Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 12



Tôi chưa kịp đứng dậy để lên phòng giám đốc, bất ngờ Quỳnh xuất hiện trước bàn làm việc của tôi. Tôi giật mình liền ngẩng lên nhìn vẻ khó ở của chị ta. Tôi hiểu tại sao chị ta lại như vậy.

Quỳnh cau mặt hỏi:

– Em dịch có một nửa đã gửi chị thế, sao không dịch nốt đi?

Từ lúc chị ta mỉa mai khi tôi bước vào phòng, tôi nghĩ bản thân chẳng việc gì phải giúp một kẻ không biết điều. Tôi trả lời đơn giản:

– Em có việc giám đốc giao nên không có thời gian dịch cho chị nữa, chị thông cảm nhé!

Quỳnh sững lại trước lời từ chối thẳng thừng của tôi, ngay sau đó nhếch môi, dường như chị ta cảm thấy nhận định của chị ta là đúng khi tôi được đặc cách xuất hiện ở đây mà không cần phải trải qua kỳ thi tuyển của công ty.

– Đúng là có người núp bóng quan lớn nên chẳng coi ai ra gì!

– Còn hơn có kẻ muốn núp bóng mà không được!

Tôi cười nhạt đáp lại khiến Quỳnh tức đến đỏ cả mặt. Chị ta hậm hực bước về chỗ ngồi, khi tôi bước qua mặt, chị ta không quên lườm tôi đến rách cả mắt. Tôi khẽ thở dài. Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, chị ta không đáng để tôi kết thân, từ nay trở về sau, cứ coi như tôi và chị ta không chung tiếng nói đi!

Tôi nhanh chóng bước lên tầng mười, vừa ra khỏi thang máy, thấy tôi Linh tỏ vẻ vồn vã.

– Chị Hạnh, chị lên gặp anh Dương à?

– Ừ, anh ấy có trong phòng không em?

– Có chị ạ, chị vào đi!

Tôi mỉm cười định bước qua bàn lễ tân, không ngờ Linh vẫy tay kéo tôi lại gần, nói nhỏ:

– Chị đổi loại nước hoa đi, mùi này anh Dương không thích đâu!



Tôi ngạc nhiên nhìn Linh, nhất thời không hiểu cô ta có ý gì. Linh nháy nhẹ một bên mắt:

– Chị xem trong cái công ty này có cô gái nào là không thích anh ấy không?

Thực ra, việc tôi và Dương từng yêu nhau hay không chỉ cần tinh ý là sẽ phát hiện ra sự thực, nhất là với một kẻ thông minh như Linh. Hơn nữa, tôi tin thông tin mà Linh nắm được chính xác hơn là những kẻ ngồi lê đôi mách. Việc tôi xin vào đây, muốn vượt qua kỳ sát hạch là quá đủ khiến Linh nghĩ tôi đang tìm cách theo đuổi để đường hoàng có được trái tim Dương. Linh lại đang là kẻ gần Dương hơn bất cứ ai, tôi nên cảm ơn cô ta thì hơn.

Tôi gượng cười, lúng túng trước ánh mắt hiếu kỳ của Linh:

– Cảm ơn em nhưng… chị không dùng nước hoa… mùi hương em thấy có lẽ là mùi dầu gội, chị thích loại dầu thảo mộc này. Mùi hăng quá à em?

– Không… em thì thấy thơm nhưng anh Dương dị ứng nhiều mùi lắm, em sợ anh ấy không thích.

– À… cái đó em không cần lo, chị chỉ gặp anh ấy một lát thôi!

Tôi giải thích đơn giản, không muốn mất thời gian thêm nên mỉm cười với Linh rồi bước nhanh đến trước cửa phòng Dương. Vẫn tông giọng hờ hững quen thuộc phía trong vọng ra, tôi đẩy cửa vào phòng.

Mọi thứ trong phòng chẳng có gì thay đổi so với thời điểm một tháng trước, có chăng là lúc này tôi đang là nhân viên dưới quyền của Dương, chính xác hơn là đang cố gắng để được dưới quyền anh ta. Vậy mà, tôi lại chuẩn bị nói ra những lời không có lợi chút nào cho việc này.

Tôi cười cười đánh động Dương khi anh ta chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.

– Anh cho phép tôi… hai giờ chiều có mặt ở công ty có được không? Nếu không thì… cùng lắm là một rưỡi cũng được!

– Tại sao?

Dương không ngẩng lên nhìn tôi, tay vẫn lạch tạch gõ phím. Tôi cố gắng tìm cách giải thích hợp lý:

– Vì… tôi còn nặng gánh gia đình…

– Mười một giờ tôi đưa cô về. Cô cần những ba tiếng ở nhà cơ à?

Dương ngẩng lên đối diện với khuôn mặt thành khẩn của tôi, đôi mắt anh ta nheo lại dò xét. Đúng là anh ta không chấp nhận việc tôi xin nghỉ trưa nhiều như vậy. Tôi cũng đâu muốn lười biếng, có điều riêng việc xúc cho mẹ tôi ăn đã hết mất cả tiếng, không kể nấu nướng, sau đó lại đón xe buýt đến công ty. Mẹ tôi không ăn cơm ngoài được, dạ dày bà rất kém, thường xuyên đau bụng kêu khóc rất thảm, thế nên dù thế nào tôi cũng phải nấu một bữa cơm mới nóng hổi lại còn rất mềm cho bà. Khi trước tôi đi học cũng thường phải xin về sớm chăm mẹ.



