Lục Tư Thành đang thảo luận trận đấu ngày hôm nay với các đồng đội, giọng nói không nhanh không chậm, không mang theo chút cảm xúc nào, nếu như không phải anh ỷ vào giọng nói dễ nghe của mình thì mấy lời phân tích số liệu lúc này chắc chắn sẽ y hệt một người thầy đang đứng trên bục giảng dạy công thức hóa học cho học sinh——
Ngoại trừ việc lúc cần để thôi miên ra thì ai muốn lắng tai nghe chứ?
… Nhưng mà không hiểu sao mấy người kia lại nghe nghiêm túc quá trời.
Đồng Dao vừa gẩy cơm vừa thất thần suy nghĩ vẩn vơ.
—– Ánh mắt của cô luôn không tự chủ được dõi theo người kia, nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, cô biết mình không nên làm như vậy… Trước khi quyết định thi đấu chuyên nghiệp, tất cả những gì cô biết về Lục Tư Thành chính là anh luôn cân team trên các trận đấu, ảnh poster tuyên truyền thì đẹp trai rụng rời, đến mức có thể lặn lộn trong giới giải trí luôn, lúc phát trực tiếp thì thỉnh thoảng còn giận dỗi với fan nữa…
Cho đến một ngày, vị trí của cô được sắp xếp bên cạnh anh.
Cô từng nhìn thấy mỗi sáng sớm anh mặc quần đùi gãi gãi mông đi xuống nhà mở tủ lạnh tìm coca hay sữa chua để uống;
Cô từng nhìn thấy mái tóc như ổ gà của anh;
Cô từng nhìn thấy anh để râu ria lôi thôi lếch thếch;
Cô từng nhìn thấy anh thức đêm chơi game, vành mắt trũng xuống đen xì như vừa bị quỷ nhập——
Cô từng nghe thấy tiếng ngáy của anh trên ghế salon sau khi quan sát video các trận đấu đến mệt mỏi rã rời. Quyển sổ nhỏ của cô đến giờ đã có hơn nửa là những dòng chữ viết ngoáy của anh rồi, lúc họp anh sẽ nhìn vào đó rồi nghiêm túc nói các số liệu: Tuy rằng Đồng Dao luôn hoài nghi không biết anh có hiểu mình từng viết cái gì không nữa…
Cô từng nhìn thấy anh trăm phương ngàn kế giấu thuốc dưới con mắt tinh như cú vọ của Tiểu Thụy, mặc dù gần đây anh đã rất ít khi đụng vào món đồ chơi này rồi nhưng “làm trái nội quy của đội” hình như đã trở thành một ham muốn mãnh liệt của anh…
Cô từng nhìn thấy anh nổi điên khi đấu rank, ngoại trừ anh thì 4 người còn lại trong đội đều bị anh cho là “thiểu năng”, rồi sau đó anh sẽ điên cuồng treo máy cả đêm để hạ cấp từ Đại Sư xuống Kim Cương II…
Cô từng nhìn thấy anh vì buồn đi vệ sinh mà phải đứng cong mông vặn gối để chơi game, nhanh nhanh chóng chóng giành được penta kill kết thúc trò chơi rồi chạy ào vào WC, kết quả là sau khi vào WC lại quát ầm lên “Mẹ nó giấy đâu rồi, ai mang giấy đi đâu rồi”, sau đó thì lại xách quần chạy ra ngoài tìm giấy…
—— Nhưng mà.
Cho dù là như vậy, dù là khi không còn ánh sáng “Thần tượng” bao quanh anh nữa thì cô phát hiện ra mình vẫn bị anh hấp dẫn… Ngay cả dáng vẻ kéo quần hùng hùng hổ hổ chạy đi tìm giấy kia mà cô cũng cảm thấy “đáng yêu”, vậy thì xong đời rồi.
Đồng Dao: “…”
Cầm đũa gắp tôm nhét vào miệng, Đồng Dao máy móc nhai nuốt mà không cảm thấy hương vị, cô yên lặng tự nói với bản thân, thông minh lên một chút đi, đừng để bị Lục Tư Thành nắm mũi dắt đi nữa——
Cho đến khi một cốc coca với mấy viên đá đang trôi lửng lơ được đặt trước mặt cô.
Những viên đá va vào nhau tạo nên tiếng “cách cách”, bọt coca bắn tung lên, Đồng Dao dừng lại, cô vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người đối diện… Ánh mắt người đó yên lặng: “Không muốn uống sao?”
Đồng Dao suy nghĩ cẩn thận một lúc, nhớ tới lúc kết thúc trận đấu, sau khi đi đến bãi đỗ xe thì nóng quá không chịu được vì vậy khi trèo lên xe cô đã bật ra một câu: Muốn uống coca quá đi, loại có đá giống trong KFC.
… Anh vậy mà nghe thấy.
Đồng Dao cầm cốc coca lên uống một ngụm, ngụm nước mang theo ga nổ tanh tách từ đầu lưỡi tới cổ họng, cô lại uống thêm một ngụm nữa, sau đó hài lòng để cốc xuống nói: “Đừng tưởng rằng chỉ một cốc coca là có thể khiến em không ghi hận việc anh nhốt em làm mồi cho muỗi ngoài cửa hơn 1 tiếng đồng hồ.”
Lục Tư Thành: “Ừ.”
Đồng Dao: “Tức chết em rồi.”
Lục Tư Thành đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Uống coca của em đi.”
Đồng Dao nâng cốc lên uống tiếp.
Thành cốc lạnh băng tiếp xúc với bàn tay nóng hổi của cô, cô nhận ra mình hoàn toàn không thể buông bỏ cốc coca này xuống được——
Mặc dù cô biết con gái uống mấy thứ lạnh băng như thế này không tốt, hơn nữa uống nhiều coca còn béo lên nữa.
Không thể uống coca lạnh nữa, chẳng có chút lợi ích gì thì uống cái gì mà uống, mẹ nó—– Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Đồng Dao lại nâng cốc ngửa cổ một hơi uống cạn sạch, viên đá trong suốt cũng bị cô cho vào miệng nhai răng rắc.
[zgdx, smiling: Từ chối coca là một chuyện không hề dễ dàng, rõ ràng ngoài miệng thì nói không nên uống nhưng cơ thể thì lại vô cùng thành thật, cầm lên là không muốn bỏ xuống.]
[Mẹ A Mao: Yêu chính là khi bạn nhìn sự vật xung quanh đều sẽ tưởng tượng đến khuôn mặt người yêu, trước kia là một cây cột điện, một con chó bản địa, còn bây giờ thì là một cốc coca.]
[zgdx, smiling: Ngải Giải thì như cái gì?]
[Mẹ A Mao: Rau muống xào.]
[zgdx, smiling: … ]
Đối với việc ngồi nói chuyện với bệnh nhân cùng phòng trong bệnh viện tâm thần, Đồng Dao xin phép được từ chối.
…
Thế nhưng rất nhanh sau đó, Đồng Dao đã tạm thời không còn tâm tư để đi nhớ thương coca, cột điện hay chó bản địa nữa rồi.
Trước khi đi ngủ, Tiểu Thụy thông báo đã hẹn xong việc huấn luyện thi đấu với đội OP của Hàn Quốc vào thứ 4, OP được ca tụng là “chiến thân bo5”, là đội mạnh của Hàn Quốc——-
Mỗi một thành viên trong đội đều có sự hiểu biết rất sâu về các tướng, có thể dùng từ “all” để hình dung luôn, khi BAN&PICK mà muốn ghim họ là chuyện không thể nào… Thường thường thì một giấc trước bạn còn cảm thấy mình đã pick được một tướng có thể khắc chế tướng của đối phương thì chỉ 1 giây sau bọn họ có thể chọn ra được 1 tướng có thể chơi ở vị trí giống bạn, mà tướng này còn là tướng bạn chưa từng nghĩ tới, thế nhưng nó thật sự có thể khắc chế được những kĩ năng và thuộc tính của tướng mà bạn chọn—— Còn tướng mà bạn định khống chế kia thì được khéo léo chuyển sang chơi ở một vị trí khác.
Thoáng cái, họ từ bị động chuyển thành chủ động.
—— Đây chính là mánh khóe mà OP thường hay mang ra bịp người, khiến đối thủ vừa khiếp sợ vừa ca ngợi.
Nhưng việc mà Đồng Dao quan tâm hơn cả chính là đường giữa của OP—— Tuyển thủ đường giữa của họ, Kim Vũ Quang, là một tuyển thủ lâu năm ở OP, đi từ vị trí thực tập sinh đến vai trò chủ chốt của đội, từ S2 đến S6. Anh ta là đội trưởng của đội, vóc người vừa cao vừa béo, một số người TQ gọi trêu anh ta là “Định Hải Thần Châm của biển OP”, ý tứ chính là tuy rằng anh ta không phải người cân team nhất, nhưng có anh ta khi thi đấu thì giống như có được liều thuốc an thần vậy. Dù đã thua trước 2 bàn nhưng vẫn có thể thắng liền 3 trận sau.
Danh hiệu “bo5” của OP không thể nào không có liên quan đến vị tuyển thủ này.
Trận huấn luyện này có tất cả 2 ván, một ván Đồng Dao lên, một ván Lục Nhạc lên, đây là chuẩn bị trước cho giải chung kết thế giới. Đối mặt với đội mạnh của Hàn Quốc thì chỉ có thể linh hoạt thay đổi người mới có thể tiến xa được—- Đối với sự sắp xếp này, cả Đồng Dao và Lục Nhạc đều không có ý kiến gì, trước đó khi bị cấm thi đấu, Lục Nhạc đã dùng hành động của mình đề chứng minh, cậu ta là một thành viên có thể theo được đội, mà Đồng Dao cũng bởi vì chuyện cậu ta sắp đuổi kịp mình mà chưa bao giờ dám thả lỏng bản thân khi huấn luyện…
Chuyện từng nói sẽ ngủ sớm dậy sớm khi mới vào đội giờ đây đã là mây bay trên trời rồi, mỗi ngày đấu hạng tới nửa đêm mới là chuyện bình thường—– Thường thì lúc đặt mông ngồi trước máy tính, đại não của cô sẽ chỉ nghĩ đến việc du chuyển và farm lính thôi.
Thế nên để không bị mất mặt trước Định Hải Thần Châm của Hàn Quốc, để nếu không solo kill được thì ít nhất cũng phải 50-50, Đồng Dao đã ngồi mài đít cả ngày trước máy tính, không động đậy từ sau hôm thông báo chính thức vào tối chủ nhật….
Thuận tiện phát trực tiếp bù luôn.
Sau khi có bản cập nhật vào tháng 6, level Vương Giả không thể đấu đôi thế nên cô luôn dùng tài khoản của Lục Nhạc cùng lão K luyện tập phối hợp rừng giữa, còn Lục Nhạc thì dùng tài khoản của cô để đấu đơn.
Tròn một ngày đêm trừ ăn cơm và thỉnh thoảng uống nước đi vệ sinh thì ngay cả tiếng nói chuyện trong trụ sợ cũng rất ít, hầu như tất cả đều là tiếng tách tách của chuột và bàn phím, còn lại thì là tiếng thảo luận của Đồng Dao và lão K——-
“Lên level 3 thì đến gank Kassadin của đối phương đi, để sau thì khó lắm.”
“Để anh xem, anh từng gặp AD này rồi, hắn rất hay phát tín hiệu ở đường dưới, không ai tới thì tiếp tục điên cuồng phát tín hiệu.”
“Anh đừng để ý đến hắn, kệ mẹ hắn đi.”
“Không để ý đến hắn liền gõ chữ chửi người.”
“Sợ cái quái gì, anh cũng có hiểu tiếng Hàn đâu.”
“…”
Lúc trò chơi mới bắt đầu, Đồng Dao đang mồm năm miệng mười tán phét với lão K, Lục Tư Thành ngồi cạnh cô vừa đấu xong một trận, anh ném con chuột đi rồi đứng dậy xoay cổ tay. Anh đứng phía sau Đồng Dao xem cô bắt đầu chơi, vừa xem vừa cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, vừa nuốt xong thì người đàn ông đột nhiên khựng lại.
Sau đó nhanh chóng buông cốc nước, chạy vào nhà vệ sinh nôn khan mấy cái rồi bắt đầu đánh răng.
Lúc Lục Tư Thành trở lại còn mang theo vị bạc hà của kem đăng răng, anh vươn tay gõ gõ mặt bàn Đồng Dao: “Đi rừng của đối phương đã xuất hiện ở khu F4 rồi kìa, chứng tỏ rằng đã farm xong quái ở khu vực trên đó rồi, em đẩy lính lên cao như thế là đang chờ bị gank hả? Thứ 4 mà còn chơi kiểu này, cộng thêm nếu đối phương chọn Rengar thì đường giữa của em coi như xong phim.”
Đồng Dao: “… Ban Rengar.”
Lục Tư Thành: “Còn Evelynn, Nocturne, Fiddlesticks, em định bảo Riot đổi luật cho em BAN mười tướng hả?”
Đồng Dao: “…”
Lập tức thao tác cho tướng của mình lùi về sau.
Lão K: “Cách chơi của hai người đường giữa bọn em khác nhau một trời một vực, ông đây vì hầu hạ 2 người mà phải chuẩn bị 2 cách đánh khác nhau, mệt hơn cả cẩu luôn rồi, đề nghị chiến đội sắp xếp cho tôi một người dự bị.”
Lục Tư Thành: “Chủ động yêu cầu dự bị, cậu là tuyển thủ đầu tiên trong giới đấy, cậu có còn ước mơ hay không hả?”
Lão K: “…”
Trên màn hình có một đống bình luận nhảy ra——
[666666666 đội trưởng của quý đội thật sự rất phiền đó ]
[ Một lời không hợp liền giận dỗi ]
[ha ha ha ha ha ha ha Thành ca anh đi chỗ khác chơi đi, đừng bắt nạt tổ hợp rừng giữa đáng yêu của bọn em ]
…
“Còn mở bình luận nữa cơ, đóng đi, chuyên tâm huấn luyện vào, nhìn mấy lời vô nghĩa của bọn họ làm cái gì.”
Lục Tư Thành nói xong liền cầm lấy cốc của mình, dán lên mặt Đồng Dao—– Đồng Dao bất thình lình bị đông lạnh, hoảng sợ rụt cổ lại, vừa khéo khiến cô để lọt mất một xe pháo, cô ré lên một tiếng thảm thiết: “Lục Tư Thành! Anh làm cái gì đấy!”
“Đánh xong trận này đi rửa cốc cho anh.”
“Sao em phải rửa?”
“Bởi vì anh nhặt được một cái lông mèo bên trong cốc, ” Lục Tư Thành thản nhiên nói, “Mùa hè đến rồi, một người không có tình thương như anh còn biết động vật sẽ bị rụng lông, thế nên em có thể mang mèo của em đến tiệm thú cưng tắm rửa được không?”
Đồng Dao đẩy cái tay cầm cốc của anh ra: “Anh còn biết anh không có tình thương cơ đấy.”
Ánh mắt Lục Tư Thành vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Đồng Dao: “Thế nên hiện tại không đánh em đã coi như anh đột nhiên bùng nổ tình thương rồi đấy. Đối phương lên cấp 3 rồi, lão K, sao cậu vẫn còn đang trong rừng làm gì? Đến gank đi.”
Lão K, Đồng Dao: “…”
Dưới sự giám sát gắt gao của Lục Tư Thành, Đồng Dao thành thành thật thật đấu xong một trận này, sau khi xong cô đứng lên đi khắp nhà tìm mèo, cuối cùng cũng tìm thấy nó đang ôm dép đi trong nhà của Lục Tư Thành ngủ say như chết ở dưới gầm bàn máy tính của anh: Đám lông mới được chải chuốt gọn gàng vào buổi sáng thì lúc nào đã dựng đứng chổng ngược mỗi chỗ một kiểu rồi, Đồng Dao ôm nó ra ngoài sân, dưới ánh nắng mặt trời chải lại lông cho nó. Nhìn một đám lông bay bay dưới ánh nắng, cô đột nhiên hắt hơi một cái, quyết định nghe lời Lục Tư Thành, ngay mai sẽ đưa Bánh Lớn đi tắm.
