Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 53



Tôi đồng tình với mẹ, cho đến lúc này tôi đã hiểu ra mọi chuyện, cảm giác âm thầm trách giận ông Hân cũng không còn. Chắn chắn ông ấy rất giận mẹ tôi. Người đàn bà dám liều lĩnh lừa dối tất cả như vậy vốn dĩ không xứng đáng được cưu mang, thế nhưng… số phận nghiệt ngã của mẹ tôi khiến ông ấy sinh chút lòng trắc ẩn. Thậm chí ông Hân từng là người tốt nhất với tôi, cho tôi học hành, cho tôi những gì cần thiết trên con đường trưởng thành. Trên hết, ông ấy coi tôi như đứa cháu gái của ông, giới thiệu tôi với gia đình Dương, muốn nhờ tôi làm tròn lời hứa năm xưa với ông Hòa. Hiểu chuyện rồi, lòng tôi nặng trĩu nhưng tràn ngập biết ơn ông ấy. Nhất định tôi vẫn sẽ là một cô cháu gái ngoan của ông.

Tôi không nghỉ trưa, tự bắt xe buýt đến công ty, nhắn Dương không cần đến đón. Mọi thứ vẫn vậy nhưng cảm giác lúc này thật khác. Tôi phải lựa lời nói với anh thế nào đây, tôi muốn nói với anh chuyện này trước lúc con Huệ làm ầm lên.

Mười hai giờ mười, tôi thở hắt một hơi, đặt túi xách lên bàn làm việc. Từ lúc Linh nghỉ việc thư ký Dương vẫn chưa thuê ai cả, anh cũng không nhắc gì đến việc này. Tôi nhớ mình từng nói với Dương tôi không muốn làm thư ký, lúc này tôi vẫn giữ quan điểm đó. Tôi muốn đứng vững trên đôi chân của mình, muốn học tập phát triển năng lực riêng, thế nên tôi không nhắc lại.

Có tiếng chuông điện thoại, tôi giật mình liền mở máy. Tim tôi bất giác đập mạnh một nhịp, Dương gọi cho tôi. Giọng anh có chút lo lắng:

– Em đang ở đâu thế?

– Em đến công ty rồi, anh thì sao?

– Lúc nãy mẹ con Huệ sang nhà anh, mẹ con họ nói nhiều chuyện với mẹ anh, anh từ công ty về muộn, vừa về đến nơi mới biết.

Tôi sững lại nhưng cũng không ngạc nhiên, bọn họ muốn thông báo cho gia đình Dương chuyện này càng sớm càng tốt. Nghĩ lại mọi chuyện, có thể ông Hoàng cũng từng nghi ngờ tôi không phải là con ông ta nhưng ông ta vẫn mặc kệ để giữ mẹ tôi ở gần. Đằng nào ông ta cũng đã có lỗi với bà Diệu, sai lầm ấy cả đời ông ta cũng không thể gột bỏ được, có thêm một người đàn bà ông ta khao khát ở gần chỉ thể hiện sự tham lam của ông ta. Sự chắc chắn ấy của ông ta khiến bà Diệu không tự mình kiểm tra, hơn nữa chẳng hiểu sao tôi có đường nét hơi giống người vợ mất sớm của ông Hân, thế nên xưa nay người trong nhà vẫn thầm công nhận với nhau.

Tôi bình tĩnh hỏi lại Dương bằng âm giọng trầm buồn:

– Anh đã biết chuyện rồi phải không? Em chẳng thể giấu anh và cũng không muốn giấu anh. Em đang định gặp anh để nói chuyện đó.

– Ừm, được rồi, giờ anh đến công ty. Đừng lo gì cả, mọi chuyện không có gì thay đổi.

“Mọi chuyện không có gì thay đổi”… Chỉ một câu nói của Dương thôi, tôi như thấy dễ thở hơn. Tôi tin anh, tôi chưa bao giờ sai khi tin anh. Anh sẽ không bỏ rơi tôi… nhất định sẽ là như vậy!

– Vâng… em chờ anh.

Tôi nghèn nghẹn trả lời Dương, ngắt máy rồi mà lòng tôi vẫn còn rộn ràng. Tôi đã lo lắng thế nào, vậy mà Dương đối diện với chuyện này quá đỗi nhẹ nhàng, dường như anh chỉ lo tôi sẽ lo lắng. Tôi còn có thể mong đợi gì hơn nữa? Tôi cay cay sống mũi, bình tĩnh chờ đợi.

Dương bước vào phòng làm việc của tôi, căn phòng vắng lặng như bừng sáng. Gặp Dương rồi, tôi bỗng dưng cảm thấy mình không đủ tự tin, chỉ đứng lặng nhìn anh. Dương bước nhanh lại gần tôi, anh ôm lấy tôi vào lòng. Anh cười xòa, hôn lên trán tôi, nâng cằm tôi lên. Đôi mắt tôi đối diện với nụ cười dịu dàng của anh.



