Trời chiều, càng lúc càng tối, lại thêm trời mưa, làm cho bầu trời một màu u ám xám xịt.
Tầm nhìn càng lúc càng bị hạn chế, ánh sáng càng lúc càng mờ nhạt như đốm lửa còn sót lại tàn nhanh trong đêm đen vậy.
Hạ Thiên Luật rút kiếm ra khỏi ngực nam thanh niên nằm gục trên mặt đất, hắn vẩy kiếm làm máu văng tung tóe ra xung quanh, hòa nhanh vào nước mưa, làm dòng chảy trở nên đỏ trong chốc lát rồi nhanh chóng nhạt đi bởi hạt mưa đang không ngừng rơi.
Qua một hồi tử chiến, hắn cũng đã cạn kiệt chân khí, tinh thần cũng có chút uể oải, hắn cắn nát viên hồi khí đan trong khoang miệng, rồi nuốt xuống.
Hạ Thiên Luật đưa mắt nhìn xa xa về phía trước, đồng tử hắn đột nhiên mở lớn vì kinh ngạc rồi chuyển sang cấp bách, co rụt lại.
- Có địch nhân!
Hắn hét thảm.
Bách Quỷ Quân Doanh như một đoàn ma binh, lao ra từ trong vùng tối tăm của khu rừng mà ập đến chỗ đội ngũ hắn đang đứng.
Đám người Hạ Thiên Luật đang ngay lúc sức cùng lực kiệt, gặp phải tập kích bất ngờ, lập tức vỡ trận, như ong vỡ tổ.
Choang! Choang!
Bành! Bành! Bành!
Hạ Thiên Luật được cao thủ Độ Kiếp Kỳ bọc hậu, sợ hãi tháo chạy trối chết, hắn lấy ra pháo hiệu, bắn thẳng lên bầu trời, cầu cứu Hạ Khinh Nhu.
Hạ Khinh Nhu ở phía bên kia bờ rừng, thấy pháo hiệu cầu cứu, cũng không mấy đoái hoài đến, bởi hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Cũng không muốn quản đến vị ca ca cùng cha khác mẹ này của mình.
"Đại ca! Ngươi tốt nhất cứ nên làm con pháo hôi lót đường cho ta đi!"
Ánh mắt hắn hiện lên sự độc ác trong thoáng chốc.
Bách Quỷ Quân Doanh, cũng không thiếu cao thủ Độ Kiếp Kỳ, bọn họ là những tu sĩ Đại Thừa Kỳ dưới trước Tần Thế Gia chuyển giao qua cho Tần Vũ bồi dưỡng và quản lý.
Hiện giờ, được điều động đến đây để vây giết đám người có mặt ở dãy sơn mạch này.
- Thiếu chủ, ta sẽ cản đường, người mau dùng huyết độn bỏ chạy!
- Được, lão bá, hãy cẩn thận!
Nói rồi hắn dùng huyết độn để bỏ chạy, nhưng hắn sẽ không ngờ là vạn dặm xung quanh chỗ này, đã bị Tần Vũ bố trí mai phục cẩn thận.
E là bây giờ con muỗi bay ngang qua khu vực này, Tần Vũ cũng có thể biết được là con đực hay con cái.
Tần Vũ đang di chuyển thì phát giác ra tín hiệu của Hạ Thiên Luật càng lúc càng xa, tốc độ cũng vô cùng nhanh, điều này chứng tỏ, hắn đang bị truy sát.
Tần Vũ cười lạnh trong lòng một trận, tên Hạ Thiên Luật này không phải là mối bận tâm của hắn bây giờ, ngược lại, Hạ Khinh Nhu mới là con mồi đáng giá.
Khí Vận Chi Tử 6 sao, Tần Vũ muốn xem xem Khí Vận Chi Tử của một tinh cầu khác, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Cả khu rừng rộng lớn, từ tiếng vũ kỹ chiến đấu kịch liệt, đổi thành tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng chửi rủa Tần Vũ và Tần Thế Gia vang lên khắp nơi, bởi vì, Bách Quỷ Quân Doanh đang tàn sát bọn chúng, ngay lúc bọn chúng đang suy kiệt vì những trận chiến lúc trước.
- Lũ Tần gia khốn nạn các ngươi, có liêm sỉ không hả? Vỗ ngực tự xưng chính đạo mà thừa cơ hội đánh lén, có ngon đường đường chính chính đánh với lão gia các ngươi một trận!
