Chúc Đại Trung và tên Triệu công tử nhảy ra, đứng trong cốc Xoáy Ốc, dáng vẻ do dự không quyết. Những người đứng trên nơi cao kia rõ ràng cũng nhìn thấy hai kẻ đó, có người lập tức hét lên: - Nhìn kìa, dưới kia có người! - Còn là người sống nữa! Từ xa Tần Vô Song nhìn ra hai kẻ đó, trong lòng trùng xuống: - Hai kẻ này sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào những trò quỷ kia là do chúng làm? Vậy là Tần Vô Song quay lại hỏi: - Chư vị, có phải hai người kia nói cho các vị về những tin đồn kia không? - Hình như không phải! - Không phải, không phải! Tần Vô Song cũng không thấy lạ, nếu Chúc Đại Trung lan truyền tin đồn thì hắn chắc chắn phải nghĩ cách mượn miệng người khác truyền đi. Kế này cũng coi như cao minh. Phía dưới đã có người còn sống, những người này cũng không e dè gì nữa, tranh nhau chạy xuống sơn cốc. Tuy còn nghi hoặc Chúc Đại Trung và tên họ Triệu nhưng Tần Vô Song cũng không sợ, cũng đi xuống cùng. Xuống đến bên dưới, Chúc Đại Trung thấy Tần Vô Song, làm ra vẻ không có chuyện gì, chủ động cười nói: - Các hạ vẫn khỏe chứ? Hai vị cô nương kia đâu? Tần Vô Song cười nhạt: - Lẽ nào bạn đồng hành của các hạ vẫn nhớ nhung hai vị cô nương đó? Tên Triệu công tử nghe giọng điệu giễu cợt của Tần Vô Song thì rất giận dữ nhưng làm bộ ủ ê: - Các hạ, trước đó là ta không đúng, nhưng những chuyện đã qua chúng ta không cần phải tính toán phải không nào? Mọi người đến đây chắc là tìm Thần Anh Quả, tại sao lại không tề tâm hợp lực chứ? - Tề tâm hợp lực? Tần Vô Song dường như vừa nghe được chuyện cười: - Ai cũng muốn có Thần Anh Quả, làm thế nào mà tề tâm hợp lực? - Có tin đồn là sơn cốc Xoáy Ốc này nguy hiểm đầy rẫy, có rất nhiều cường giả đã mất tích ở đây. Bọn ta không tin, vì thế đến kiểm tra, không phát hiện bất cứ nguy cơ nào. Xem ra, mọi người đều đã bị tin đồn lừa rồi. Những lời này lập tức khiến những người khác thở phào, không có nguy cơ, vậy thì quá tốt rồi! Tần Vô Song không nói gì, hắn quá hiểu Chúc Đại Trung. Lời của hắn ta tốt nhất là nên nghe ngược lại, hắn nói không có nguy cơ, có lẽ nguy cơ ở ngay bên cạnh. Đối với những người trước mắt đây, tu vi Cao Linh Võ Giả của Chúc Đại Trung chính là sự uy hiếp tiềm tàng lớn nhất, nhưng đương nhiên Tần Vô Song sẽ không nói thẳng ra. Chúc Đại Trung nói: - Có điều phạm vi hai bọn ta kiểm tra có hạn, tạm thời không có nguy cơ không có nghĩa là phía trước không có nguy cơ. Chư vị, lão phu có một đề nghị không biết các vị có hứng thú nghe không? - Đề nghị gì? - Đúng thế, đề nghị có tính xây dựng thì mọi người sẽ nghe! Chúc Đại Trung cười: - Nói thật, mọi người đến đây có phải cũng giống như lão phu, muốn tìm Thần Anh Quả? - Hắc hắc, ngươi đã nói vậy thì phủ nhận cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Không sai, ít nhất thì hai huynh đệ ta đều đến vì Thần Anh Quả. - Đúng vậy, bọn ta cũng thế. Chúc Đại Trung nhìn sang Tần Vô Song, rõ ràng là muốn nghe hắn tỏ thái độ. Tần Vô Song chỉ cười nhạt: - Ta không phải! Chúc Đại Trung đương nhiên không tin, nhưng cũng không lật tẩy, cười: - Dù có phải hay không thì mọi người cũng phải vượt qua sơn cốc Xoáy Ốc này, không sai chứ? - Sơn cốc này trước đây không phải cũng có Thần Anh Quả sao? Không tìm