– Em sao vậy, sao xa cách anh thế?

– Anh… em không phải cháu ông Hân… anh không nghĩ gì sao?

– Em là cháu ai cũng được, anh không quan tâm.

– Thật… thật vậy sao?

Dương cười nhẹ, anh bẹo má tôi:

– Anh yêu em, vì em là em. Em có là cháu ông Hân hay không cũng không quan trọng.

Lúc này tôi mới thở phào một hơi, dù tôi tin anh nhưng được nghe từ chính miệng anh, cơ thể tôi lúc này mới thực sự được thả lỏng. Tôi sụt sịt gật đầu.

Dương thì thầm:

– Em có là ai thì cũng không thoát được anh đâu!

Câu trêu chọc của Dương làm tôi phì cười, Dương lau nước mắt trên má tôi. Nghe có tiếng động, anh hiểu nơi này là phòng làm việc nên buông tôi ra.

– Em làm việc tiếp đi.

Dương quay về phía cửa, giơ tay chào anh Hùng vừa bước vào phòng. Tôi lưu luyến nhìn theo Dương, bất giác tự hỏi liệu mình muốn độc lập có phải là sai không khi lúc nào cũng muốn được gần anh? Tôi thở dài một hơi, lắc lắc đầu. Phải độc lập, phải đứng trên đôi chân của mình, chuyên môn của tôi khác với Dương, nếu theo Dương tôi sẽ phải từ bỏ con đường mình theo đuổi, như vậy đâu thể được.

Buổi chiều khi đang làm việc, tôi nghe có tiếng chuông điện thoại. Số điện thoại lạ khiến tôi có chút lo lắng gạt nút nghe:

– Alo…

– Hạnh đấy à, bác là mẹ của Dương, cháu gặp bác một chút được không?

Mẹ Dương… Tôi lặng người, trái tim đập liên hồi đáp lại. Vậy là điều tôi lo lắng đang xảy ra, không thể nào khác. Dương yêu tôi dù tôi là ai, nhưng gia đình anh không như vậy. Tôi hiểu rất rõ điều này.



Mẹ Dương hẹn tôi ở một quán cà phê cách không xa công ty. Lần thứ ba gặp bà ấy nhưng lần này thái độ bà ấy rất khác, lạnh lùng xa cách không như hai lần trước tôi gặp. Tôi hiểu bà ấy muốn vạch ranh giới với tôi. Ngay khi bước vào quán, nhìn thấy thái độ của bà ấy là tôi đã hiểu rồi.

Bà ấy vẫn đẹp như mọi lúc, nheo mắt nhìn tôi hỏi:

– Cháu uống gì?

– Dạ, cháu uống nước cam bác ạ.

Bà ấy vẫy tay người phục vụ gọi nước cho tôi, phong thái điềm tĩnh ung dung nhưng vẻ lạnh lùng trong từng ánh mắt cử chỉ của bà ấy khiến tôi buốt lạnh.

Khi ly nước cam được đặt lên bàn, bà ấy cũng bắt đầu mở lời:

– Chuyện kết hôn giữa cháu với Dương nhà bác, hiện tại hai bác không đồng ý. Chuyện kết hôn này vốn dĩ là sự kết nối giữa hai nhà họ Trần và họ Phạm, nhưng…

Tôi bặm môi, gật nhẹ đầu, những lời bà ta nói cũng là điều tôi đã lường trước. Tôi nuốt nghẹn một ngụm, đáp lời:

– Vâng, cháu hiểu ý của bác. Chuyện kết hôn của cháu với anh Dương ban đầu không phải là chuyện riêng của cháu và anh ấy, thế nhưng cháu và anh Dương đã trải qua một quãng thời gian đủ để hiểu và muốn gắn bó với nhau, cháu chỉ có thể nói mong hai bác suy nghĩ lại mà thôi. Hơn thế nữa, chỉ khi anh Dương không muốn lấy cháu thì cháu mới có thể nghe lời bác.

– Cô…!

Bà ta trừng mắt nhìn tôi, dường như bà ta không ngờ tôi thẳng thừng nói những lời như vậy. Bà ta gắt lên:

– Bà Diệu nói đúng, cô trơ trẽn y như mẹ cô vậy. Đúng là mẹ nào con nấy! Tôi không bao giờ chấp nhận cô làm dâu nhà họ Trần, cô nghe rõ chưa?

Bà ta tức tối đứng dậy, tôi cũng nóng ran cả người vì tức giận, lạnh giọng:

– Bác không được phép xúc phạm mẹ cháu, mẹ cháu đáng thương chứ không đáng trách, cháu mong bác suy nghĩ lại.

Bà ta lườm tôi một cái, tỏ vẻ khinh bỉ bước nhanh ra quầy thu ngân thanh toán, không lấy tiền trả lại mà bỏ đi. Tôi ngồi lặng một hồi, cảm thấy không hối hận với những lời tôi nói, đến khi trấn tĩnh lại mới trở về công ty.