Đồng Dao cúi đầu nhìn mèo con đang ghé bên tay mình, nghĩ thầm anh ta đâu phải đến đón em đâu, anh ta chỉ đến để ngăn em trộm mèo thôi… Tư tưởng cô không được tập trung nói: “Không phải đâu, đó là đồng nghiệp của em, không phải là bạn——-“
Lục Tư Thành đẩy cửa bước vào, đúng lúc nghe được câu này.
Động tác đẩy cửa của anh thoáng khựng lại, Đồng Dao đang cúi đầu nên không nhìn thấy, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì anh đã thu lại toàn bộ cảm xúc trên mặt rồi, xị mặt đi đến trước mặt cô, lại nhìn nhìn con mèo bên tay cô, sắc mặt so với lúc không cảm xúc càng trở nên không cảm xúc hơn: “Không phải em đưa Bánh Lớn đến tắm à?”
“… Em đưa nó đi tắm mà.”
Đồng Dao chỉ chỉ sau lưng mình, Lục Tư Thành nhìn theo hướng tay cô, thông qua lớp cửa kính nhìn thấy con mèo đang giãy dụa với nhân viên ở trong đó… Sắc mặt anh mới thoáng dịu xuống, thu hồi tầm mắt hất cằm chỉ còn mèo Mỹ lông ngắn cạnh tay Đồng Dao: “Mèo của Hứa Thái Luân sao lại ở chỗ em?”
“Em tình cờ gặp được cái người đó của anh ta,” Đồng Dao nghĩ nghĩ, không biết nên gọi cô gái đó như thế nào, “Chính là cái người đó, đưa mèo đến khám bệnh—— Có lẽ là cảm thấy mèo ủ bệnh trước khi mua nên đưa đến khám, nhưng xét nghiệm máu thì không phải, chỉ là bị cảm thông thường thôi…”
Đồng Dao cầm tờ giấy xét nghiệm máu trên bàn lên, Lục Tư Thành liếc mắt nhìn thoáng qua.
“Em đây là muốn trộm——“
Còn chưa nói hết câu đã bị Đồng Dao vội vàng bịt miệng——- Lục Tư Thành rũ mắt nhìn cô, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, Đồng Dao lúng túng rụt tay lại, xoa xoa tay ngượng ngùng nói: “Anh đừng có nói lớn tiếng như vậy, để nhân viên nghe thấy họ lại tưởng em trộm thật… Em chỉ muốn nói mấy người Hứa Thái Luân căn bản không hề muốn cũng không biết cách nuôi mèo, vậy thì tội gì phải làm khổ nhau chứ. Lúc mua về thì nên cho nó đi kiểm tra sức khỏe trước, bây giờ bị cảm thì cũng không nên đưa tới bệnh viện, mèo nhỏ sức đề kháng yêu là đương nhiên, cảm nhẹ thì chỉ cần uống Synulox là được rồi, bệnh viện nhiều vi khuẩn mà cho dù có đến thì cũng chỉ được kê Synulox với Lysine thôi, thế nên đưa đến bệnh viện làm cái gì. Em vừa hỏi bác sĩ rồi, mèo con không bị tiêu chảy, thế mà bọn họ vẫn muốn tiêm phòng ngừa cho nó, nó còn bé như vậy, tiêm cái gì mà tiêm——–“
Lục Tư Thành rũ mắt xuống không nháy mắt, cũng không nói gì, chỉ đứng nhìn người đang đứng cạnh mình, vừa nhíu mày vừa nghiêm túc lẩm lẩm kinh nghiệm nuôi mèo của bản thân.
Anh không cắt ngang lời cô.
Mặc dù anh nghe không hiểu gì, cũng chẳng hề bận tâm đến chuyện phải làm sao để nuôi một con mèo nhỏ lên khỏe mạnh…
Anh chỉ an tĩnh nhìn cô, cho đến khi cô nói hết những lời khó chịu trong lňng ra, lúc này anh mới nhàn nhạt nói: “Nhưng mà đây đã là mèo của người khác rồi.”
“…” Đồng Dao cau mày, vốn dĩ đang nói liến thoắng bỗng trầm xuống, “Em biết chứ, biết là không thể thật sự trộm mèo đi được.”
Lục Tư Thành im lặng.
Anh ngẩng đầu nhìn Đồng Dao, có chút gượng gạo mà đổi đề tài: “Bánh Lớn bao lâu nữa mới tắm xong?”
