Khí Vận Hệ Thống

Chương 402: Tấn công cứ địa Vu Tộc (2)



Lăng Thống Lĩnh lệnh cho thủ hạ liên tục truy theo Xa Bỉ Luân ráo riết không buông, tuyệt đối không cho lão có thời gian thở dốc.

Lão bị cao thủ Tần thế gia bức lui càng lúc càng xa Vu tộc cứ địa.

- Hừ, hay cho một cái Tần thế gia!

Thân thể Xa Bỉ Luân chằng chịt vết thương, hơi thở cũng đã không mấy ổn định.

Lão đã thủ sẵn ý niệm đồng quy vu tận với đám người Ám Dạ Hành trước mặt, nhưng lão chợt nhận ra, bọn họ dường như không có ý định hạ sát lão.

Nhưng có nghĩ thế nào lão cũng không nghĩ ra âm mưu đằng sau việc này là cái gì.

Đột nhiên lão nghĩ đến địa điểm Vu tộc cứ địa vẫn còn là một ẩn số đối với đám người nhân tộc, rồi cười gằn.

- Muốn bắt sống ta? Các ngươi vẫn còn xa xa chưa đủ!

Nói rồi lão thôi động toàn bộ sức mạnh còn sót lại, một lòng huyết chiến không chết không thôi với sát thủ của Ám Dạ Hành.

...

Vu Tộc Cứ Điểm,

Tộc nhân Vu tộc ở bên trong trận pháp phòng ngự không khỏi run rẩy khi thấy chiến thuyền của Nhân tộc bên trên bầu trời.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, bây giờ bọn họ chỉ thấy một màu nâu nhạt của đáy thuyền mà thôi, không thấy nổi một tia nắng lọt qua.

Chất nữ của Xa Bỉ Luân vốn là người kiên định, nhưng đứng trước tràng cảnh này cũng không khỏi một hồi tay lạnh chân run.

"Gia gia, người đang ở đâu? Chất nhi muốn gặp người lần cuối ..."

Ánh mắt nàng mang theo sự sợ hãi và tuyệt vọng mà nhìn lên trên bầu trời, nàng hít vào thật sâu một hơi, sẵn sàng chuẩn bị cho một cái chết oanh liệt.

Mấy vị Vu lão cố thủ ở đây cũng phải thở dài, sát kiếp này họ không thể tránh, cũng không thể lùi bước.

- Vu tộc nghe lệnh, chuẩn bị huyết tế chính mình, triệu gọi Tổ vu Xa Bỉ Thi.

Xa Bỉ Thi một trong mười hai Tổ Vu của Vu Tộc, thể chất là Cổ Độc Chi Thể, tay cầm Thanh Uẩn Mâu, chân đạp Thanh Xà, từng là nỗi kinh hoàng của Nhân, Yêu, Ma ba tộc thời kỳ Hồng Hoang.

Bởi hắn đi đến đâu Cổ độc lan đến đó, không còn bất kỳ sự sống nào tồn tại.

Tần Vũ đứng trên chiến thuyền dùng [Thần Nhãn] tìm kiếm chất nữ của Xa Bỉ Luân, xác định được thân ảnh của nàng, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói:

- Toàn lực phá vỡ trận pháp phòng ngự!

Lời hắn vừa dứt, cả vùng trời rung chuyển bởi sự oanh tạc của Nhân tộc lên màn chắn của Vu tộc cứ điểm.

Trên màn chắn của Vu tộc, không có điểm nào là còn trống, toàn bộ đều bị oanh phá liên hồi.

Mấy đứa trẻ Vu tộc còn sót lại ở cứ điểm khóc ré lên vì sợ hãi, bọn nó lần đầu tiên thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

Ở bên trong cứ điểm, một màu sáng chói rực rỡ, không phải là ánh nắng thơ mộng, mà ánh sáng của chân khí bạo nổ, ánh sáng của sự chết chóc và tuyệt vọng.

Huyết tế sắp thành thì lại bị cắt đứt bởi sự chấn động, các vị Vu lão cấp bách trấn an đám người trẻ tuổi.

- Giữ vững đội hình, nhất định phải hoàn thành huyết tế!

Cái huyết tế này, bọn họ biết rõ không phải để lật ngược tình thế, hay là cố thủ chờ viện binh để tìm đường sống, mà chính là đồng vu quy tận cùng địch nhân.

