"Triệu Chi, hiện tại Gia Hân đã về, trả lại phòng đi”
Tôi thực sự thắc mắc liệu kiếp trước anh ta có phải là con ch.ó của Triệu Gia Hân hay không.
"Anh nên hỏi mẹ chứ không phải tôi"
“Không phải cô là người muốn chiếm phòng của em ấy sao?”
Triệu Gia Hân kéo Lục Trạch Duẫn, vẻ mặt rụt rè, nhẹ giọng nói:
"Anh à, hay thôi?"
Nhìn hai anh em kẻ xướng người hoạ khiến tôi trông như một phản diện thứ thiệt.
"Cô ta không những chiếm đoạt phòng của tôi, chiếm luôn thân phận của tôi suốt mười bảy năm qua, sao bây giờ lại thành lỗi của tôi khi muốn lấy lại những thứ thuộc về mình?
Lục Trạch Duẫn hừ một tiếng, thờ ơ nói:
“Có lẽ là do cô không may mắn được sống trong gia đình này.”
Nghe khá đau lòng đấy!
Chỉ một lời nói này, mối quan hệ giữa tôi và Lục Trạch Duẫn đời này sẽ không bao giờ có thể hoà hoãn được nữa.
Tôi cười lạnh.
“Mẹ hiện đang ở trong phòng trà phải không?”
Hai người đối diện tỏ vẻ khó hiểu.
20.
‘Ting’
Đoạn ghi âm điện thoại vừa phát xong, mẹ đã cho Lục Trạch Duẫn 1 bạt tai.
Vô cùng vang dội.
Lòng bàn tay đỏ chót in trên khuôn mặt trắng trẻo đó khiến tôi thấy rất thoải mái.
Triệu Gia Hân đơ tại chỗ.
Lục Trạch Duẫn che miệng đờ ra, giống như không ngờ tới kết quả này.
“Mẹ, mẹ đánh con?”
"Mẹ không được đánh con à? Em gái ruột con là Lục Chi, không phải Triệu Chi, lần sau thử nói chuyện thô lỗ với em gái con xem."
Mẹ khựng lại một chút rồi nói tiếp.
"Gia Hân, mẹ sẽ bảo Lưu quản gia sắp xếp cho con một phòng mới, bây giờ đã về đây thì hãy hoà thuận với Chi Chi nhé, hiểu chưa?"
Triệu Gia Hân nhìn tôi, sau đó thu mắt lại ngoan ngoãn đáp: