Khi Trái Tim Dẫn Lối

Chương 54



Tôi làm việc mà đầu óc cứ miên man nghĩ về cuộc gặp với mẹ Dương. Tôi tin anh sớm biết ý của mẹ anh, thế nhưng… những gì anh nói ban trưa tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Anh vẫn chọn tôi, có điều… liệu nước chảy đá có mòn? Liệu gia đình anh cứ mãi không ủng hộ có làm anh lung lay quyết định? Tôi không biết nữa, tôi không muốn anh chống đối gia đình nhưng trên tất cả tôi không muốn mất anh…

– Nhân viên làm thêm giờ phải trả tiền điện cho công ty đấy!

Tôi giật mình, ngơ ngác ngẩng lên. Dương nở một nụ cười tươi như nắng trong tiết trời xám xịt, thái độ của anh khiến lòng tôi ấm áp. Tôi đáp lại anh bằng một nụ cười gượng gạo:

– À… mọi người về hết rồi ạ… Vậy em cũng cất dọn đồ đây!

Tôi lúng túng thu xếp, Dương cũng xếp đồ vào túi cùng tôi. Chiếc laptop công ty phát cho tôi không đem về nên túi đồ cũng nhẹ. Dương xách túi giúp tôi, tôi chầm chậm bước theo anh.

Dương đưa bàn tay còn lại về phía sau, chỉ một hành động nhỏ thôi nhưng làm tim tôi rộn lên một nhịp. Bao giờ anh cũng dư lại một tay để nắm lấy tay tôi. Tôi đưa tay chạm đến tay anh, bàn tay lớn bao phủ bàn tay nhỏ lạnh giá, tôi cứ vậy im lặng bước bên anh.

Xe dừng ở nhà trọ, Dương bỗng quay sang tôi nói:

– Chúng ta cùng vào xin phép mẹ em rồi dọn đồ.

Tôi ngạc nhiên, lúng túng hỏi:

– Dọn… dọn đồ gì hả anh?

– Vợ chồng mình phải sống cùng nhau chứ!

Dương vừa nói vừa nhoẻn một nụ cười. Tôi nóng ran cả người, chẳng dám nhìn thẳng Dương, cũng chẳng biết nói sao. Dương mở chiếc túi đen nhỏ anh mang theo, rất nhanh đưa ra trước mặt tôi hai tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, không cho tôi kịp nhìn kỹ anh đã cất đi ngay như sợ mất. Tôi không nghĩ tờ giấy này có nhanh như vậy nên có chút ngạc nhiên.

Dương hất nhẹ hàm đắc ý:

– Em thấy chưa? Từ hôm nay chúng ta chính thức là vợ chồng, em còn thắc mắc gì nữa không?

– Nhưng…

Tôi muốn nói bố mẹ anh không chấp nhận tôi, liệu chúng tôi sống với nhau như vậy có nên hay không. Tôi bặm môi, sau vài giây suy nghĩ thì nói tiếp:

– Hai bác… có biết việc này không anh? Chuyện chúng ta đăng ký kết hôn sớm hơn dự kiến…

Quả thực chính tôi cũng bất ngờ về ý định của Dương. Việc chúng tôi đăng ký kết hôn sớm hơn kế hoạch ban đầu, tôi không biết bố mẹ anh có biết chuyện này không. Dương thở một hơi, anh đặt tay lên đôi tay lo lắng đan vào nhau của tôi, nhìn vào mắt tôi anh nghiêm túc nói:

– Hạnh phúc của anh, anh phải nắm bắt, không cần ai đồng ý hay không, dù là bố mẹ anh. Nếu bố mẹ anh không đồng ý, họ không cần có mặt trong đám cưới của chúng ta.



Dương… tôi ngẩn ngơ nhìn anh. Anh là người đàn ông trưởng thành. Tôi nên nghĩ cho anh, cho cả hai chúng tôi chứ không nên hèn nhát. Tôi như được ném bỏ tảng đá đè nặng, hít một hơi, mỉm cười.

– Vâng… em hiểu rồi.

Dương mím môi cười thỏa mãn, anh hôn nhẹ lên môi tôi rồi đẩy tôi ra:

– Xe không dừng ở đây lâu được!

Tôi cười hỏi anh:

– Hay anh đi gửi xe được không? Em muốn chờ cái Giang về rồi chia tay nó luôn. Nó phải sáu rưỡi bảy giờ mới về đến nhà anh ạ.

Dương gật đầu, anh bất ngờ hỏi:

– Giang còn muốn vào Phượng Hoàng nữa không?

Dương vẫn còn nhớ chuyện này. Tôi vui vẻ gật đầu:

– Còn anh ạ. Nó vừa thi chứng chỉ tiếng Anh chưa có kết quả, công ty mình đầu tháng hai có đợt tuyển anh nhỉ?

– Thứ hai tới em đưa bạn em đến để anh Hùng phỏng vấn. Từ lúc Quỳnh nghỉ có người than trời lên là nhiều việc đấy.

Ôi… tuyệt vời! Đúng là dạo này tôi bị dồn thêm bao nhiêu việc, cũng mong cái Giang sớm vào công ty làm đỡ cho tôi. Tôi không dám than thở với Dương vì việc Quỳnh nghỉ có nguyên nhân từ tôi, không ngờ anh để ý chuyện này. Tôi vui vẻ quay sang thơm chụt lên má Dương thay lời cảm ơn rồi mở cửa bước khỏi xe, không kịp nhìn vẻ mặt giãn ra của anh.

