Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 11



Phòng làm việc của tập đoàn lớn bậc nhất cả nước có khác, rộng rãi thoáng đãng thật! Đèn sáng dịu mắt, bàn ghế đều thuộc loại cao cấp, phía cửa sổ đằng sau còn nhìn thẳng ra hồ nước rộng mênh mông nữa. Tôi xuýt xoa, đưa tay bấm lấy nước nóng pha cà phê. Bất chợt tôi nghe có tiếng bàn tán ở căn phòng lưu trữ nhỏ gần đó:

– Chị gặp con bé nhân viên mới chưa?

– Chưa, phòng mình có nhân viên mới à?

– Vâng… em thấy nó rồi. Mặt mũi cũng có nét, có điều nhìn giản dị lắm. Cháu gái đại gia mà nhìn quê quê.

– Mày có nhầm không thế?

– Nhầm thế nào được, mấy đứa phòng nhân sự nói em mới biết đấy. Nghe nói còn yêu đương gì với giám đốc mình ý, lên cả báo, chị cứ lên mạng search là thấy.

– Uầy, con này giỏi! Thằng Dương mới về nước thôi mà, nghe bảo trước khi về nước là nó chưa có ai đấy. Cái này chị nghe bọn nó kháo nhau suốt nên đảm bảo luôn.

– Đợt đọc được tin trên báo bọn nó khóc ròng luôn ý. Cháu gái đại gia cơ mà. Nhưng mà… còn có tin là cả nhà con bé đó từ mặt nó rồi chị ạ.

– Thế cơ à?

– Em nghe bảo nó là con ngoài giá thú…

Nghe họ bàn tán về mình, lẽ ra tôi mặc kệ, có điều… tôi cảm thấy bọn họ đã quá phận, những gì họ nói khiến tôi không muốn tiếp tục phải nghe, thế nên đặt chiếc cốc xuống bàn kêu đánh cạch. Cô gái trẻ hơn nhìn qua khe cửa thấy tôi, chột dạ nhấm nháy với bà chị kia rồi chuyển đề tài.

Tôi không nắm rõ được phòng Kế hoạch này có bao nhiêu nhân sự vì có vài người đang đi công tác ở Mỹ. Tôi mới gặp tất cả là năm người, gồm Quang và hai người kia cùng hai người đàn ông trên dưới ba mươi.

Tôi chọn cho mình một góc gần cửa sổ để có thể tranh thủ thư giãn mắt với khung cảnh bên dưới, nhấm nháp tách cà phê thơm nức, tập trung vào nhiệm vụ mà Dương giao cho tôi. Điều tôi cần là tài liệu về công ty, có điều, những tài liệu này tôi chưa biết phải gặp ai.

– Em là Hạnh phải không? Em gõ cho chị tài liệu này, gấp trong sáng nay!

Tôi ngạc nhiên ngẩng lên, người vừa giao việc cho tôi là cô gái trẻ khi nãy bàn tán sau lưng tôi.

– Em có làm được không thế?

– À… em…

– Tranh thủ chút giúp chị nhé, chị có việc phải đi. Bao giờ xong gửi email cho chị. Email chị đây. Chị Quỳnh.

Tôi không muốn phải làm những việc thế này, có điều hôm nay là hôm đầu tiên tôi đến đây, thế nên đành cặm cụi gõ mấy trang văn bản. Gõ xong gửi đi, email phản hồi báo lại: “Cảm ơn em. Chị gửi em file pdf ở đây, em dịch giúp chị nhé. Càng sớm càng tốt!”

Tôi thở dài mở xem file đính kèm. Văn bản tiếng Anh này dài cỡ năm trang. Tôi định gửi lại email từ chối nhưng rồi lại thôi. Tôi không ngại dịch, nếu tôi kết nối được những mối quan hệ tốt ở đây thì sẽ thuận lợi cho thời gian sau này. Giúp người cũng là giúp mình mà! Tôi hít một hơi, trấn an bản thân để bắt tay vào dịch thứ tài liệu không dễ xơi cho lắm này. Nhiều từ chuyên sâu tôi không biết, thế nên đành cắm cúi tra cứu rồi dịch cho hợp lý.

– Làm gì mà tập trung thế Hạnh, trưa rồi, đi ăn thôi!



Nghe tiếng Quang, tôi giật mình nhìn đồng hồ, cũng gần mười hai giờ rồi. Kế hoạch tìm tài liệu sáng nay của tôi đổ sông đổ bể mất rồi!

Tôi áy náy cười:

– Anh cứ đi ăn đi, chốc nữa em về nhà.

– Em ở gần đây à?

– Vâng…

– Quang!

– Em ra ngay đây!

Quang nghe tiếng gọi của hai anh kia thì vẫy tay chào tôi. Anh ta khá thân thiện, phải nói là nhờ có anh ta mà không khí ở đây có phần vui vẻ. Còn hai người phụ nữ kia, tôi quả thực chưa có nhiều thiện cảm.

