Bầu không khí trong khu rừng lúc này cứ như cơn mưa rào vậy, từng cơn từng cơn dữ dội, càn quét khắp mọi ngóc ngách của dãy sơn mạch.
Tu sĩ có mặt ở đây, ai ai cũng hết sức căng thẳng, đăm đăm tập trung vào mục tiêu của bản thân họ, dù không ai nói lời nào, dù không xảy ra giao tranh, nhưng khu rừng vẫn vô cùng ảm đạm và căng thẳng.
Không khí ngột ngạt đến khó thở! Mà cái bầu không khí này rất dễ phát sinh ra xung đột, chỉ cần có một mồi lửa mà thôi.
Tần Vũ vẫn đứng yên ở chỗ cũ, bên trong trận pháp che giấu hành tung, nhìn ngắm cơn mưa bên ngoài, hắn lại ra lệnh.
- Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo, các ngươi đi đi!
- Tuân mệnh!
Một đám thủ hạ trên dưới mười lăm người, mặc đủ loại trang phục tà đạo, dường như là trang phục đặc trưng của mỗi giáo phái trong giới tà đạo, lập tức tản ra xung quanh.
Tần Vũ hắn thừa biết mưu đồ của bọn chúng lần này là gì, hẳn là không ít kẻ muốn mượn chuyện này làm tiền đề, sau đó nhân cơ hội cấu kết đồng minh, lôi kéo phe cánh đối đầu với hắn.
Nhưng chuyện này làm sao hắn có thể để nó dễ dàng xảy ra được chứ.
Tần Vũ như một vị nhạc trưởng, đứng yên trên bục cao, dùng bàn tay ma thuật của mình điều khiển tiết tấu của dàn giao hưởng bên trong sâm lâm.
Hắn đẩy lên một nốt cao trào, cao trào đến đỉnh điểm.
Oành!
Một tiếng nổ ầm vang đinh tai nhức óc, cuối cùng khu rừng tĩnh lặng cũng trỗi dậy, bởi xung đột giữa hai giáo phái.
- Đám chó chết các ngươi dám tập kích chúng ta?
- Ngậm máu phun người! Muốn chiến liền chiến, nhiều lời!
Tà đạo giáo phái xưa nay, hầu như ai cũng tính tình nóng nảy hiếu chiến, chỉ cần có xung đột nhỏ liền sẽ xảy ra chiến đấu không chết không thôi.
Mà nốt nhạc cao trào của Tần Vũ chính là tạo ra mâu thuẫn giữa bọn chúng.
Bành! ... Bành! ...
Tiếng vũ kỹ bạo nổ lẫn vào trong tiếng mưa, kèm sấm chớp đì đùng trên đầu làm cho khu rừng trở nên náo loạn hơn bao giờ hết.
Chỉ trong phút chốc, cả khu rừng bùng nổ dữ dội, chỉ vì bởi một nốt nhạc cao trào của Tần Vũ.
Hắn mỉm cười đầy ma mị, nhìn về phía xảy ra giao tranh ở xa xa, trong ánh mắt thể hiện sự thỏa mãn cao ngạo.
Bích Dao nhìn tràng cảnh trước mặt, trong lòng âm thầm đánh giá lại khả năng mưu lược của Tần Vũ một lần nữa, thông qua lần hành động này, hắn đã đưa nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mỗi bước của hắn vạch ra, làm cho chính nàng, và kẻ địch không ai có thể suy đoán nổi.
Nàng dù đã sống mấy ngàn năm, như quả thực về phần mưu lược, nàng tự nguyện đứng sau Tần Vũ, bởi vì không phải ai cũng có thiên phú mưu lược như hắn.
Bích Dao nhìn sang Tần Vũ, nàng hỏi hắn:
- Vậy tiếp theo chàng muốn làm gì?
Tần Vũ vẫn một mực nhìn về phía trước, dường như hắn đang chờ đợi sự xuất hiện của cái gì đó.
"Ting! Phát hiện hung vật Huyết Ma Bồ Đề thụ ... "
Thần Nhãn cuối cùng cũng quét ra tung tích của Huyết Ma Bồ Đề Thụ, Tần Vũ cười lạnh trong lòng một trận, cũng đã đến lúc hắn hạ màn thu hoạch hết thảy rồi a!
Tần Vũ nhìn thoáng qua Bích Dao rồi nói:
- Đi! Chúng ta đi truy bắt Huyết Ma Bồ Đề Thụ!
Dứt lời, hắn điểm nhẹ chân lên mặt đất, lướt đi như một bóng ma trong sâm lâm rộng lớn, lao nhanh về phía Huyết Ma Bồ Đề Thụ.
Mặc cho hắn di chuyển nhanh như vậy, nhưng chung quanh người hắn lại không hề có dấu tích ba động chân khí nào để lại, vô cùng quỷ dị.
Bích Dao cũng sớm đã quen với việc này, nàng nương sát vào người hắn, lợi dụng bí thuật của hắn xóa đi hành tung của nàng.