Đồng Dao liếc mắt nhìn Bánh Lớn vẫn còn đang kięn trě chiến đấu với nhân viên, tắm cái thôi mà cứ như có người muốn giết nó không bằng, hàng màuy vốn đang nhíu chặt đã hơi thả lỏng ra, cô nhìn đồng hồ trong tiệm, sau đó khẽ thở dài, nói: “Không biết nữa, còn phải lau người chải lông, chắc phải hơn một tiếng nữa cơ.”
“Anh ra xe đợi em.”
“Hả? Không cần đâu, lát nữa em tự về được… Một tiếng đó anh ngồi làm gì?”
“Xem video trận đấu của OP, một tiếng qua nhanh thôi.” Lục Tư Thành vừa nói vừa đi ra ngoài, đi được hai bước thì dừng lại, “Em có muốn cùng xem không?”
Đồng Dao do dự nhìn bé mèo Mỹ lông ngắn bên người, đang định nói “Thôi”, thì lại nghe Lục Tư Thành như có chút không kiên nhẫn mà nói: “Quyết định nhanh lên, tiệm thú cưng này mở điều hòa thấp quá, anh sắp lạnh chết rồi.”
Đồng Dao sửng sốt, nhìn bé mèo con đang nằm trên đệm, ngay cả một tấm vải đắp lên cũng không có, nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi có thể mang nó theo không?”
Lúc này, Lục Tư Thành đã đẩy cửa tiệm ra, nghe vậy thì ném lại một câu “Tùy em”, rồi ra khỏi tiệm——- Không ngờ người đàn ông khó tính này lại dễ nói chuyện như vậy, Đồng Dao có chút kinh hỉ, cô nói với nhân viên cửa hàng rằng nếu cô gái kia quay lại thì bảo cô ấy qua chỗ cái xe đậu ngay trước tiệm đón mèo, sau đó ôm mèo leo lên xe của Lục Tư Thành.
Xe của Lục Tư Thành cũng mở máy lạnh, chỉ là không bật thấp quá, anh còn cho phép Đồng Dao mở cửa sổ, để ánh sáng mặt trời chiếu vào, ánh lên con mèo nhỏ nằm trên đệm được Đồng Dao cẩn thận đặt lên đầu gối… Mèo con sau khi hắt hơi vài cái, đã trở nên thoải mái hơn nhờ ánh sáng mặt trời hắt vào, Đồng Dao vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve đầu nó, vừa híp mắt nghiêng đầu xem video trên điện thoại trong tay người đàn ông đang ngồi cạnh mình——
Ánh nắng ấm áp.
Trong xe yên tĩnh.
Chỉ có tiếng giải thích của bình luận viên và tiếng nhạc hiệu ứng trong game, thỉnh thoảng Đồng Dao sẽ thảo luận vài câu với Lục Tư Thành về một thao tác sắc bén hoặc phát động chiến thuật cực kỳ chuẩn xác nào đó của đường giữa đội OP, sau đó Lục Tư Thành vì không thích nghe tiếng bình luận viên ồn ào bên tai nên giảm âm lượng xuống——–
Lúc này Đồng Dao mới phát hiện, cô đang nghiêng đầu sang bên anh, từ khoảng cách này, cô gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông.
“Sau đợt cập nhật, em không còn nhìn thấy ai ở LPL dùng Cassiopeia để thi đấu nữa… Kim Vũ Quang lợi hại thật, đầu trận thì hơi túng nhưng sau khi lên cấp ba có bùa xanh liền điên cuồng nổi dậy, cầm tướng của phiên bản này là Viktor thì cũng không có biện pháp.”
“Thế nên là, em biết chơi tướng này không?”
“Hả, em không biết.”
“Sao lại không biết?”
“… … … … … Thì là mẹ nó là không biết đó, coi em là bách khoa toàn thư thật đấy à? Tướng này rất khó chơi, sau khi cập nhật thì không thể mua giày, tốc độ cộng dồn theo cấp, phải nắm rõ sự thay đổi tốc độ của từng cấp thì mới có thể tính toán được thời cơ đánh tốt nhất và cả thời điểm chạy trốn nữa, sơ ý một chút thôi là hỏng hết!”
“Thế sao Kim Vũ Quang lại chơi được?”
“Thì bởi vì anh ta là Kim Vũ Quang đó! Anh lấy em đi so với anh ta?!”
“Không lấy em so với anh ta thì lấy ai ra so với anh ta? Em không mạnh hơn anh ta thì làm sao chúng ta có thể lấy được cúp chung kết thế giới?”
