Khi bắt đầu làm công việc nội trợ bán thời gian, tôi được gia đình Idol của trường để ý lúc nào không hay

Chương 74



Enjoy!

          ________________________________________________________________________________________

Tình yêu của Toujou Ayaka (6)

Trong kỷ nghỉ hè năm nay, việc Haruto-kun đến nhà tôi làm việc đã khiến những ngày tháng sau đó thật rực rỡ.

Tôi đã yêu anh ấy và cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều thật vui vẻ và thú vị.

Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm với Haruto-kun trong mùa hè này. Xem phim, sở thú, tiệc nướng, hẹn hò và cắm trại.

Khoảng thời gian ở cạnh anh thực sự rất vui...nên có lẽ tôi đã hiểu lầm...

Rằng, chắc chắn Haruto-kun cũng như vậy.

Càng dành nhiều thời gian với anh ấy, tình cảm của tôi dành cho Haruto-kun ngày càng lớn dần, và có lẽ Haruto-kun cũng cảm thấy như tôi...

Nhưng chắc tôi đã lầm…

Chỉ có tôi là người duy nhất cảm thấy như vậy.

Đối với Haruto-kun, tôi chỉ đơn thuần là một “khách hàng” …

“Huh…”

Đúng rồi nhỉ.

Nếu một khách hàng chuẩn bị hôn bạn, thì việc bỏ chạy là điều đương nhiên ha…

Dù đang yêu, nhưng tôi cảm thấy trái tim mình như sắp bay đến một nơi nào đó, đến việc sử dụng điện thoại và mở ứng dụng chat lên cũng trở nên thật nặng nề.

Tôi mở ứng dụng lên, chọn Aizawa Saki và nhấn nút gọi.

“Hoi hoi. Chuyện gì dạ?”

Bên kia bắt máy ngay lập tức, tôi nghe thấy giọng nói đầy năng lượng của Saki.

“…Chắc tớ đã thất bại trên tình trường rồi…”

“Hả? …Ể ể!? Thất bại á!? Là sao!?”

Giọng ngạc nhiên của Saki phát ra từ loa điện thoại.

Khi nghe từ “thất bại”, lòng ngực tôi như thắt lại, tôi chưa bao giờ trải qua điều đó trước đây, tôi cảm thấy mình không tài nào thở được.

“…Ừm…”

“Này, Ayaka, cậu ổn chứ? Có chuyện gì đã xảy ra với Otsuki-kun à?”

Tôi cố gắng hết sức kìm nén cảm giác như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.

Dù Saki thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu ấy vẫn rất lo lắng cho tôi.

“….Tớ….tình cảm của tớ…tớ thích Haruto-kun…tớ yêu anh ấy, tớ đã không thể kìm bản thân lại được và…cố…cố hôn anh ấy…nhưng…anh…anh ấy đã né tránh điều đó…”

Sau đó, Haruto-kun bắt đầu tránh mặt tôi, chúng tôi thậm chí không thể nói với nhau nổi một câu đàng hoàng...

Nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi lại cảm thấy đau đớn đến mức khiến trái tim mình như vỡ tan.

“Có lẽ, mình sẽ thấy thoải mái hơn nếu bị từ chối…”

“Đợi! Đợi đã! Cậu đã cố hôn Ostuki-kun, đúng chứ? Và rồi lúc đó cậu đã bị từ chối.”

“…Ừm”

“Lúc đó Otsuki-kun trông như thế nào?’

“…Sau khi tớ cố hôn anh ấy, anh ấy…bắt đầu…giữ khoảng cách…với tớ…”

Nếu nhớ lại khoảng thời gian ấy nữa, tôi có cảm giác như trái tim sẽ tan vỡ mất.

“Tớ…tớ chỉ là một “khách hàng”…tớ cảm thấy mình thật ngốc. Tớ đã tự tưởng tượng ra mọi chuyện.”

“Ayaka? Bình tĩnh lại chưa?”

“…Một chút…”

Cảm xúc của tôi vẫn đang trên đà sụp đổ, nhưng sau khi nói chuyện với Saki, có lẽ nó đã ổn định được một chút.

“Vậy thì, có được không nếu tớ hỏi cậu chi tiết hơn một chút? ”

“Ừ…”

Mặc dù bản thân không muốn nhớ lại chuyện đó, tôi vẫn cố gắng kể Saki nghe những chuyện đã xảy ra.

Saki, người im lặng lắng nghe mọi điều tôi nói chậm rãi một cách cẩn thận.