Gấp lại laptop, tôi bước khỏi phòng. Bà chị lớn tuổi đem cơm đi nên còn ngồi lại phòng, thế nên tôi không cần khóa cửa. Chị Quỳnh kia thì từ lúc ấy không thấy mặt.

– Chị Hạnh! Chị cũng đi ăn trưa à?

Cửa thang máy vừa mở, thấy tôi, Linh – cô thư ký trẻ xinh đẹp của Dương cất giọng cao vút vui vẻ hỏi han tôi. Dương đứng ngay cạnh cô ta, ánh mắt lướt qua tôi chẳng để lộ cảm xúc. Trùng hợp thật đấy. Dù sao những tình huống chạm mặt bất đắc dĩ thế này có lẽ sẽ thường xảy ra, tôi nên quen dần thì hơn.

– Hai người cũng đi ăn à?

– Không.

– Vâng.

Dương từ chối còn Linh thì khẳng định, quả thực tôi chẳng hiểu gì. Linh có vẻ ngài ngại liền trả lời:

– Giám đốc về nhà buổi trưa, còn em thì đi ăn.

– À…

– Chị đã định ăn đâu chưa, hay đi cùng em cho vui.

– Mình cũng về nhà thôi…

– Ừm.



Dương cất lời đồng tình với tôi. Chỉ một tiếng đồng tình thôi mà sao làm tôi toát mồ hôi hột. Anh ta chỉ nói đúng từ đó, sau đấy im lặng, còn Linh thì hỏi han tôi đủ điều trên quãng đường từ công ty ra bãi để xe bên ngoài.

Linh tạm biệt tôi để ra lấy xe máy, còn tôi thì bước thẳng về đầu ngõ. Công ty nằm trọn vẹn trong một con ngõ rộng tĩnh lặng.

Vừa bước vài bước thật nhanh qua được trạm đèn xanh đỏ, tôi bỗng nghe có tiếng nói quen quen:

– Tiện đường, lên xe đi!

Dương biết nơi tôi ở. Đường xá buổi trưa đông đúc, đi bộ một đoạn mà bụi bay mù mịt. Nếu đi bộ thì tôi cần vượt qua một đoạn đường khá xa mới đến được điểm dừng xe buýt để chờ xe. Tôi nghĩ vài giây, quyết định mở cửa vào trong xe.

Không khí chìm trong yên lặng. Dương dừng đèn đỏ, mắt vẫn chăm chú nhìn đường. Nhìn anh ta chẳng có vẻ gì là nhiệt tình giúp đỡ người khác, cái vẻ lạnh lùng dọa người này thật khiến kẻ ngồi bên cạnh là tôi muốn xuống xe ngay lập tức.

– Cảm ơn anh, lần nào cũng có duyên được lên xe anh nhỉ?

Tôi cười cười bắt chuyện xua đi không khí có phần ngột ngạt. Dương gật nhẹ, sau đó đèn chuyển xanh, tôi ngại làm anh ta phân tâm nên cũng im lặng, quay mặt về phía cửa kính nhìn đường.

– Từ mai chờ ở sảnh.

Tôi đứng tim, sững người quay sang Dương. Đây là một lời đề nghị giúp đỡ, lại còn từ con người lạnh lùng thờ ơ như đá tảng này sao? Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, dù rất muốn có người đưa đón qua quãng đường ba cây số nhưng lý trí vẫn kịp thời ngăn tôi lại:

– Có… có tiện cho anh không?

– Tiện đường thôi. Nhân viên gặp khó khăn, có thể giúp tại sao không?

Dương biết tôi có người mẹ như vậy, dù có muốn tự do thế nào cũng không thể được, thế nên có lòng tốt giúp tôi. Tôi có chút cảm kích nhìn Dương, bất chợt sống mũi cay cay.

– Cảm ơn giám đốc rất nhiều.

– Tôi quên. Nhân viên thử việc.

Tôi nửa buồn cười nửa lại ấm ức, lại còn có cả chút xấu hổ vì bản thân sớm “nhận vơ”. Có nhất thiết phải nhấn mạnh hai chữ “thử việc” vậy không hả giám đốc độc tài kia? Nhất định tôi sẽ khiến Dương tâm phục khẩu phục về bản báo cáo mà anh ta giao cho tôi, để có thể tự tin bỏ đi hai chữ “thử việc” trong câu nói của anh ta!

Từ nhà trọ quay lại công ty, tôi tự bắt xe buýt đến nơi như ban sáng. Về nhà tôi còn nấu cơm rồi chăm mẹ ăn uống nghỉ ngơi nên phải hai giờ tôi mới có mặt được. Vừa mở cửa phòng đã thấy ánh mắt khó chịu của hai bà chị kia.

Quỳnh bĩu môi quay sang chị Minh:

– Cháu gái đại gia có khác, chẳng cần biết mấy giờ vào làm.

– Hạnh chưa biết hả em? Công ty mình một giờ phải có mặt buổi chiều.

Một giờ… Sớm vậy sao? Như vậy… quả thực khó với tôi quá! Tôi bặm môi trở về chỗ ngồi, cảm thấy cần phải xin phép đến muộn hơn, dù bị trừ lương cũng đành chấp nhận.