“…”
Cũng đúng nhỉ?
Đồng Dao không nói gì nữa.
Lúc này, bé mèo đang nằm trên đầu gối cô thích ý ngáp một cái, duỗi người, run run bò dậy khỏi đệm, tròn mắt tò mò nhìn Đồng Dao—— Đồng Dao gãi gãi cằm nó, mèo còn liền ngoẹo đầu cọ cọ tay cô…
Lục Tư Thành tạm dừng video.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh công khai thất thần nựng mèo.
Nghe cô lẩm bẩm: “Đáng yêu quá đi, muốn bắt cóc em mang về quá.”
Lục Tư Thành: “…”
——– Cho đến khi có tiếng giày cao gót truyền tới, một dáng người mảnh khảnh với mái tóc dài bước nhanh đến gần cửa sổ, lúc mùi nước hoa nhàn nhạt bay vào trong xe thì một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ xe, che đi ánh nắng mặt trời.
“Xin lỗi nhé smiling, đường từ công ty tôi đến đây hơi bị tắc, cảm ơn cô đã chăm sóc nó giúp tôi.”
Người lúc trước công khai cướp mèo của Đồng Dao xuất hiện, cô ta hơi cúi người xuống, vừa xin lỗi vừa nói cảm ơn với Đồng Dao, sau đó cẩn thận ôm mèo con vào trong lòng——- Động tác của rất nhẹ nhàng cẩn thận, từ ánh mắt của cô, Đồng Dao nhìn ra được cô ta cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm đến mèo.
“Không có gì.”
Giọng điệu của Đồng Dao hňa hoăn đi một chút, lại lặp lại những lời lúc nãy mới nói với Lục Tư Thành về cách xử lý khi mèo bị cảm một lần nữa cho cô gái này nghe… Sau đó mở cửa nhảy xuống xe, đi vào trong tiệm thú cưng, ôm Bánh Lớn đã được tắm rửa chải lông dũa móng sạch sẽ trở ra.
——- Lúc đẩy cửa tiệm thú cưng ra, cô gái kia đã đi rồi.
Cô nhìn ngó bốn phía một lúc, mãi cho đến khi người đàn ông ngồi trong chiếc xe hạng sang cách đó không xa không kiên nhẫn mà hạ cửa xe xuống, nghiêng đầu cao giọng gọi một tiếng, cô mới vội vàng rụt đầu lại, ôm chuồng mèo đi lên xe.
Ngồi vào chỗ, cô nghĩ rồi nói: “Cô ấy sẽ không đưa mèo trở lại trụ sở đội Đại Thanh chứ?”
Lục Tư Thành lười biếng trả lời: “Fan của Hứa Thái Luân hình như rất thích con mèo đó, thế nên sẽ đưa về thôi.”
Đồng Dao nhăn mày nhíu mi.
“Làm sao, ” Lục Tư Thành, “Lại muốn đến trụ sở người khác trộm mèo?”
“Muốn lắm.”
“Nghĩ đi, và không được làm.”
“…”
…
Buổi tối, Đồng Dao quả nhięn nhìn thấy mèo con mới sáng còn đang ủ rũ ở bệnh viện xuất hiện trong livestream của Hứa Thái Luân, hình như nó đã có tinh thần hơn một chút, đang đi qua đi lại trước camera của anh ta——-
Fan quả nhiên đều khen nó đáng yêu, tinh thần không tệ.
[Đúng vậy đã tiêm rồi, lúc chiều đã nhờ nhân viên đưa nó đi tiêm thay tôi,]
Đồng Dao: “…”
Vãi cả nhân viên, mẹ nó chứ.
[Không có việc gì, không phải bệnh nặng.] Hứa Thái Luân dùng tiếng Trung không được xem là đúng chuẩn nhưng khá thành thạo nói [Cảm nhẹ thôi, thật sự bị cảm, trở về đã tốt hơn rất nhiều, tôi muốn đưa nó đi, nhưng buổi chiều có trận huấn luyện… Trận đấu? Thắng đó. Đấu với ai? Không nói cho các bạn biết.]
Nói rồi anh ta cười rộ lên.
Hở cả răng nanh, hình như tâm trạng khá tốt.