“Từ những điều tớ nghe Ayaka kể, không phải còn hơi sớm để cậu nghĩ mình đã thất bại sao?”

“Thế…sao? Nhưng Haruto-kun, đang cố tránh mặt tớ mà?”

“Ừ~m. Tớ nghĩ nhiều khả năng là do Otsuki-kun vô dụng thôi.”

“Vô dụng?”

“Đúng đúng.”

Sau khi nghe Saki nói, tôi cảm thấy trái tim mình bắt đầu có chút ánh sáng, dù chỉ là một chút.

“Tớ đã thấy Ayaka và Otsuki-kun ở cạnh nhau hai lần, một lần ở tiệc nướng và lần nữa ở trại, tớ nghĩ chắc chắn Otsuki-kun thích Ayaka.”

“Nhưng…nụ hôn…anh ấy đã né điều đó, đúng chứ? Nếu Haruto-kun thích tớ, thì chắc sẽ không làm như vậy.”

“Cái đó, nếu chỉ là né một nụ hôn bình thường thôi thì, không hẳn là một lời từ chối đâu.”

“Một nụ hôn bình thường? …Một nụ hôn bình thường là sao chứ?”

Thế nụ hôn bất thường là như nào?

Tôi...tôi không có ý định làm gì lạ với Haruto-kun...

“Không, tình huống Ayaka cố hôn Otsuki-kun là khi cậu đẩy cậu ta xuống phải không nào? Những kẻ duy nhất hôn như vậy thì chỉ có mấy cặp đôi đang yêu nhau say đắm hay mấy tên nhân vật chính trong mấy bộ romcom thui.”

Đún-Đúng là lúc đó…tôi có hơi hứng lên thật…

“Ayaka nè, lúc trước cậu từng bảo Otsuki-kun chưa từng có bạn gái đúng hông?”

“Ừm”

“Vậy thì, việc cậu ta né khỏi kiểu tình huống như vậy cũng bình thường thôi. Mặt khác, nếu cậu ta cứ tiếp tục lấn tới, thì phải chăng cậu ta đã quá quen với phụ nữ rồi đó.”

“L-Là vậy sao? Nhưng, sau đó, anh ấy đã tránh nói chuyện với tớ mà?”

“Cái đó thì chắc là, cậu ta chỉ đang né tránh tình cảm thôi.”

“Né tránh…tình cảm?”

Ý cậu ấy là kiểu trốn tránh tình yêu, thường xuất hiện trong mấy bộ Manga tình cảm, khi bạn thích ai đó nhưng lại hành động cộc lốc ấy hả? Cái này cũng có ngoài đời sao?

“Chỉ là tớ đoán thôi. Otsuki-kun thích Ayaka, nên kể từ khi Ayaka tấn công cậu ta, tớ nghĩ là do cậu ta dần trở nên ý thức về điều đó và tránh mặt cậu.”

“T-Tớ không có tấn công anh ấy, tớ chỉ vô tình đẩy ngã ảnh thôi…”

“Dù đó có là trùng hợp hay cố tình đi nữa thì đó cũng là một sự kiện có ảnh hưởng rất lớn đến Otsuki-kun.”

L-Là vậy à…

Thế thì…mình vẫn chưa hết cơ hội sao?

“Hãy nghĩ về nó theo một góc độ khác. Cậu sẽ làm gì nếu Otsuki-kun tự nhiên đẩy cậu xuống, đè lên người rồi chuẩn bị hôn cậu?”

“C-Chuyện đó…”

Nếu lúc đó tôi và Haruto-kun đổi vị trí cho nhau, rồi Haruto-kun chuẩn bị cưỡng hôn tôi...

Tôi xấu hổ đến mức chỉ nghĩ đến việc đó cũng khiến cơ thể mình nóng lên…nhưng nếu đó là Haruto-kun thì, tôi sẽ chấp nhận điều đó.

À, nhưng…

Vì đây là nụ hôn đầu tiên của tôi nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nó là trong một tình huống trang trọng và lãng mạn hơn... Tôi cũng muốn đánh răng lại nữa...

“Chắc tớ cũng…sẽ tránh điều đó.”

“Đúng? Đó là lý do Ayaka vẫn chưa hoàn toàn hết cơ hội đâu, đúng chứ?”

Saki nói với giọng vui vẻ như để động viên tôi.

Nghe những lời của người bạn thân nhất, tôi cảm thấy như trái tim mình đã ổn định đáng kể hơn so với tình trạng tồi tệ vừa nãy.

