Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 120: Tránh đi tài năng



"Thái hậu… vậy nô tỳ..." Thượng Quan Yến đột nhiên có chút sợ, nếu ngay cả Thái hậu cũng nói vậy, chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng.

"Yên tâm đi!" Thái hậu nhẹ nhàng vỗ tay Thượng Quan Yến "Bạch Thanh Loan, không thể không trừ!"

"Nhưng hoàng thượng sủng ái nàng như vậy, Thái hậu, ngài vì nàng mà trở mặt với hoàng thượng sao?" Thượng Quan Yến chu mỏ cau mày.

"Nha đầu ngốc, có rất nhiều phương pháp để trừ khử nàng, chỉ là lúc này, ngươi cần ẩn mình, không nên gây xung đột với nàng, biết không?" Thái hậu mỉm cười, nghiêm nghị lại yêu thương.

Thượng Quan Yến cái hiểu cái không gật đầu, nhưng nàng lại không nhớ lời Thái hậu, kiếp sống hai mươi năm trong nhung lụa của nàng, vì một lần sai lầm mà kết thúc.

Ngày đó, Bạch Ly Nhược nhận được tin khải hoàn của Phong Mạc Thần, trong lòng không khỏi mừng thầm, bọn họ đã một tháng không gặp nhau, buổi tối, hắn vẫn sẽ từ trên nóc nhà lén vào phòng chứ?

Nàng muốn hỏi hắn cho rõ, tại sao hạ loại độc này trên người nàng?

Ban ngày, thời gian trôi đi luôn luôn chậm, nàng đếm trên đầu ngón tay, bắt đầu nhớ đến Phong Mạc Thần, nàng không muốn đem loại nhung nhớ này cho là thích, nàng tự nói với chính mình, bởi vì hắn thiếu nàng, nên muốn tìm hắn đòi nợ!

Lúc đang ngồi trong sân hoàn thành nét bút cuối cùng cho bức tranh mai vàng tượng trưng thời gian, một quả cầu đan bằng dây mây bụp một tiếng rơi trên bức tranh của nàng, nàng ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy một đứa bé, ước chừng khoảng bốn tuổi, co đầu rụt cổ núp trong góc tường Loan Hoa cung.

Tiếp đến là tiếng kêu gào của cung nữ và thái giám, "Thái tử, thái tử."

Bạch Ly Nhược khẽ cười đặt bút xuống, nguyên lai là hài tử duy nhất của Phong Mạc Nhiên, thái tử trong truyền thuyết được muôn ngàn sủng ái.

Tiểu hài tử hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, xa xa làm động tác chớ có lên tiếng với nàng, Bạch Ly Nhược khẽ cười, từ chối cho ý kiến.

Tiếp đó cung nữ và thái giám ở Phượng Tê cung cũng chạy tới, liếc thấy Bạch Ly Nhược bên cạnh trái cầu, cung kính hỏi "Loan Phi nương nương, có nhìn thấy thái tử chạy đến nơi này không?"

Bạch Ly Nhược ngước mắt, đứa bé kia đã chuồn mất, một hài tử gian xảo, cố ý dùng trái cầu bằng dây mây này dời mắt mọi người.

Nàng lắc đầu "Không nhìn thấy, trái cầu này, các ngươi đem đi đi."

Mọi người nhìn nhau một cái, nhận lấy trái cầu, sau đó lui ra.

Đi được không lâu, đứa bé kia lại xuất hiện ngay trước mắt Bạch Ly Nhược, chống nạnh, lên mặt nạt người "Này, ngươi không phải đã bị tống vào lãnh cung rồi sao?"

Bạch Ly Nhược đặt bút xuống, nhíu mày nói "Ngươi biết lãnh cung là nơi nào sao?"

"Biết, phi tử phụ hoàng không thích đều bị tống vào lãnh cung!" Tiểu hài tử nói xong ngồi lên cái bàn bên cạnh Bạch Ly Nhược, hai chân nhỏ đưa tới đưa lui.

"Ta được thả ra lâu rồi." Bạch Ly Nhược đã vẽ xong bức tranh mai vàng hoạch định thời gian hai năm sau, nhưng mặt trời còn chiếu sáng như vậy, ánh mặt trời chứng tỏ thời gian còn rất dài để trời có thể tối.

"Ngươi sẽ sinh ra đứa nhỏ giành ngôi vị hoàng đế với ta sao?" Tiểu hài tử ngước mắt, nhìn Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược ngẩn ra, đứa trẻ chết tiệt, ở đâu ra loại tư tưởng này thế?

Dừng bút trong tay, thận trọng nói "Sẽ không!"

"Có thật không?" Đứa trẻ đột nhiên cao hứng, đưa ra ngón tay mập mạp "Chúng ta ngoéo tay."

Bạch Ly Nhược bị tính trẻ con của hắn chọc cười, để bút xuống, ngoéo tay hắn "Ngươi tên là gì?"

"Phong Huyền Diệp." Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử ngước lên "Vụt" một cái leo lên lưng Bạch Ly Nhược, "Ta muốn ngươi cõng ta, cõng ta."