- Tần Vũ ngươi là tên khốn nạn!
- Cứu ta! Mau cứu ... ta ...
Ở dưới chân dãy sơn mạch, nước suối dần chuyển sang màu hồng nhàn nhạt, rồi phút chốc bị màu đỏ nhuộm thắm cả dòng chảy.
Màu huyết nhục tanh tưởi, trộn với mùi đất trong cơn mưa, làm người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Xác thịt, xương cốt nằm la liệt khắp nơi, cả khu rừng trở nên hoang tàn ghê tởm như Táng Địa ở phương nam.
Cũng may khu vực này chưa bị ảnh hưởng bởi làn sương, cho nên đám tu sĩ tà ma ngoại đạo vẫn ôm hy vọng cầm cự được với Bách Quỷ Quân Doanh để bảo trụ tính mạng, lợi dụng đêm đen tẩu thoát.
Nhưng bọn chúng sẽ không bao giờ ngờ rằng, cả dãy sơn mạch này, đều là tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng của Tần Vũ bố trí.
Ma Thánh Tử cả người máu me bê bết, tháo chạy trong sự giận dữ và đau đớn, hy sinh hơn chục tên pháo hôi, hắn mới chạy được đến khu vực phía Tây này, ngay cả thủ hộ giả cũng phải ở lại chặn hậu.
Nếu bây giờ tao ngộ địch nhân, hắn sẽ gặp nguy hiểm chí mạng.
Ánh mắt của Ma Thánh Tử lo lắng quan sát phía trước, hơi thở có chút gấp gáp, mất bình tĩnh, không biết là do hắn lo sợ hay là do hắn bị thương mà thành.
Giữa bầu trời xám đen nhuốm màu u tối, một vệt sáng lóe lên trong nháy mắt, như thể một sao băng vụt nhanh qua bầu trời.
Sau cái chớp sáng ấy, là một vụ nổ rung chấn cả dãy sơn mạch, một ngọn lửa bùng lên dữ dội, như hỏa diệm sơn bùng nổ, soi sáng của một vùng trời u tối, ngay tại chỗ của Ma Thánh Tử.
Hắn đến lúc chết, vẫn không biết mình chết như thế nào.
Thân xác hắn bị một tiễn này của Tần Vũ, oanh cho tan thành tro bụi, thần hồn còn chưa kịp ly thể, đã bị Nghiệp Hỏa Hồng Liên sinh linh hấp thu hoàn toàn.
Mệnh Đăng của hắn bên trong từ đường lụi tắt.
Băng Hoàng ở một bên cũng phải lau mắt mà nhìn một tiễn này.
Xác thực tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả lão cũng khó bề xoay sở, bởi vậy mà một kẻ chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ như Ma Thánh Tử, bỏ mạng ngay tức khắc cũng không có gì là lạ.
"Tiểu tử này, rốt cuộc mạnh đến mức nào a!"
Chợt lão nhớ lại ngày trước, một tay hắn che trời ở phương bắc, đốt của dãy băng sơn thành chảo lửa, mà khẽ rùng mình một cái.
"Tiểu tử này đúng là điên thật mà!"
Hạ Khinh Nhu đi theo Liễu Thần đến một cánh rừng trống trải.
Liễu Thần dừng lại chốc lát rồi nhìn về phía dị hỏa bốc lên ngùn ngụt đằng xa, cẩn thận nói:
- Hắn đang theo dấu ta, mau bố trí mai phục ở đây!
Hạ Khinh Nhu cũng hiểu tiếng động lớn lúc vừa nãy, đại biểu cho cái gì, hắn nghiêm túc hắn lên cẩn thận phân phó thủ hạ tản ra xung quanh.
Cũng không quên truyền âm cho Thủ Hộ Giả của hắn.
"Lão bá, ngươi lùi ra xa ẩn náu, chờ cơ hội đột kích giúp ta!"
"Rõ, thưa thiếu chủ!"
Liễu Thần thấy thủ hộ giả của Hạ Khinh Nhu tách ra liền thông tri Tần Vũ.
"Mọi sự như ngươi tính toán!"
Nàng quả thực bội phục khả năng tính toán và cách hắn bày binh bố trận, quả thực chính xác vô cùng.
Hạ Khinh Nhu lúc này vẫn miệt mài bố trí mai phục, mà hắn không biết rằng, chính mình đang đứng trong miệng cọp.