Cho dù triệu gọi được hóa thân của Tổ Vu thì làm được gì cơ chứ? Cùng lắm là giết được hai ba đội chiến thuyền của Nhân tộc đã là thành công rực rỡ của Vu tộc rồi.

Thành thử ra bây giờ, tâm lý của mấy người bố trận vô cùng não nề, ảnh hưởng đến tiến độ không nhỏ.

Quang mang màn chắn càng lúc càng nhạt, pháp cụ chôn bên dưới mặt đất cũng đã bị chấn nát mấy cái.

BÀNH! ẦM ... ẦM ...

Mặt đất bên trong cứ điểm đã bị oanh thành một cái hố to, quang mang hộ tráo của Vu tộc đã bị phá vỡ hoàn toàn, đám người Vu tộc vốn đang cố gắng tự trấn an bản thân và giữ bình tĩnh, đột nhiên như ong vỡ tổ nháo thành một bầy.

Đứng trước nguy cơ sinh tử, mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, mặc cho đám người đứng đầu ở đây gào thét cỡ nào, bên dưới vẫn một mảnh loạn lạc kinh hoàng.

Một mũi tên cướp lấy thiên địa chi quang, chớp mắt bùng nổ ngay tại chỗ trung tâm của cứ điểm.

OÀNH!

Sau tiếng nổ vang dội ấy là một biển lửa ngút trời, cả cứ điểm cứ như một cái lòng chảo bị ngọn lửa nuốt chửng không thương tiếc.

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng cả một góc đại lục, thấu tận trời xanh.

Lúc bấy giờ mọi người mới hãy rùng mình trước một tiễn kia của Tần Vũ.

Ký ức luyện ngục Hồn Điện chợt ùa về trong tâm trí không ít người, làm bọn họ không rét mà run.

Hắn là minh chứng cho câu nói, nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Đám người ở bên trong đại trận phòng hộ cuối cùng cắn chặt môi đến bật cả máu, nước mắt họ đã rơi vì đồng tộc, bọn họ thiêu đốt cả bản mệnh tiêu huyết giành giật từng giây từng phút hoàn thành nốt huyết tế đại trận triệu gọi hóa thân Vu Tổ.

Bầu trời bên trên thinh không đột nhiên biến sắc, một màu xanh rêu u ám quỷ dị chiếm trọn không gian vạn dặm, một điềm bất an bao trùm lên chiến trường.

Tần Vũ hừ lạnh, muốn gọi Hóa Thân từ thần giới đến hỗ trợ.

- CÚT!

Hắn quát lớn một tiếng, thân mang theo lực lượng của Liễu Thần mà đánh về phía hư không, cự chưởng của hắn mang theo vô tận mộc hệ sinh cơ mà oanh về thương khung đang nứt nẻ bên trên.

BÀNH!

Cự chưởng như thể va chạm vào một thứ gì đó mà bạo nổ mãnh liệt, từng đợt chân khí lan tỏa ra vạn dặm xung quanh mới dừng lại, tản mát không ngừng khí tức hệ mộc.

Bên dưới Vu Lão đứng đầu cứ điểm lúc này đổ gục xuống mặt đất, lão đã sức cùng lực kiệt, sinh cơ đang không ngừng tiêu tán.

- Ha ... ha ha ... Nhân tộc tồn tại chí cao thần tương trợ ... không ngờ a ...

Lão nói mấy lời cuối cùng rồi im bặt.

Mấy người khác cũng lần lượt đi theo lão xuống dưới hoàng tuyền.

Trên thương khung, một giọng nói ầm vang:

- Nhân tộc Thương Huyền Đại Lục nhớ lấy, rồi có một ngày ta sẽ diệt chủng các ngươi!

Hóa Thân Xa Bỉ Thi bị đánh tan, huyết tế trận bị phá vỡ, lão không cách nào can thiệp Thương Huyền Đại Lục nữa, chỉ có thể lớn tiếng hăm dọa.

Nhân tộc tu sĩ tràn xuống bên dưới bắt đầu một trận thảm sát.

Thiên địa vạn vật vi sô cẩu!

Đúng là khác máu thì tanh lòng!

Máu chảy đến đâu, bị dị hỏa nung khô đến đó, một mùi huyết nhục cháy khét lan tỏa khắp không trung.