“Tớ, vẫn chưa bị ghét sao?”

“Cậu vẫn chưa bị ghét đâu! Cứ yên tâm!”

Saki thẳng thừng tuyên bố.

“Nhưng…nếu anh ấy đang né tránh tình cảm? Thì từ nay tớ đến đối mặt với ảnh ra sao giờ?”

“Ừ~m. Cái đó thì…”

Ngay khi Saki chuẩn bị cho tôi lời khuyên, một thông báo xuất hiện ở đầu màn hình điện thoại.

Thấy nó, tim tôi đập nhanh hơn một nhịp.

“Khoan đã Saki! T-Tớ vừa nhận được tin nhắn từ Haruto-kun!”

“Ồ? Nội dung như sao?”

Tôi vẫn nói chuyện điện thoại với Saki trong khi hồi hộp kiểm tra tin nhắn nhận được từ anh ấy.

“Eto…[Xin lỗi vì nhắn tin cho cậu khi đã muộn như này. Về chuyện hôm nay, bây giờ ta nói chuyện được chứ?]”

“Ồ, thế sao. Vậy bây giớ muốn cúp máy với tớ rồi nói chuyện với cậu ta không?”

"Ờ, ừ. Xin lỗi cậu."

“Không sao mà, thế tớ cúp nhá.”

Nói rồi Saki kết thúc cuộc gọi.

Tôi trả lời tin nhắn của Haruto-kun, ngón tay cứng đờ vì lo lắng.

[---Ừm, được mà.]

Sau khi xem đi xem lại tin nhắn, tôi nhấn nhẹ vào nút gửi với ngón tay run rẩy.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa gửi, cảm nhận được hiệu ứng âm thanh gửi đi to đến lạ thường.

Tôi phấn khích khi thấy tin nhắn được đánh dấu là đã đọc gần như ngay sau khi tôi gửi nó.

Vài giây sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Haruto-kun.

Cảm nhận trái tim đang đập liên hồi, tôi chạm vào màn hình điện thoại đế kết nối với Haruto-kun.

“….Moshi moshi.”

“À, xin lỗi cậu vì tối muộn rồi mà vẫn gọi.”

“Không, hoàn toàn ổn mà.”

Tôi vừa lắc đầu vừa trả lời.

Tôi đã không nghe thấy giọng nói của anh ấy kể từ lúc chúng tôi học nhóm với nhau.

“Hmm…về chuyện hôm nay, có điều tớ muốn nói.”

Trái tim tôi vui mừng khôn siết khi được nghe giọng người mình yêu qua điện thoại. Nhưng đồng thời, giọng anh lại có nghe có vẻ trịnh trọng hơn so với lúc thông thường khiến tôi có chút lo.

“C-Chuyện hôm nay…ừm, về cái, chuyện đó.”

“…Ừm. Đúng, rồi.”

Giọng của Haruto-kun có vẻ hơi căng thẳng, nên sự lo lắng của tôi ngày càng tăng lên.

Tôi nên làm gì giờ…lỡ anh ấy không muốn làm việc ở nhà mình nữa thì sao đây…

A, hoặc nếu ảnh không muốn chúng tôi giả vờ làm người yêu nhau nữa thì sao…

Sau khi nói chuyện với Saki, cảm xúc vốn đã lặng xuống lại sắp trỗi dậy lần nữa.

“Về chuyện đó, có điều tớ cần nói với Ayaka, nên nếu có thể, tớ muốn gặp trực tiếp để nói với cậu.”

“Tớ cũng vậy! Tớ cũng có chuyện muốn nói với Haruto-kun! Nên là…nên là tớ cũng muốn gặp cậu ngay bây giờ.”

Khi nghe Haruto-kun nói, “có điều tớ cần nói”, tôi đã không thể kìm được cảm xúc của mình và miệng tôi đã tự cử động.

“…Tớ hiểu rồi. Vậy bây giờ ta tới đó nhé. Eto…”

“Chúng ta gặp nhau ở công viên nhé. Có một công viên gần nhà tớ, Ryouta thường đến đó chơi. Có được không?”

“Ừm, tớ hiểu rồi.”

“Vậy…tớ sẽ đợi.”

“Ừ…tớ đến ngay đây.”

Tôi cúp máy với anh ấy, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Điều Haruto muốn nói với mình.

Không biết nó là gì?

Có lẽ nó sẽ là điều tồi tệ nhất với tôi, nếu nó xảy ra, mối tình đầu của tôi sẽ đến hồi kết.