Tôi lần chần chẳng biết phải giải thích thế nào, bởi tôi cảm thấy kể lể như vậy chỉ khiến kẻ khác coi thường mẹ con tôi hơn. Tôi định chấp nhận quay đi, nào ngờ Dương nói:

– Một giờ kém mười lăm tôi qua đón cô quay lại công ty. Thế được chứ?

Tôi ngỡ ngàng nhìn Dương như không tin vào tai mình. Anh ta thở hắt ra, thái độ có vẻ bực bội vì rước thêm một cục nợ vào thân, ngay sau đó cúi xuống tiếp tục làm việc. Tôi đứng ngây ra nhìn Dương, bất giác cảm thấy anh ta tốt thật. Như vậy tôi đỡ được hơn nửa tiếng bắt xe buýt. Đi cùng Dương thì chỉ mất có mười phút là đến công ty thôi. Coi như tôi tìm cách nấu nướng nhanh hơn một chút thì cũng ổn. Tôi chẳng biết nên cảm ơn anh ta thế nào, bởi anh ta tốt với tôi quá nhiều.

– Khỏi cảm ơn. Tối nay ông tôi muốn gặp cô. Cô có thời gian chứ?

Khi trước tôi không sắp được thời gian đơn giản là vì tôi không muốn gặp, còn lúc này, tôi cảm thấy quý mến ông Hòa, hơn nữa tôi muốn làm việc ở Phượng Hoàng thì cũng nên tạo mối quan hệ tốt với sếp to nhất chứ. Nghĩ rồi tôi gật đầu:

– Vâng… tôi cũng chưa có việc gì.

– Vậy tám giờ tôi sang đón.

Tôi gật nhẹ đầu nhận lời. Giờ ấy thì không phải giờ ăn tối, ông Hòa chỉ muốn gặp tôi nói chuyện thôi nhỉ? Dương không nói thêm lời nào, anh ta coi tôi như không khí. Không còn việc gì nên tôi chào Dương rồi bước trở về phòng làm việc.

Quỳnh đã không còn ở trong phòng, chị Minh và những người còn lại thì chẳng thèm chú ý đến tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái. Bản báo cáo mà Dương giao tôi cần tài liệu công ty để thực hiện, quả thực tôi chưa biết phải lấy những tài liệu mình cần ở đâu, thế nên tạm thời tôi tìm kiếm những thông tin công khai trên mạng để chọn lọc đã.

Buổi tối cho mẹ ăn xong, tôi bảo mẹ ngồi ngoan xem phim hoạt hình trên máy tính. Mẹ tôi đúng là không được bình thường nhưng không phải là không thể chung sống, bởi trí não của mẹ tôi như một đứa trẻ ngờ nghệch, thi thoảng làm loạn lên nhưng nói chung là nghe tôi. Ngày còn nhỏ tôi đã từng xin ông Hân cho mẹ tôi đi khám bệnh nhưng ông tỏ vẻ cáu giận, từ đó tôi không lặp lại thêm một lần nào nữa, chỉ nhủ lòng cố gắng sớm kiếm đủ tiền mà thôi.

Con Giang đi làm thêm buổi tối nên nó hay về muộn, tôi để phần cơm cho nó, dặn mẹ đừng tự tiện vào bếp ăn vụng. Nghe có tiếng người gọi, tôi hiểu là cậu thanh niên bảo vệ tôi báo hiệu Dương đến thì nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trọ, không quên khép chặt cửa lại.

Bước vào xe Dương, tôi lướt qua dáng vẻ vận đồ thể thao của anh ta, gật đầu chào rồi hỏi ngay nỗi lo trong lòng mình:

– Tôi… tôi lo cho mẹ. Nếu cậu thanh niên đó đi theo bảo vệ tôi thì… mẹ tôi ở một mình cũng… không được an toàn.

– Cô nghĩ chỉ có mình cậu ta sao?

Dương không nói thêm, đưa xe hòa vào dòng người tấp nập trên con đường tràn ngập ánh đèn vàng. Tôi tự thấy mình ngốc nghếch thật, giờ mới lo cho mẹ thì đúng là quá muộn rồi. Dương đã nói là có trách nhiệm bảo vệ tôi thì cũng có nghĩa anh ta sẽ đảm bảo không để tôi rơi vào cảnh nguy hiểm, mà mẹ của tôi chính là yếu điểm lớn nhất của tôi. Như vậy thì tôi chẳng còn gì phải lo lắng nữa, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vui vẻ ngắm nhìn dòng người xung quanh qua cửa kính xe. Buổi tối mùa hè mát mẻ thế này, được đi chơi thích thật đấy, có điều ngồi cạnh tảng băng bên cạnh tôi không rét mà run, mà mặc kệ, tôi đến chơi với ông Hòa chứ không thèm đi chơi với anh ta nhé!