– Em chờ anh ở đây, anh đi gửi xe đi!

Dương đưa xe tiến về bãi gửi xe cách nơi tôi đứng khoảng hai trăm mét, rẽ vào một ngõ lớn. Tôi hồi hộp chờ đợi anh, tưởng tượng ra lúc tôi và anh gặp mẹ tôi, xin phép mẹ cho tôi được đi theo anh sẽ thế nào. Tôi cũng sẽ báo cho Giang tin vui về công việc mới ở Phượng Hoàng nữa. Còn việc rời phòng trọ sang nơi khác tốt hơn, lúc mới về nước Dương từng muốn đưa hai mẹ con tôi đến nơi tiện nghi hơn nhưng khi ấy tôi muốn mẹ nhớ ra chút gì nên chưa chuyển, giờ là lúc thích hợp rồi. Tôi đã để dành được một khoản tiền, từ lương tháng ở Phượng Hoàng một phần và chủ yếu từ “tiền lương” chăm sóc Dương mà ông Hòa chuyển cho tôi đợt đó. Tôi sẽ đưa cả cho mẹ và Giang để hai người tự sắp xếp. Tôi gật gù với dự tính của mình, bất chợt từ phía sau có một bàn tay túm lấy vai tôi, tay kia của hắn áp một tấm khăn ẩm vào miệng tôi. Tôi ú ớ rồi lịm đi, chỉ kịp cảm nhận bọn chúng kéo tôi vào một chiếc xe hơi chờ sẵn.

Khi tôi tỉnh lại, nhận ra mình ở một căn phòng tối tăm, chỉ nhìn thấy ánh sáng đèn le lói qua tấm cửa gỗ. Đây là lần thứ hai tôi bị bắt cóc. Chẳng phải tôi được người của Dương bảo vệ rất kỹ hay sao… Tôi chợt lạnh cứng người khi nhận ra, lúc này bọn họ không còn nghe lời Dương nữa. Mẹ anh… bà chủ của bọn họ hẳn là còn có tiếng nói hơn anh.

Tôi bị trói vào ghế sofa, miệng tôi không bị bịt, tôi gào lên:

– Có ai không? Cứu! Cứu tôi với!

Có tiếng bước chân từ phía cửa. Cánh cửa gỗ mở ra, đèn phòng bật sáng. Tôi nheo nheo mắt nhìn, không ngoài dự đoán của tôi, nhóm người đàn ông quen mặt đi sau bà Kim Tuyến chính là nhóm người của Dương.



Bà Tuyến khoanh tay trước ngực, hất hàm hỏi tôi:

– Cô nghĩ tôi để yên để cô muốn làm gì thì làm sao?

– Bà đang bắt cóc người trái phép. Thả tôi ra!

Bà ta hừ nhạt, mặc kệ tôi vặn vẹo, bà ta ngồi xuống đối diện tôi:

– Cô cũng gan đấy, nhưng cô nên biết tôi không phải người dễ cho qua. Dương là con trai tôi, nó nghĩ gì sao tôi không biết. Nhưng nó có làm gì thì làm cũng không thể trái ý tôi được.

Người đàn bà xinh đẹp trước mặt tôi lúc này nhìn tôi như cái gai trong mắt. Tôi muốn yêu con trai bà ta, muốn lấy anh ấy nhưng đối diện với một người “mẹ chồng” thế này, tôi không rét mà run. Thử thách này lớn quá, tôi trầm giọng, sống mũi cay xè:

– Bác… anh Dương giờ thế nào? Anh ấy đang đi tìm cháu phải không bác?

Bà ta nhướng mày rồi nhếch miệng:

– Cô yên tâm, nó đang được thằng Văn dẫn đi tìm cô.

Tôi chẳng biết phải nói gì, chỉ cay đắng gật đầu. Có lẽ Dương không ngờ anh em của mình lại phản lại mình, cũng như anh không thể ngờ người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như mẹ anh có thể làm ra chuyện thế này.

– Vâng… bác định giữ cháu đến bao giờ?

– Tôi việc gì phải giữ cô cho tốn cơm. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô mà thôi.

– Nếu chuyện cháu rời xa anh Dương thì… cháu… cháu không làm được đâu bác.

Chát!

Tôi nghiêng mặt về một bên trước cái tát như trời giáng của người đàn bà trước mặt. Toàn thân tôi sững sờ, run rẩy trong thất vọng trước sự tấn công này. Mẹ Dương có thể ra tay với tôi như vậy sao? Bà ta tát tôi để thể hiện rõ bà ta không nhân nhượng trước quyết tâm của tôi?

Chát!

Liên tiếp, bà ta tát tôi đến bật máu. Tôi ngoài việc im lặng, chẳng nói bất cứ lời nào.

– Mày còn muốn cướp con tao nữa không? Nói!

Bà ta chỉ tay vào mặt tôi, khuôn mặt trong cơn tức giận của bà ta nhăn lại, chẳng còn vẻ xinh đẹp mà chỉ hiện lên vẻ ác quỷ. Người đàn bà thép nắm giữ tập đoàn Phượng Hoàng có bộ mặt thật là thế này sao?
— QUẢNG CÁO —