Tôi thất thểu trở về. Trưa nay chỉ có hai mẹ con tôi ở nhà, cái Giang ăn trưa ở nơi nó mới xin làm thu ngân. Ăn xong tôi lên giường, nằm quay lưng ra ngoài, mắt chong chong nhìn về cửa sổ. Mẹ tôi là người thích cảm giác mình có ích, thế nên từ lúc khỏe lại bà luôn giành làm việc nhà. Rửa bát xong bà nằm xuống cạnh tôi.
Mẹ tôi đã sớm nhận ra thái độ khác lạ của tôi dù tôi muốn che giấu, vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt bà nhưng tôi chẳng thể nói gì. Tôi không muốn dồn ép bà khi bà chưa thực sự khỏe mạnh.
Mẹ tôi vắt tay lên trán, thở dài một hơi:
– Có phải ông Sang đã nói gì với con không?
Tôi sững lại. Mẹ tôi quả thực đã nhớ ra quá khứ rồi sao?
– Mẹ nói thế là sao ạ? Mẹ đã hết đau đầu chưa?
– Từ mai con không cần đưa mẹ đến trung tâm ấy nữa, cũng không cần gặp ông Sang nữa. Mẹ không muốn gặp ông ta.
Mẹ tôi cứng giọng rồi sụt sịt. Tôi chua xót quay người lại, nhìn người đàn bà nhỏ bé chịu bao nhiêu vết thương bên cạnh, cảm thấy mình thật bất lực trước những giọt nước mắt của bà.
Mẹ tôi gạt nước mắt, bà nắm lấy tay tôi nói trong sự áy náy, đôi lông mày thanh tú của bà nhíu chặt:
– Mẹ biết không thể giấu con mãi, nhất là khi con đã gặp ông Sang. Kẻ mẹ sợ gặp lại nhất trên đời này chính là anh em ông ta… Họ là những kẻ máu lạnh…
– Mẹ… mẹ kể cho con nghe mọi chuyện đi mẹ… tại sao… tại sao con lại trở thành con ông Hoàng…
Tôi ôm lấy mẹ năn nỉ, lúc này tôi mong bà nói cho tôi được rõ mọi chuyện. Tôi tin bà cũng đã cảm thấy sẵn sàng nên mới nói như vậy với tôi.
Mẹ tôi gượng dậy tựa lưng vào thành giường, bà im lặng, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía trước như nhớ lại quãng đời cùng khổ bao nhiêu năm đằng đẵng. Giọng bà nghèn nghẹn vang lên:
– Ngày đó mẹ không có tiền học đại học, dù mẹ đã thi đỗ nhưng ông bà ngoại ốm nặng cần tiền chữa trị… Mẹ đi làm thuê làm mướn cũng không đủ, cuối cùng đành phải bỏ lên thành phố…
Tôi lau giọt nước mắt lăn trên má mẹ, tôi vẫn còn may mắn hơn mẹ tôi nhiều lắm. Bà trầm giọng tiếp lời:
– Thành phố nhiều cạm bẫy với một đứa con gái chân ướt chân ráo từ quê lên như mẹ, mẹ nghe lời một người bạn, cùng cô ấy vào quán rượu, tin lời chủ quán nói chỉ tiếp rượu, thế nhưng… chỉ sau vài ngày làm ở đó… mẹ đã bị ép phải tiếp khách… Thời gian đó thật kinh hoàng. Mẹ muốn bỏ trốn nhưng không thể…
Khuôn mặt mẹ tôi nhăn nhúm trong đau đớn, lòng tôi đau xót như có muôn vàn cây kim cùng đâm buốt nhói. Tôi cứ thế rơi nước mắt.
– Rồi mẹ gặp ông Trọng, ông ta hứa sẽ đưa mẹ đi… Mẹ ngây thơ tin lời ông ta… vậy mà… khi biết mẹ mang thai con thì cũng là lúc ông ta không trở lại. Suốt một tuần mẹ chờ đợi… không hề thấy bóng dáng ông ta.
Mẹ tôi ngừng lại, dường như bà phải lấy không khí để có thể khó nhọc thở, dường như quãng thời gian đó quá đỗi thất vọng đối với bà.
– Thế rồi mẹ trốn đi được, mẹ tìm đến gia đình ông Trọng nhưng họ không có ở đó… mẹ không thể liên lạc được với ông ta. Mẹ nhớ ra ông ta từng nói có một người anh trai là niềm tự hào của cả gia đình, mẹ liền đi tìm ông Sang…
Mẹ tôi dừng lại để lau nước mắt, âm giọng bà dần trở nên lạnh nhạt, điềm tĩnh đến thắt lòng.
– Mẹ đã chờ ông Sang trước cổng nhà họ Phạm. Khi một chiếc xe hơi sang trọng tiến vào cổng, mẹ đã lao đến trước xe, xin hai người đàn ông trên xe cho mẹ gặp ông Sang. Thì ra ông Sang là một trong hai người trên chiếc xe đó. Ông ta rất bình tĩnh, xuống xe đi cùng mẹ ra một quán nước gần đó. Gặp được ông Sang rồi, mẹ van xin ông ta cho mẹ biết ông Trọng ở đâu, đứa con trong bụng mẹ là của ông Trọng, ít nhiều ông ấy cũng cần phải có trách nhiệm với nó… nhưng… đáp lại mẹ chỉ là sự hờ hững. Ông ta khuyên mẹ nên quên tất cả. Ông ta còn nói ông Trọng đang ngập trong nợ nần, đừng tìm làm gì. Sau đó ông ta dúi cho mẹ một ít tiền rồi bỏ đi.