…
Sáng hôm sau, sau khi gọi điện đặt lịch với tiệm thú cưng gần trụ sở, cô ôm mèo nhét vào lồng rồi mang nó ra ngoài.
Đồng Dao tìm được tiệm thú cưng kia là vào lúc 10 giờ sáng, bởi vì đang trong thời gian làm việc nên khách không đông lắm, chỉ có 1 vị khách… Đồng Dao đẩy cửa đi vào rồi nói số di động đã đặt trước, sau đó cảm thấy bầu không khí hình như có gì đó không đúng lắm——
Cô hơi dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị khách duy nhất trong tiệm, lúc này cô ta đang ngồi chơi điện thoại ở cái ghế gần đó, bên cạnh đặt một chiếc đệm, một con mèo đang ủ rũ nằm úp sấp trên đó… Thật ra chính xác mà nói thì, trạng thái của cả cô gái này và mèo đều rất không tốt.
“Tôi nhận ra cô.” Cô ta đột nhiên mở miệng nói, “Đường giữa của zgdx, đúng không?”
“…”
“Ngày đó ở chợ cây cảnh và thú cưng, ” Cô gái kia cười một tiếng rồi nói, “Tôi đi cùng với anh Thái Luân.”
Đồng Dao cũng nhận ra cô ta—–
Nhưng mà không phải bởi vì người, mà là bởi vì con mèo kia.
Đưa Bánh Lớn cho nhân viên của tiệm, cô đi tới trước mặt cô gái kia rồi hỏi: “Mèo bị làm sao vậy?”
“Bị cảm, với cả bị mang đi căn cứ nhiều quá nên tinh thần hơi căng thẳng, ngày đó quả thật không nên mang nó đến rạp chiếu phim.” Cô ta vừa nói vừa đứng lên, “Anh Thái Luân không có thời gian chăm sóc nó, anh ấy bảo tôi mang nó đến bệnh viên thú cưng… Nhưng mà hôm nay tôi còn phải đi làm, một lúc nữa là phải đến công ty quét thẻ rồi, tôi đang lo không biết nên làm sao, cô có thể giúp tôi chăm nó một lát không? Một lúc nữa tôi sẽ quay lại đón nó.”
Đồng Dao nhìn mèo con, lại nhìn cô gái đã chạy đến cửa kia, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo con: “Nếu như không muốn nuôi thì đừng có mua về.”
Cô gái kia khựng lại, “Ừm” một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài——
“Này, cô có biết Hứa Thái Luân đã nói gì khi trực tiếp không?”
Người con gái chuẩn bị bước khỏi cửa bỗng dừng lại, cô ta quay đầu nhìn Đồng Dao, sau đó thản nhiên nói: “Tôi có nghe thấy rồi.”
“…”
Đồng Dao không nói gì nữa.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của cô ta.
Đồng Dao lấy điện thoại ra——
[zgdx, smiling: Đội trưởng, lén bắt cóc mèo của người khác sẽ bị cấm thi đấu mấy trận?]
[fhdjwhdb2333: Em lại lên cơn điên gì đấy?]
[zgdx, smiling: Em muốn phạm tôi.]
[fhdjwhdb2333: Em dừng lại ngay cho anh.]
[fhdjwhdb2333: Em đang ở đâu?]
[zgdx, smiling: … Tiệm thú cưng, sao vậy?]
[fhdjwhdb2333: Không sao hết, qua đó gõ cho em mấy phát cho tỉnh táo lại?]
10 phút sau.
Nhân viên tiệm thú cưng đẩy cửa ra nói với Đồng Dao: “Em gái ơi, bạn trai em lái xe đến đón em và mèo kìa, em không nói rõ với anh ấy sao, mèo của em lúc này mới bắt đầu tắm thôi, sao bạn trai em lại vội thế?”