Nghĩ về điều đó, tôi lại cảm thấy vô cùng sợ hãi và lo lắng, đến mức mọi thứ trước mắt tôi dần trở nên tối đen như mực.

Nhưng tôi không muốn tình yêu của mình kết thúc như thế này.

Tôi cực ghét chuyện đó.

Lúc đầu, tôi mong muốn những tình cảm chân thật từ Haruto-kun và đã trở nên tham lam…hy vọng rằng ảnh sẽ tỏ tình với mình.

Nhưng càng ở bên nhau, tình yêu của tôi dành cho anh càng ngày càng bền chặt, giờ đây trái tim này đã bị anh ấy chiếm trọn mất rồi.

Tôi không thể giả vờ như thứ cảm xúc này chưa từng từng tồn tại và cũng không muốn như thế.

Ngay cả khi không thể, tôi vẫn muốn truyền tải nó đến anh ấy.

Em yêu anh.

Tôi tự hỏi Haruto-kun sẽ phản ứng thế nào khi tôi nói với anh ấy những lời này…

Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ, nhưng tôi không muốn kết thúc nó mà chẳng làm gì cả...

Tôi gọi lại cho Saki bằng điện thoại.

“Thế nào? Đã nói chuyện xong với Otsuki-kun chưa?”

Khi cuộc gọi được kết nối, Saki ngay lập tức hỏi han tôi.

Tôi chắc rằng cậu ấy đã đợi tôi gọi nãy giờ.

"Tớ sắp gặp Haruto-kun."

“Vậy à, cậu ổn không Ayaka?”

“Ừm, Saki…nè, tớ…”

Tôi sẽ nói với người bạn thân nhất của mình, người tốt bụng, đáng tin cậy và là người mà tôi có thể tâm sự bất cứ điều gì, về quyết định của mình.

“Tớ sẽ tỏ tình với Haruto-kun.”

“!?”

Khi tuyên bố, tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía bên kia của điện thoại.

“Xin lỗi nhé, Saki. Cậu đã cho tớ rất nhiều lời khuyên…nhưng, tớ không thể đợi lâu hơn, cho đến khi Haruto-kun mở lời nữa rồi.”

“Sao Ayaka lại xin lỗi chớ? …Mình xin lỗi mới đúng, có thể tớ đã cho cậu một vài lời khuyên dư thừa. Nếu tớ khuyên cậu thành thật hơn, có lẽ cậu có thể khiến Otsuki-kun mở lời sớm hơn rồi.”

Giọng nói nhỏ nhẹ và yếu ớt của Saki phát ra từ loa. Vào câu cuối, cậu ấy đã xin lỗi tôi bằng cách nói, “Mình thực sự xin lỗi.”

“Tớ ấy nhé, rất rất biết ơn Saki đó. Nếu không có cậu, tớ chắc chắn đã lầm đường lạc lối rồi. Cảm ơn cậu, Saki.”

“…Ayaka.”

“N?”

“Hãy tỏ tình, bằng tất cả cảm xúc của cậu nhé!!”

“Ừm!!”

Tôi đáp lại lời động viên của cô bạn thân nhất bằng một cái gật đầu thật mạnh, cố gắng chống lại nỗi sợ hãi và lo lắng đang dâng lên như muốn bóp nát trái tim mình.

“Tạm biệt cậu, tớ đi gặp Haruto-kun đây.”

“Ừ, tớ sẽ ủng hộ cậu!!”

Lấy hết can đảm từ lời nói của Saki, tôi cất điện thoại vào túi, rời khỏi phòng và đi xuống phòng khách.

Trong phòng khách, mẹ đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

"Mẹ, con ra ngoài một chút nhé."

“Ara? Vào giờ này sao?”

Mẹ ngước lên khỏi cuốn sách và nhìn tôi tò mò.

“Vâng, con sẽ ra công viên gần nhà gặp Haruto-kun…”

Khi tôi nói vậy, mẹ dường như hiểu hết mọi chuyện và mỉm cười phúc hậu.

"chúc con may mắn"

"…Vâng"

Những lời động viên nhẹ nhàng của mẹ như ôm lấy cơ thể đầy lo lắng, sợ hãi của tôi.

Tôi vực lại tinh thần và rời khỏi nhà.

Để truyền đạt cảm xúc của bản thân đến Haruto-kun.

      __________________________________________________________________________________________

Quyết tâm của Ayaka dành cho Haruto: Em sẽ cho anh biết cảm xúc này.

Sủi đây