Xa Bỉ Luân rốt cuộc cũng thoát khỏi sự truy sát của Ám Dạ Hành, lão cấp bách chạy về Vu Tộc Cứ Điểm với sự bất an không thôi.
Xa xa trong mắt lão một mảnh hoang địa dần dần hiện lên, khắp nơi chỉ còn lại tro tàn sau cơn hỏa hoạn.
Lão như thể gục ngã, cả người run rẩy, rồi bất chợt gào lớn.
- Phi nhi! Phi nhi, con ở đâu ...
Lão gào lên trong vô vọng, lao vào đống tro tàn bên dưới dùng sức mà đào bới.
Có lẽ nỗi đau quá lớn mà làm lão quên đi chính mình là Vu Sư, lão chỉ dùng tay không mà đào bới vô vọng trên mặt đất.
Lần cuối cùng nàng phát ra tín hiệu truyền tin, vậy mà không phải là Vu Tộc Cứ Địa.
Mà lại là nơi này, lão làm sao có thể chấp nhận sự thật đau lòng này cơ chứ!
Lão ngửa cổ, gào đến khản cả cổ, gào to đến nỗi ngàn dặm còn nghe văng vẳng bên tai.
- Tại sao, tại sao các người lại đối xử với cháu gái ta như vậy?
Lão gằn giọng hỏi một vị Vu lão đang từ từ tiến lại gần chỗ lão, cũng là người bạn thân thiết của lão, ánh mắt của lão ta cũng vô cùng khó xử.
- Bỉ Luân, ngươi trước hết hãy bình tĩnh!
- CÂM MIỆNG! Các ngươi còn mặt mũi nói hai chữ bình tĩnh này với ta? Ta vì Vu Tộc cống hiến biết bao nhiêu, vậy mà các ngươi đối xử với ta như thế nào? Đối với Phi nhi lại đối xử thậm tệ thế nào? HẢ?
Lão gầm lên hỏi tên kia dồn dập, trong ánh mắt cũng chỉ còn nỗi thù hận không thể nào che giấu, thậm chí còn có sát ý, khắp người lão chỉ còn lại khí tức của sự điên cuồng và phẫn nộ.
- Bỉ Luân, người giết cháu gái ngươi ...
- Người giết cháu gái ta là các ngươi! Nếu các ngươi làm đúng giao hẹn, đưa nàng về tổ địa, liệu nàng có phải chết ở chỗ này? Phi nhi chết không toàn thây! Ngươi có hiểu được điều đó là như thế nào không? HẢ?
Vu tộc xưa nay đều cho rằng thân xác của Vu Sư rất quan trọng, cho nên dù đã chết cũng được chôn cất và bảo quản rất cẩn thận, đó cũng là lý do lão phẫn nộ đến như vậy.
Lão già ở đối diện, chỉ có thể chọn im lặng, bởi lão là người được hắn xem là thân thiết nhất, cũng là người hiểu Xa Bỉ Luân nhất, nên mới được phái đến đây đón hắn trở về.
Bây giờ, lão hiểu rõ hết thảy đã quá muộn màng, Vu Lão Tổ đã sai lầm khi đối xử với Xa Bỉ Luân như vậy, nhưng bây giờ, còn có thể nói cái gì đây?
- Trước hãy về tổ địa!
- VỀ ... TỔ ... ĐỊA? Nực cười! Các ngươi rõ ràng nghi ngờ ta, đuổi ta đi, bây giờ lại muốn ta trở về tổ địa, ta về nơi đó để làm cái gì? Nhi tử ta và thê tử của nó cũng vì Vu Tộc mà hy sinh, cháu gái ta lại càng vì sự ích kỷ và ngu xuẩn của các ngươi mà chết không toàn thây, bây giờ ta về đó để làm cái gì? HẢ? NGƯƠI NÓI ĐI!
Mấy chữ cuối, lão cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, những người lão yêu quý nhất, đều vì Vu Tộc mà hy sinh, người lão trân quý nhất, cũng bị Vu Tộc gián tiếp hại chết, lão sao có thể không thống hận bọn họ được, trách Nhân tộc 9 phần thì Vu tộc phải 10 phần.
Nhưng trong mắt của Vu tộc, Xa Bỉ Luân cực kỳ tối quan trọng, bởi lão mang huyết mạch Vu tổ Xa Bỉ Thi, một khi gọi nhập thể, tương đương với bảy thành bản thể xuất chiến.
- Xa Bỉ Luân ...
- Cút!
Lão chỉ vỏn vẹn nói một chữ, rồi lẳng lặng nhìn đống tro tàn bên dưới, một lão quái vật sống cả mấy trăm năm như lão, rốt cuộc đã rơi nước mắt, thứ mà lão đã tưởng chừng như không bao giờ thấy nữa.
Hậu duệ trực hệ của lão, còn có ai?
Lão không trở về, mạch của lão sớm muộn sẽ nảy sinh lục đục nội bộ, thậm chí là các mạch Vu tộc khác cũng dòm ngó.
Lão nhìn hoang địa một lần cuối, rồi như hóa điên, lao vụt đi trong không trung vô định, lão cũng không biết mình bây giờ muốn làm cái gì!
...
"Đinh! Xa Bỉ Luân đối với Vu Tộc trở mặt đoạn tuyệt!"
Tần Vũ nghe thấy thông báo của hệ thống, không khỏi cười lạnh một cái.
- Hoàn hảo!
Hắn thốt lên thành lời!
Xa Bỉ Luân không về tổ địa, mạch của lão ta nhất định sẽ nảy sinh suy nghĩ về Vu tộc nguyên lão hội.
Mà khẳng định nội bộ Vu tộc cũng sẽ có kẻ thừa nước đục thả câu, loạn trong, giặc ngoài! đây mới là thời điểm hoàn mỹ để tổng tấn công.
"Đã tìm thấy Vu Tộc Tổ Địa, lập tức chuẩn bị tổng tấn công!"
Đề lên ngọc giản mấy chữ, Tần Vũ lập tức đưa cho hạ nhân đi truyền tin.
Trời đứng gió, trong xanh kỳ lạ, như thể cái thời tiết trước cơn bão lớn vậy!
...
Ma Tộc Vực,
- Vu tộc cầu cứu? Nực cười ... để bọn chúng tàn sát lẫn nhau, chúng ta ở ngoài ngư ông đắc lợi là được!