Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 72



Enjoy!

          _________________________________________________________________________________________

Việc thích một ai đó

Haruto một mình đi bộ qua con hẻm của khu dân cư, trong không khí mát mẻ sau cơn mưa.

"A...chết tiệt..."

Cậu nhìn xuống đất và chửi thề.

Sau khi làm xong việc nội trợ cho gia đình Toujou, Haruto cúi gắm mặt bước về trong chiều tối.

“Tại sao mình…lại…”

Đôi mắt ươn ướt ấy.

Giọng nói nhỏ nhẹ như đang chờ đợi điều gì đó nhưng lại run lên vì lo lắng đó.

Chỉ nghĩ đến ngoại hình và giọng nói của Ayaka thôi cũng khiến ngực Haruto đau nhói theo cái cách mà cậu chưa từng trải qua.

Tại sao lúc đó mình lại bỏ chạy?

Haruto nhận thức được tình cảm của mình, cũng như tình cảm của Ayaka dành cho cậu.

Ấy thế mà, lúc cô ấy đang cố gắng thu hẹp khoảng cách, thì không biết vì lý do gì mà cậu lại vô thức muốn bỏ chạy.

Chính cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại hành động như vậy.

Mặc dù cô gái cậu thích đã có động thái với cậu nhưng bản thân cậu vẫn bỏ chạy khỏi cô.

“Mình là một thằng khốn…”

Và rồi, khi đang làm việc nhà, Ayaka đã cố gắng bắt chuyện với cậu vài lần.

Tuy nhiên, Haruto tránh mặt cô bằng cách chơi với Ryouta hoặc giả vờ bận nấu ăn.

Haruto thậm chí còn được mời ở lại ăn tối, nhưng cậu lại viện cớ rằng, “Hôm nay có việc phải làm” rồi rời khỏi nhà Toujou.

Khi đi dạo một mình lúc hoàng hôn, Haruto dần lấy lại được sự bình tĩnh.

Đồng thời, cảm giác căm ghét những hành động vừa rồi của bản thân dần nâng lên cực hạn.

Cậu không thể giải thích rõ ràng, nhưng khi đến gần Ayaka, cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng ấy khiến cậu từ chối thay đổi mối quan hệ với cổ.

Khi thời gian làm việc kết thúc, lúc cậu chuẩn bị về nhà, Haruto thoáng thấy được vẻ mặt của Ayaka.

Nó tràn ngập nỗi buồn và sự lo lắng.

Haruto càng tự trách mình nhiều hơn vì đã khiến cô ấy trở nên như vậy.

“Mình, đúng là một thằng khốn vô dụng…”

Cậu chán nản và đi lang thang khắp khu dân cư trong vô định, không muốn về nhà.

Sau đó, cậu tìm thấy một công viên vắng vẻ được chiếu sáng lờ mờ bởi một con phố thiếu ánh sáng.

Haruto chậm rãi đi đến công viên và ngồi xuống chiếc xích đu khá rỉ sét.

“Haà…”

Haruto gục đầu thất vọng khi ngồi trên xích đu.

Công việc nội trợ bán thời gian sau này.

Cậu nên làm bộ mặt như nào khi đến nhà Toujou đây?

Haruto tiếp tục lo lắng và thở dài, suy nghĩ của cậu không hoạt động như bình thường.

Đột nhiên, một giọng nói gọi cậu.

“Không phải Haruto đây sao? Chú em làm gì ngồi đây thế?”

Haruto ngẩng mặt lên khi nghe thấy giọng nói, Ishikura đứng đó, tay cầm túi giấy và hỏi với vẻ tò mò.

“Are? Kazu-senpai? Có chuyện gì sao?”

“Không, không, chuyện gì là chuyện gì chứ? Anh đang trên đường về. Chú thì sao, đây đâu phải hướng nhà chú?”

“À…nhỉ. Không, chỉ là em…đang mải suy nghĩ về nhiều thứ thôi.”

Haruto mỉm cười yếu ớt trước câu tsukkomi của Ishikura.

Nghe vậy, Ishikura thì thầm: “Không còn cách nào khác ha” rồi ngồi xuống chiếc xích đu cạnh Haruto.

“Nếu chú không phiền, anh sẽ lắng nghe chuyện của chú.”

"Hả? Không, không sao thật mà."

Sau khi liếc nhìn một lúc, Haruto lắc đầu.

“Thật không sao á?”

“Vâng…”

Sau khi gật đầu nhẹ, Haruto dừng lại một lúc lâu trước khi quay sang nhìn Ishikura.