Mẹ tôi hừ nhạt, đôi mắt hằn lên tia máu, cảm giác thất vọng cùng hận thù bao phủ khiến bà run lên.
– Tiền ư… chỉ vài đồng bạc họ nghĩ là xong, họ nghĩ mẹ sẽ bỏ đi đứa con của mẹ sao? Không… có chết mẹ cũng phải giữ con… Mẹ đã nghĩ như vậy… Thế nhưng, mẹ không biết phải làm gì trong cơn hoảng loạn. Nhận thức của mẹ lúc đó quá thấp, mẹ không tìm đến công an, mẹ sợ họ sẽ bắt mẹ. Trên danh nghĩa mẹ nợ chủ quán rượu rất nhiều tiền, thực tế bọn họ cũng cho mẹ tiền gửi về quê… thế nên… bọn chúng quyết tìm ra được mẹ. Mẹ bị bọn chúng bắt lại, lẽ ra mẹ đã bị chúng đánh đập nhưng vì… mẹ là kẻ kiếm được nhiều tiền nhất cho bọn chúng, bọn chúng không muốn làm mẹ bị thương, mẹ may mắn giữ được con vì như vậy.
Tôi đau đến không nói nên lời, chỉ liên tiếp rơi nước mắt. Mẹ tôi nhàn nhạt nói tiếp:
– Tối hôm bị bắt lại, bọn chúng để mẹ tiếp một vị khách theo lời chúng là rất giàu có. Có con rồi, mẹ không muốn tiếp bất cứ ai, nhưng mẹ không thể nói mẹ đang có thai, bọn chúng sẽ ép mẹ bỏ con. Mẹ không còn cách nào khác đành phải gặp ông ta, mẹ muốn khai hết với ông ta, muốn xin ông ta tha cho mẹ, nhưng… ngay khi nhận ra ông ta là người đi cùng ông Sang trên chiếc xe sang trọng đó, mẹ bỗng cảm thấy căm hận vô cùng. Mẹ nín lặng nhìn ông ta, chẳng thể nói gì cả. Ông ta chẳng còn vẻ điềm đạm, bỗng chốc như con thú liền lao vào mẹ… Ông ta… không ai khác chính là ông Hoàng. Ông ta nói sẽ cho mẹ tiền, ông ta rất giàu, còn mẹ… mẹ im lặng vì… mẹ cần con.
Tôi khóc không thành tiếng, lao vào lòng mẹ để được gần với mẹ hơn, để được an ủi mẹ và cũng để mẹ an ủi. Mẹ vuốt tóc tôi, dịu giọng:
– Chuyện ông Hoàng cưỡng hiếp mẹ để lại hậu quả, chính chủ quán rượu đã tìm ông ta giúp mẹ, thậm chí lão còn lên tiếng đòi công bằng cho mẹ, đơn giản vì lão biết lão sẽ có rất nhiều tiền từ việc này. Lão ta đã đúng, ông Hoàng nhận đứa con trong bụng mẹ là con ông ta, chấp nhận bỏ một khoản tiền lớn trả nợ cho mẹ. Mẹ đã theo sự sắp đặt của ông Hoàng, cam kết trở thành người giúp việc suốt đời cho gia đình ông ta, sinh con cho ông ta, không chỉ… mình con. Mẹ cần một nơi để được yên thân chăm sóc con, nếu rời khỏi nhà ông Hoàng, mẹ không biết chuyện gì xảy ra nữa, mẹ quá sợ hãi… Chuyện sau đó… bà Diệu luôn tìm cách ngăn cản không cho chồng thực hiện được ý đồ, còn mẹ cũng luôn tìm cách tránh ông ta… Con đừng trách mẹ… đừng giận mẹ nhé Hạnh!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy trong lòng mẹ. Tôi chưa bao giờ thương mẹ cũng như biết ơn mẹ như lúc này. Mẹ tôi chỉ là một người đàn bà yếu ớt không có khả năng tự vệ, hoàn cảnh xô đẩy khiến bà làm vậy, tôi không bào chữa cho bà nhưng… tôi nợ bà cuộc đời này. Tôi hỏi mẹ thắc mắc trong lòng:
– Ông Hân có biết chuyện không mẹ? Con có cảm giác ông ấy biết.
– Ừ… khi con lên ba tuổi, có một ngày ông Hân gọi mẹ lên nhà, đưa tờ giấy xét nghiệm ADN ra trước mặt mẹ, bắt mẹ khai tất cả. Mẹ không còn con đường nào khác, chỉ van xin ông ấy đừng đuổi mẹ con mình đi. Có lẽ… ông ấy tội nghiệp mẹ con mình nên không đuổi chúng ta đi con ạ. Mẹ như một kẻ ăn người ở trong nhà, họ còn không cần phải trả lương cho mẹ, lại có một đứa bé xinh xắn nhanh nhẹn như con làm con cháu, có thể ông ấy thấy lợi nhiều hơn hại. Trên hết, ông ấy có lòng nhân từ, mẹ con mình nợ ông ấy.