phát ra từ miệng cậu.

Haruto đóng mở miệng liên tục, như thể cậu đã mất đi khả năng giao tiếp.

Ayaka từ từ đưa môi mình lại gần môi cậu.

Mái tóc mềm mại, bồng bềnh và bóng mượt của Ayaka bao bọc lấy Haruto, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.

Tất cả những cậu có thể thấy bây giờ là Ayaka đang tiến tới rất gần.

Trong đầu Haruto, lý trí đang tuyệt vọng gióng lên một hồi chuông cảnh báo.

Ayaka không phải là bạn gái thật của cậu.

Thế nên cả hai không thể làm thế.

Không đời nào cậu có thể lấy chuyện như luyện tập làm người yêu để dùng làm một cái cớ được.

Tuy nhiên, cơ thể cậu đã hoàn toàn bị chi phối bởi tâm trí.

Trái tim cậu khao khát cô.

Khuôn mặt Ayaka đến gần hơn bao giờ hết, đủ để cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của cô.

Đúng lúc đó, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, chiếu rõ cảnh tượng hai người đang nằm chồng lên nhau.

Khung cảnh mờ ảo lúc trước đã trở nên sáng hơn, khiến Haruto lấy lại tâm trí trong giây lát, cậu tận dụng cơ hội đó để huy động toàn bộ lý trí của mình.

Cậu đặt tay lên vai Ayaka và nhẹ nhàng đẩy cô ra.

Lúc đầu, cô nàng có chút kháng cự, nhưng Haruto vẫn tiếp tục, cuối cùng Ayaka như đã chấp nhận điều đó và từ từ rời khỏi người Haruto.

Khi Ayaka đã rời khỏi, Haruto nâng phần thân trên của mình lên.

Cạnh cậu, Ayaka nhìn chằm chằm vào Haruto với đôi mắt ươn ướt như thể sắp khóc, khuôn mặt cổ nhuộm màu đỏ tươi đến tận tai.

“Nè…Haruto-kun…”

Ayaka cố gắng thu hẹp khoảng cách một lần nữa trong khi gọi tên cậu.

Thấy cô như vậy, Haruto cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung và hoảng loạn nói.

“A, đã 3 giờ rồi, tớ phải đi làm việc đây!”

Haruto vội vàng dọn dẹp tài liệu học tập trên bàn và rời khỏi phòng Ayaka như thể đang chạy trốn.

       __________________________________________________________________________________________

Đôi lời từ tác giả:

Tôi mong các bạn có thể chờ đợi Haruto yếu đuối thêm một chút nữa.