thì đến làm gì chứ? - Đúng thế, các hạ, không phải ngươi muốn lừa bọn ta đi rồi độc chiếm Thần Anh Quả đấy chứ? Có người nói vậy những người khác đều nhìn Chúc Đại Trung nghi ngờ, gương mặt lại đầy sự đề phòng. Rõ ràng là họ thà tin là có chứ không tin là không có. Tuy Chúc Đại Trung nói nghe rất hay, nhưng cái gọi là biết người, biết mặt không biết lòng, căn bản là không thể có được sự tin tưởng giữa những người đi mạo hiểm này. Nhưng Chúc Đại Trung không để tâm, cười ha ha: - Ta biết tâm tư của mọi người, không tin ta, không sao cả. Nhiều người dễ làm việc, tất cả đều đi tìm, nếu có Thần Anh Quả thì càng tốt. Nói thật ta cũng hi vọng ở đây có. Tần Vô Song bỗng nói: - Nếu có thì đã bị ngươi lấy đi rồi. Ngươi bảo mọi người đi tìm, các ngươi nhân lúc rối loạn bỏ đi mất, không phải mọi người đã bị mắc lừa sao? Chúc Đại Trung thở dài: - Các hạ, trí tưởng tượng của ngươi cũng phong phú thật. Vậy thì ta sẽ cùng mọi người cùng đi tìm là được. Nói thật, hai bọn ta đến đây chưa được một ngày. Các ngươi nghĩ đúng lúc này bọn ta thấy Thần Anh Quả đã chín, đợi bọn ta ở đây hái đi sao? Rồi khi đã lấy được bọn ta lại ngốc nghếch chờ mọi người đến sao? Những lời này của hắn đã có hiệu quả, những người kia nghe đều thấy có lý. Thần Anh Quả là thứ gì chứ? Mấy trăm năm mới khai hoa kết quả, nếu hắn vừa đến đã gặp được, khả năng này thấp lắm! Nếu hai người này có được Thần Anh Quả hoàn toàn có thể tiếp tục tiến lên phía trước, đợi qua sóng gió rồi quay lại cũng được, việc gì phải đứng yên ở nơi này? Những lời của Tần Vô Song vừa rồi chẳng qua muốn khiến người khác có ý nghi ngờ đề phòng Chúc Đại Trung. Như vậy hắn cũng có thể làm ngư ông đắc lợi, ai ngờ Chúc Đại Trung lại gian xảo đã hóa giải được đòn tấn công của Tần Vô Song. Những người đến đây, bao gồm cả Tần Vô Song có hai mươi hai người. Những người này bắt đầu triển khai tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu. Kết quả không nói cũng biết, quả nhiên không có bất cứ dấu vết nào của Thần Anh Quả. Những người này đương nhiên không muốn tiếp tục liên kết nữa. Tách ra hành động, ai cũng muốn mình đến nơi thứ ba từng xuất hiện Thần Anh Quả với tốc độ nhanh nhất. Tần Vô Song thật ra cũng không muốn đồng hành với những người này. Lần này hắn quyết định toàn lực tăng tốc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Dù vậy nhưng Tần Vô Song vẫn không dùng Phong Hành Phù mà chỉ dựa vào lực chân. Dọc đường, hắn hết sức tránh mọi rắc rối, tuy cũng gặp một vài con linh thú hoang muốn gây rắc rối nhưng hắn không giao chiến, nhanh chóng tiến về phía trước, tránh mọi thị phi. Gần chục ngày sau thì đến nơi thứ ba. Nơi này có tên Hầu Vương Sơn. Hầu Vương Sơn là một vùng vô cùng thần bí trong Chi Tế Sơn, cũng là nơi có khả năng có Thần Anh Quả nhất trong những nơi từng xuất hiện Thần Anh Quả. Vì Hầu Vương Sơn có một cái tên khác là Bách Quả Sơn. Linh khí nơi đây dồi dào, khắp mọi nơi là đủ các loại linh quả kỳ lạ hiếm có. Dễ gặp nhất là loại linh quả có tác dụng tốt cho tu luyện. Chỉ là, Hầu Vương Sơn không phải nơi vô chủ. Tên là Hầu Vương Sơn vì bên trong có rất nhiều loài khỉ, hơn nữa cũng rất khó đối phó. Đến gần Hầu Vương Sơn, mỗi bước đi Tần Vô Song đều vô cùng