"Xuống đi, tại sao muốn ta cõng ngươi!" Bạch Ly Nhược lôi kéo hài tử như kẹo cao su ở sau lưng, có chút dở khóc dở cười.

"Bởi vì ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu, tương lai khi ta làm hoàng đế, cho phép ngươi không phải vào lãnh cung." Giọng nói non nớt của tiểu hài tử vang vọng trong Loan Hoa cung, Bạch Ly Nhược dốc hết sức lực mới kéo được hắn xuống, chỉ vào chóp mũi hắn nói "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không có bất kỳ quyền gì bắt ta vào lãnh cung, còn có, những lời như vậy là đại nghịch bất đạo!"

Tiểu hài nhi nháy mắt "Nhưng mẫu hậu nói, tương lai khi ta làm hoàng đế, nhất định phải đem ngươi tống vào lãnh cung."

Bạch Ly Nhược không biết nói gì, nhất thời trầm mặc.

Tiểu hài tử leo lên trên bàn ôm cổ nàng "Ơ kìa, đừng có thương tâm, ta ghét nhất bộ dáng này của nữ nhân các người."

Bạch Ly Nhược một trận muốn ói, tiểu hài tử này năm nay mới có mấy tuổi? Chẳng lẽ hài tử hoàng thất thường sớm trưởng thành sao?

"Ta cho ngươi biết, thật ra dáng dấp của ngươi xinh đẹp hơn mẫu hậu, cũng dịu dàng hơn mẫu hậu, chỉ cần ngươi không đối nghịch cùng mẫu hậu, ta bảo đảm sẽ không làm tổn thương ngươi!"

Bạch Ly Nhược cười khổ, chỉ vào chóp mũi hắn mắng "Ngươi xuống ngay lập tức!"

Phong Huyền Diệp giống như bắt được món đồ chơi thú vị, ở trên bàn gọi tới gọi lui, Bạch Ly Nhược không biết làm sao, kêu cung nữ ôm hắn xuống.

Phong Huyền Diệp lại bày ra dáng vẻ của thái tử, chỉ vào cung nữ nói "Nô tỳ lớn mật, các ngươi dám tới đây, bản thái tử làm thịt các ngươi!"

Bạch Ly Nhược nổi giận, tiến lên giữ chặt tà áo Phong Huyền Diệp "Ngươi muốn làm thịt ai? Đây là địa bàn của ngươi sao?"

Hai cái chân nhỏ của Phong Huyền Diệp đập xuống, đáng thương nhìn Bạch Ly Nhược, "Đại mỹ nhân, ta sai rồi, ngươi buông ta ra, mặt mũi đều bị ngươi ném đi."

Bạch Ly Nhược cười hì hì ra tiếng, vỗ khuôn mặt nhỏ bé của Phong Huyền Diệp "Cút đi, đừng đến chỗ này của ta!"

"Tại sao?" Phong Huyền Diệp ngước mặt lên.

"Bởi vì, mẫu hậu ngươi ở bên ngoài nhìn!" Bạch Ly Nhược nói nhẹ như gió, thu thập giấy bút, cách đó không xa là khuôn mặt lạnh của Thượng Quan Yến.

"Ai nha, thật xui xẻo!" Phong Huyền Diệp bày ra bộ mặt đau khổ, lấy miếng bánh ngọt ở trên bàn, không đợi Thượng Quan Yến đi tới, liền ra nghênh đón.

"Loan Quý Phi, hôm nay nhiều người nhìn ngươi khi dễ Diệp nhi của ta như vậy, Diệp nhi nếu như có chút vấn đề gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Thượng Quan Yến cẩn thận kiểm tra Phong Huyền Diệp, từ trên xuống dưới, nhìn qua một lần lại một lần.

"Hoàng hậu nương nương, ta không có khi dễ bất kỳ ai, thái tử có vấn đề gì, cũng không thể đổ thừa cho ta!" Bạch Ly Nhược không cao không thấp nói, cùng cung nữ đem giấy bút đi vào cửa điện, bỏ lại Thượng Quan Yến một mình hờn dỗi.

Nàng cư nhiên, lễ nghi tối thiểu cũng bị mất, Thượng Quan Yến tức giận sôi gan, nhìn nhi tử xinh đẹp trong ngực đang ăn bánh ngọt, sau đó ánh mắt trầm xuống, mang Phong Huyền Diệp trở về.

Ban đêm, Bạch Ly Nhược không đợi được Phong Mạc Thần, lại nghe tin Phong Huyền Diệp trúng độc.

Thái hậu mang theo Thượng Quan Yến đi tới Loan Hoa cung, cùng Phong Mạc Nhiên ở chung một chỗ, lạnh nhạt nhìn Bạch Ly Nhược, không nói một lời.

"Người tới, lục soát cho ta." Thượng Quan Yến nghiêm nghị nhìn Bạch Ly Nhược, ra lệnh.

Không ngoài dự đoán, từ điểm tâm ban ngày của Bạch Ly Nhược, thái y ngửi một cái, gật đầu "Không sai, chính là độc Ô Đà."