"Xin lỗi anh, Kazu-senpai. Em... em có thể yêu cầu anh lắng nghe em được không?"

“Ừ”

Người anh trai đáng tin cậy hơn cậu một tuổi mỉm cười với khuôn mặt cứng rắn.

Đối với người bình thường, nó giống như nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn của một kẻ sát nhân ngay trước khi sắp ra tay với mục tiêu của mình.

Tuy nhiên, dưới góc nhìn của Haruto, người đã cùng anh ở võ đường từ khi còn nhỏ, nụ cười của đó rất ấm áp và đáng tin cậy.

“Câu chuyện khá là dài, liệu có ổn không?”

“Đừng lo lắng. Cứ xả hết ra cho anh nghe.”

Như bị chiều hư bởi lời nói của Ishikura, Haruto kể anh nghe về Ayaka cũng như tình cảm mà cậu dành cho cô.

Về dịch vụ việc nhà, Haruto nói qua về quy trình chung, những vẫn giữ bí mất một số thứ dể bảo vệ quyền riêng tư của gia đình Toujou.

Trong khi nghe câu chuyện của Haruto, Ishikura không một lần ngắt lời mà chỉ lặng lẽ lắng nghe, đưa ra lời khuyên.

Cuối cùng, sau khi nghe hết câu chuyện, anh gật đầu nhẹ và nói, “Hiểu rồi.”

“Em thậm chí còn không biết vì sao mình lại bỏ chạy…”

Haruto cúi đầu khi nói điều này, Ishikura ngước lên một chút rồi suy nghĩ về những lời sắp nói.

“Có lẽ nó liên quan tới hoàn cảnh của chú.”

“Hoàn cảnh của em?”

Quay sang Ishikura, Haruto nghiêng đầu vì không hiểu lời anh nói.

“Em đã mất cha mẹ trong một vụ tai nạn giao thông lúc còn nhỏ, phải không? Đến khi lên cấp hai, em cũng mất đi ông của mình. Em hiện tại đã mất đi quá nhiều quan trọng của mình. Thế nên, không phải là em sợ bắt đầu một mối quan hệ mới, mà sợ rằng một ngày nào đó em cũng sẽ đánh mất luôn nó.”

“…Là thế sao? Nhưng em nghĩ bản thân đã vượt qua được cái chết của họ rồi.”

“Đó là điều em nghĩ, đúng chứ? Sau trong thâm tâm em sẽ chẳng biết trái tim mình đang rỉ máu ra sao”

Haruto từ từ tiếp thu những gì Ishikura nói với mình.

Cậu mơ hồ cảm thấy một sự sợ hãi mỗi lần Ayaka tấn công cậu.

Một thôi thúc khiến cậu muốn chạy khỏi việc thay đổi mối quan hệ giữa hai người.

Đó là vì Ayaka đã trở thành một người quan trọng đối với cậu, và cậu sợ cũng sẽ mất luôn cô. Như cha mẹ và ông của cậu.

“Có lẽ là thế…em cũng không biết nữa.”

Haruto lặng lẽ gật đầu.

Lúc này, cậu cảm thấy đầu óc mình trở nên thông suốt hơn.

Cho đến tận bây giờ, có một thứ gì đó rất bí ẩn và mơ hồ trong lòng ngực cậu, nhưng Haruto cảm thấy như mình đã bắt đầu hiểu được bản chất của thứ đó rồi.

Đồng thời, cậu một lần nữa nhận ra tình cảm của mình dành cho cô.

Đây là mặt trái của việc nếu có một người trở nên quan trọng với bạn thì bạn sẽ càng sợ mất đi người ấy.

“Hàa~”

Haruto thở dài khác với lúc trước, lần này căng thẳng hơn nhiều.

Tại sao cậu lại chạy trốn khỏi Ayaka?

Bây giờ đã rõ lý do, cậu không thể cứ để nó như vậy được.

Cậu cần phải mạnh mẽ đối mặt với bản thân mình.

Trái tim cậu mong muốn điều gì?

Thứ cảm xúc ấy mãnh liệt ra sao?

Nhưng Haruto có hơi bối rối trước những cảm xúc đang trào dâng trong lòng.

“Kazu-senpai. Nếu ai đó…cố gắng hôn anh, điều đó có nghĩa là họ đang cố ra tín hiệu phải không?”

“Sao nhỉ? Anh cũng không rõ nữa.”

Ishikura đưa ra một câu trả lời phù hợp với một Haruto đang bối rối. Rồi, anh mở miệng như muốn khuyên cậu.

“Haruto thích cô gái ấy đúng chứ?”