Các fan cuồng lên khen “anh còn đáng yêu hơn mèo” “tiếng Trung 66666″… Đồng Dao trợn trắng mắt, nghĩ thầm bộ dạng này còn không đáng yêu bằng tên ngốc Lý Hoàn Thạc đâu, đang đắm chìm trong sự ruồng bỏ, một bàn tay to đùng từ phía sau vươn tới tắt live stream của Hứa Thái Luân—–
“Đã ghét còn xem, rốt cuộc em có bệnh gì vậy?”
Giọng nói không nóng không lạnh của đội trưởng từ phía sau truyền tới.
Đồng Dao đập lęn mu bŕn tay đang giữ chuột của cô, hòng muốn cướp lại chuột: “Anh tránh ra, đừng có tắt trực tiếp của em, em ghét anh ta nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc em rất là thích xem anh ta diễn kịch——- Mồm miệng toàn lời giả dối, hiếm lắm mới thấy một người cứ mở mồm ra là bịa chuyện đó, đây chính là sách giáo khoa sống, nó dạy chúng ta rằng, đàn ông trong giới thể thao điện tử tuyệt đối không được lấy làm chồng!”
Lục Tư Thành “chậc” một tiếng, khom lưng giữ chặt lấy con chuột của Đồng Dao sống chết không buông: “Nói mấy lời điền cuồng gì đấy.”
Đồng Dao kéo ngón tay anh: “Đều là đồ cặn bã, lừa đảo.”
Lục Tư Thành tăng lực tay: “Đấy là do em không gặp được người tốt, bớt nổ lại đi.”
Đồng Dao đổi sang cạy ngón tay anh: “Cái gì gọi là ’em không gặp được người tốt’, ok em sai, anh có giỏi thì kể cho em nghe một vài người đàn ông tốt trong giới này đi—— Là người có tính khí tốt, chơi game đỉnh, đẹp trai, có kiên nhẫn, không làm loạn cũng không gian dối!”
“Có đấy.” Động tác của Lục Tư Thành hơi dừng lại.
“Ai thế?” Ngón tay Đồng Dao nhân cơ hội len vào giữa lòng bàn tay Lục Tư Thành và con chuột, cũng không ngẩng đầu lên mà thuận miệng hỏi.
Lục Tư Thành trầm mặc ba giây.
“Anh.”
“Hả?” Đồng Dao đang tập trung tinh thần dùng ngón tay đẩy bàn tay đang bao lấy con chuột ra.
“Anh đó,” Cổ tay đè xuống, lòng bàn tay của anh vững vàng chặn lại mấy ngón tay đang nhích tới nhích lui kia, “Em có muốn thử một chút không?”1
Ngón tay Đồng Dao bị đặt giữa bàn tay anh và con chuột.
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “…”
Đồng Dao mông lung ngước đầu nhìn người đàn ông đang cúi người ở sau lưng mình.
Cách chỗ bọn họ không xa, các đồng đội mới một giây trước còn đang tập trung đấu hạng thì ngay một giây sau đều đã ngẩn người quay sang nhìn hai người họ… Tiểu Bàn thậm chí còn ném luôn con chuột của mình.
Đồng Dao: “Anh nói gì cơ?”
Cô nhìn vào đôi mắt nâu đậm kia, cố gắng nhìn xem giờ cảm xúc lúc này của anh… Nhưng mà, cô thất bại rồi, đôi mắt đó so với thường ngày còn sâu hơn, tựa như biển sâu, cô không cách nào nhìn thấu được.
Cho đến khi Lục Tư Thành thả tay cô ra.
Nhiệt độ vốn còn đang đặt trên các ngón tay biến mất——
“Không có gì,” anh nhàn nhạt nói, “Thuận miệng nói thôi, xem em bị dọa sợ kìa, có còn tiền đồ không vậy?”
Đồng Dao: “… … … … …”
Đồng Dao: “ĐM! Cái này mà anh có thể mang ra đùa được hả?????”
“Có thể mà,” Lục Tư Thành đi đến cạnh tủ lạnh, mở ra, ngồi xổm xuống giấu mình sau cánh cửa tủ lạnh, “Tôi nói có thể là có thể.”
Đồng Dao cởi dép đang đi trên chân ra ném về phía Lục Tư Thành——-
Thế nhưng giờ này phút này.
Cô không hề nhìn thấy…
Người đàn ông đang ngồi xổm sau cửa tủ lạnh thật ra không hề đưa tay đi lấy bất cứ thứ gì… Một tay anh chống trán, im lặng chốc lát, rồi mới bất đắc dĩ bỏ tay xuống, tiện tay lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp chai, một hơi uống cạn sạch.