thận trọng. Hắn biết Hầu Vương Sơn có đủ mọi loài khỉ, đều là linh giả Hầu Tộc lớn mạnh. Dù là Hầu Tộc Linh Võ Đại viên mãn cũng có. Đối mặt với một nơi như vậy Tần Vô Song không thể lơ là một chút nào. Lần này Tần Vô Song thông minh hơn nhiều rồi. Nghĩ đến nhân tố nguy hiểm là Chúc Đại Trung, nên hắn không vội hiện thân. Hắn nhất định phải đề phòng Chúc Đại Trung có âm mưu ám toán. T Tên Chúc Đại Trung đó không phải loại người tấm lòng rộng lượng, biểu hiện của hắn hôm đó ở sơn cốc Xoáy Ốc khiến Tần Vô Song cảm thấy kỳ lạ, chỉ là không nắm bắt được động cơ của hắn. Nhưng hắn hiểu loại người như Chúc Đại Trung nên sẽ không dễ dàng tin. Điều khiến Tần Vô Song không ngờ là, vùng Hầu Vương Sơn này lại có không dưới hai trăm cường giả, hoặc công khai hoặc ngấm ngầm đóng quân ở xung quanh đây. - Huynh đệ, mau theo ta! - Đại ca, đi đâu? - Đến thác Tây Sơn Phi Bộc, nghe nói ở đó xuất hiện Thần Anh Quả! - Không phải chứ? Thần Anh Quả? Thần Anh Quả trong truyền thuyết sao? - Tây Sơn Phi Bộc xuất hiện Thần Anh Quả, mọi người mau đi xem xem. - Khốn kiếp, đúng là có Thần Anh Quả sao? Mau đi thôi! Tần Vô Song ngầm để ý, đâu đâu cũng có thông tin này, mà tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng tràn về hướng đó. Rõ ràng là ở đây rất nhiều người không phải đến vì Thần Anh Quả nhưng nghe đến Thần Anh Quả thì đều rất mong muốn. Có ai mà không biết thứ đó có thể làm hồi phục, nâng cao cảnh giới đan điền? Như thế có nghĩa là cải tạo đan điền, nâng cao tiềm lực tu luyện. Tiềm lực tu luyện của một người cao nhất có thể đạt đến Cao Linh Võ Cảnh, như vậy dùng Thần Anh Quả thì sẽ có thể lên Linh Võ Đại viên mãn rồi! Tuy Tần Vô Song bán tin bán nghi nhưng không muốn bỏ qua. Dù có thật hay không cũng phải đi xem sao, cũng chẳng có trở ngại gì. Vạn nhất có Thần Anh Quả, một khi bỏ lỡ mất thì không phải sẽ ôm hận ngàn năm sao? Tần Vô Song nghĩ đến đây cũng nhanh chóng chạy về hướng Tây Sơn Phi Bộc. Tây Sơn Phi Bộc nằm ở phía Tây Hầu Vương Sơn, địa hình hiểm trở, có ngọn thác cao ba nghìn trượng, khí thế mạnh mẽ, hai bên là sơn đạo gập ghềnh dài vô tận. Muốn trèo lên Tây Sơn cần phải có khả năng leo trèo như khỉ mới được. Sau khi đến Tây Sơn, Tần Vô Song từ xa nhìn đám người đang tập trung tại đó. Những người này đứng ở nơi cách khu ngoại vi Phi Bộc trăm trượng, chăm chú nhìn Phi Bộc. - Lão Đại, tin đồn về Thần Anh Quả là thật hay giả? - Sao ta biết được? Dù là thật hay giả, đến thì cũng đã đến rồi, có muốn xông vào không? Thì ra ngọn thác này như một tấm rèm, phía sau có một sơn động thâm u vô cùng. Muốn vào sơn động đó nhất định phải vượt qua ngọn thác. Khi mọi người còn đang chần chừ không quyết thì từ bên trong một bóng người bay ra, là tên Triệu công tử, hắn tức tối nói: - Thần Anh Quả bị kẻ khác lấy mất rồi! Có người từng gặp tên Triệu vội vàng hỏi: - Bị kẻ nào lấy? Tên Triệu nói: - Cái tên tiểu tử trẻ tuổi, mặc áo choàng xanh, gương mặt vuông vắn. Hắn dẫn đầu ở sơn cốc Xoáy Ốc, trong số các ngươi rất nhiều người đã gặp hắn. Tên Triệu công tử miêu tả tướng mạo của Tần Vô Song. Tần Vô Song vận thần thức lắng nghe, quả nhiên Chúc Đại Trung không có ý tốt gì. Rõ ràng là muốn giá họa cho Tần Vô Song hắn, mượn đao giết người!