Lúc đầu, tôi không biết câu nói đó của Lục Trạch Duẫn là có ý gì, mãi đến hai tuần sau, anh ta mới đưa Triệu Gia Hân về nhà.
Tôi hiểu rồi.
Trên bàn ăn, cả ba và mẹ đều có mặt.
Sau hai tuần không gặp, Triệu Gia Hân trở nên đen sạm hơn rất nhiều, làn da trở nên thô ráp hơn, đế giày lấm đầy bùn đất.
Cô ta rụt rè đứng đó.
Có vẻ như chỉ cần mất hai tuần để một tiểu thư nhà giàu biến thành một thiếu nữ thôn quê.
Tôi đoán Triệu Gia Hân chắc chắn sẽ quay lại, dù sao thì với trí thông minh của gia đình đó sớm hay muộn cũng sẽ tìm mọi cách quay trở lại, nhưng tôi không ngờ lại sớm như vậy.
Trong này chắc hẳn không thể thiếu công lao của Lục Trạch Duãn.
"Ba mẹ, con đưa Gia Hân về rồi"
Mặt mẹ tối sầm lại.
"Lục Trạch Duẫn, con đang làm gì vậy?"
Giọng điệu bên kia rất chân thành:
"Mẹ ơi, hai tuần nay Gia Hân đã phải chịu không ít khổ, tay con bé đầy vết phồng rộp, hay để nó ở lại đi, dù sao nhà chúng ta cũng không thể không nuôi nổi thêm một đứa con gái nữa phải không?"
Tôi cười nhạo.
Hai tuần lễ, đúng là chịu không ít khổ nha.
Không biết liệu anh ta có bao giờ nghĩ về việc tôi đã trải qua mười bảy năm đầu đời như thế nào không.
"Bố, mẹ ơi, con thực sự nhớ hai người rất nhiều."
Giọng nói mang chút nức nở của Triệu Gia Hân vang lên.
Mẹ nghe vậy liền có chút động lòng, nhìn về phía cô ta.
Cha đặt đũa xuống, nói với vẻ lo lắng:
"Gia Hân, cha mẹ ruột bên kia của con nói thế nào?"
“Bọn họ mỗi ngày chỉ biết đánh bài, còn nói từ giờ sẽ không quan tâm đến con”
Haha, tôi tin, tin có mà bị điên!
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về vợ chồng Triệu Bảo Lâm, Triệu Gia Hân hiện tại đang là cây hái ra tiền của bọn họ.
Họ sẽ mặc kệ cô ta à?
Ba không nói nữa.
Mẹ cũng im lặng.
Suy cho cùng, khi đã nuôi dưỡng đứa con mười bảy năm, ngay cả con ch.ó hay con mèo cũng sẽ có tình cảm chứ đừng nói đến một người, sao có thể nói bỏ liền bỏ được.