“Ể, maa, vâng.”

“Trong trường hợp đó, dù có tín hiệu hay không cũng chả quan trọng. Thật buồn cười nếu nếu tỏ tình chỉ vì vài cái tín hiệu ấy. Bộ em sẽ không tỏ tình nếu cô nàng không ra tín hiệu à?”

Haruto chỉ im lặng nghe lời khuyên của Ishikura.

“Cái quan trọng chính là cảm xúc của Haruto, đúng chứ? Em quan tâm đối phương đến mức nào? Quan trọng nhất là phải truyền đạt những cảm xúc đó một cách chân thành. Dẫu cho không thành công cũng chẳng sao cả. Nếu không làm được thì hãy từ bỏ đi. Hoặc là em cố gắng hết sức để cải thiện bản thân và khiến người ấy để ý đến mình. Lo lắng về cảm xúc của người khác không phải điều mà một người đàn ông nên làm.”

Nghe lời nói hùng hồn và đầy chất nam nhi của Ishikura, Haruto có vẻ nhẹ nhõm phần nào.

“Cảm ơn anh, Kazu-senpai. Em cảm thấy mình đã ngộ ra rồi.”

“Vậy à, tốt lắm.”

Đáp lại lòng biết ơn của Haruto, Ishikura mỉm cười.

“Nếu em mà là con gái, thì chắc em đổ Kazu-senpai mất rồi.”

“Tốp lại, nghe tởm quá đó.”

Ishikura cau mày hơi cường điệu trước lời nói của Haruto.

Cậu mỉm cười trước biểu hiện của người đàn anh.

“Cảm ơn anh rất nhiều, em sẽ đáp lễ lại sau.”

“Chẳng có gì to tát cả, đừng lo về nó.”

Ishikura vẫy một tay và đứng dậy khỏi xích đu.

“Có vẻ bây giờ chú ổn rồi. Anh mày về nhà đây.”

Nói rồi anh nhặt chiếc túi giấy dưới chân lên.

“Kazu-senpai, bên trong là gì thế?”

“Hả? À, đây là máy đánh trứng loại mới.”

Khi nói vậy, Ishikura mỉm cười và vỗ nhẹ vào chiếc túi giấy.

"Đây là mẫu mới nhất đó. Hiệu quả đánh trứng của nó ở một level hoàn toàn khác lun."

Trong công viên tốt tăm và vắng vẻ, Ishikura với khuôn mặt đáng sợ cầm chiếc túi giấy và mỉm cười với vẻ hài lòng sẽ dấy lên nhiều nghi ngờ.

Nhìn từ ngoài, nó giống như hiện trường của một buổi giao dịch lậu thuộc thế giới ngầm. Người ta có thể sẽ đoán thứ bên trong chiếc túi giấy ấy là “bột mì”.

Nghĩ vậy trong đầu, Haruto mỉm cười ngây ngô.

“Kazu-senpai này. Em rất mong gặp lại anh với mấy cái bánh đó.”

“Ôo, cứ để đó cho anh mày.”

Sau khi trao đổi như vậy, cả hai rời khỏi công viên và trở về nhà mình.

_______________________________

Trên đường về nhà, Haruto đưa ra một quyết định.

Cậu yêu Toujou Ayaka. Trong sâu thẳm, cậu đã hoàn toàn say đắm nàng.

Nếu vậy, cậu phải truyền đạt cảm xúc của mình.

Nhưng trước khi làm điều đó, cậu phải giải quyết một chuyện trước.

Đó là xóa bỏ những sai lầm mà bản thân đã gây nên trong quá khứ.

Nếu không thể làm điều đó, Haruto sẽ không thể toàn tâm toàn ý đối mặt với nàng được.

Cậu mở cửa nhà, lòng cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.

“Con về rồi.”

“Mừng con đã về, Haruto.”

Bà bước ra từ cuối hành lang và mỉm cười chào đón cậu.

Kể từ khi giới thiệu Ayaka là bạn gái cậu, tâm trạng bà ấy luôn cực kỳ vui vẻ.

Quyết tâm của Haruto dao động khi cậu nghĩ rằng mình sẽ sớm bị tước đi nụ cười đó.

Tuy nhiên, để có thể đối mặt với nàng đường đường chính chính và đưa mối quan hệ của họ tiến về phía trước, cậu không thể bỏ chạy.

Haruto quyết định và mở miệng.

"Bà ơi. Con có chuyện muốn nói."

Với vẻ mặt nghiêm túc, Haruto nói sự thật.

Để thay đổi mối quan hệ giữa cậu và Ayaka từ giả thành thật.