Hai người như thể vô hình trong sâm lâm rộng lớn này vậy.
...
Phía đông, rồi phía tây, rồi phía đông nam, rồi lần lượt bốn phương tám hướng, đều xảy ra giao tranh từ nhỏ đến lớn, cây cối vốn đã chịu đựng cơn mưa nặng hạt cùng với gió to, sớm đã oằn mình đến cực hạn, nay lại bị tàn phá bởi vô số chiêu thức và vũ kỹ của tu sĩ.
Hạ Khinh Nhu đang di chuyển thì bất chợt dừng lại, ánh mắt hắn toát lên vẻ toan tính sâu xa.
"Đây là trùng hợp, hay là có kẻ cố ý sắp đặt?"
Hắn bắt đầu nổi lên mối nghi ngờ, hắn không tin lại xảy ra chuyện trùng hợp như thế này, khắp nơi đều xảy ra xung đột.
Mà rốt cuộc là ai đã làm ra một màn này, là Tần Vũ ư? Hay là còn một kẻ chủ mưu nào khác, đang thi triển bố cục ở chỗ này.
Nếu là Tần Vũ, thì khả năng này không cao, vì hắn đang mải miết truy tung Liễu Thần, làm gì còn thời gian mà thi triển bố cục quy mô như thế này.
Nhưng nếu thực sự là hắn, thì toàn bộ chuyện này đều là một cái bẫy, một cái bẫy vô cùng hoàn hảo.
Nghĩ đến đây thôi, Hạ Khinh Nhu khẽ rùng mình, nếu quả thực những gì hắn suy đoán, dù chỉ có một thành xác thực là đúng, cũng đủ để hắn khiếp sợ trước mưu lược của đối phương.
Bây giờ, Hạ Khinh Nhu đã có chút chùn chân, hắn đứng ngẩn người trong chốc lát, không phải vì hắn thất thần, mà hắn đang suy nghĩ, cẩn thận xâu chuỗi lại mọi chuyện.
"Chết tiệt!"
Hắn không tìm ra được kẻ hở, kẻ hở duy nhất chính là chuyện đang xảy ra lúc này, nhưng nó cũng có thể không như những gì hắn suy đoán, đám người tà đạo, ai mà chẳng hiếu sát cơ chứ.
Hắn cảm thấy chính mình đang bị một kẻ nào đó âm thầm dắt mũi, làm cho bản thân cảm thấy lạc lối.
Nhưng Huyết Ma Bồ Đề Thụ đã ở ngay trước mặt hắn, dù cho không tìm được Liễu Thần, không giết được Tần Vũ, hắn chỉ cần bắt được Huyết Ma Bồ Đề Thụ, tuyệt đối cũng đủ để lập đại công.
Hạ Khinh Nhu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn không đi theo Liễu Thần hay Tần Vũ nữa, hắn truy tìm Huyết Ma Bồ Đề Thụ, hung vật có khả năng ít bị thao túng nhất.
- Triệu tập toàn bộ nhân thủ, truy tung Huyết Ma Bồ Đề Thụ!
Đám thủ hạ của Hạ Khinh Nhu lập tức ngẩn người ra trong thoáng chốc, chủ nhân của bọn họ cự nhiên thay đổi mục tiêu bất ngờ, khi mà bọn họ đã tìm thấy dấu vết của Liễu Thần, phải nói rằng, đã mất mấy ngày thời gian mới có thể tìm kiếm được một chút dấu vết a!
Có một số kẻ không cam tâm, nhưng thân phận làm thủ hạ, chỉ có thể tuân mệnh.
...
Khương Duy Ninh đứng ở trong một hang động, nhìn ra thung lũng bên dưới, trong ánh mắt lấp lóe tinh quang, không rõ đang nghĩ gì.
"Chậc, đám tà giáo ngu xuẩn này, địch nhân còn chưa lộ diện đã tự mình đánh người mình!"
Hắn bực tức chửi rủa đám người tà giáo trong lòng một phen.
Sở dĩ hắn không chửi thành lời, là vì lúc này, ở bên trong hang động, có không ít lão quái của Vu Tộc đang nhìn chằm chằm hắn.
Một bộ tộc đã từng bị Nhân Tộc liên thủ lùng diệt.
Một giọng ồm ồm vang lên:
- Tiểu tử, thế nào rồi?
Khương Duy Ninh giả bộ khúm núm nói:
- Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, la bàn chưa có cảm ứng với Huyết Ma Bồ Đề Thụ!
Hắn nhìn lão già gầy gò trước mặt, trong bụng vô cùng chán ghét, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện sự cung kính lễ độ.
- Ta cho ngươi thêm nửa ngày thời gian!
- Vâng, vâng, thưa tiền bối!
"Lão già chết tiệt!"
Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh sống lưng, khẽ rùng mình một cái, hắn chống chế.
- Trời lạnh a!
"Mẹ kiếp đừng nói lão già đó biết Tha Tâm Thông a!"