- Ngày đó, ta không ra tay diệt trừ bọn chúng, chính là muốn sử dụng bọn chúng cho những chuyện không tiện ra mặt như lúc này!
Bích Dao nhìn về phía Bắc Nguyên Thành, nàng khẽ nhíu mày rồi nói.
- Chàng muốn mượn tay U Minh Quân Đoàn cướp phá con đường vận chuyển hàng hóa của Ám Thiên?
Tần Vũ gật đầu.
- Phải, hành động dưới danh nghĩa của Tần gia, Thống Lĩnh Quân Bảo An của Tiên Minh đôi lúc sẽ có chút bị hạn chế bởi nhiều quy tắc, những lúc như thế này, sử dụng một quân cờ hắc đạo sẽ giúp chúng ta chiếm lấy tiên cơ.
Bích Dao nhìn hắn một cái thật sâu, phu quân này của nàng, tâm cơ khó lường.
- Vậy, chàng định sẽ làm như thế nào?
Tần Vũ rải lên sa bàn một cái lá chắn.
- Trước mắt, ta sẽ ra lệnh thắt chặt giao thương với Trung Nguyên, buộc các thương lộ phải đi qua lộ tuyến định sẵn, được kiểm soát nghiêm ngặt bởi Tiên Minh. Phàm là giao dịch minh bạch tất sẽ đi theo lộ tuyến này, còn nếu không, sẽ phải đi qua những con đường ngầm khác.
Diệp Nhi khẽ gật đầu, nàng hỏi Tần Vũ.
- Phu quân, vậy chẳng phải để quân của Tiên Minh tiến hành vây bắt bọn chúng trên diện rộng là sẽ có tang chứng, vật chứng đầy đủ ư?
Tần Vũ, và Bích Dao nở một nụ cười bí hiểm. Bích Dao thay Tần Vũ giải thích cho Diệp Nhi.
- Cái thương lộ ngầm này, tất sẽ có kẻ liều mình đi trước thăm dò, cũng có kẻ ẩn nhẫn quan sát. Một khi quân Tiên Minh xuất hiện, những kẻ chưa lộ diện sẽ vô cùng cẩn trọng, thậm chí bọn chúng có thể thay đổi lộ tuyến, hoặc án binh bất động trong một thời gian dài, cắt đứt các manh mối liên quan trước khi chúng ta có thể bắt hết bọn chúng!
Tần Vũ vỗ tay, hắn nói tiếp.
- Ngược lại, Tiên Minh không đả động đến những lộ tuyến ngầm này, mà để cho U Minh Quân Đoàn liên tục cướp phá, bọn chúng vì muốn tiếp tục giao dịch với Ám Thiên đổi lấy lợi ích bất chính tất phải ra tay với U Minh Quân Đoàn, một nhà không đủ, thì hai nhà, hai nhà không đủ thì mười nhà. Quy mô càn quét sẽ càng ngày càng lớn, dấu vết lưu lại càng lúc càng nhiều.
Diệp Nhi gật đầu, nàng rốt cuộc cũng hiểu dụng ý sâu xa của Tần Vũ, nàng lại nói.
- Nhưng liệu bọn họ nghĩ đây là cái bẫy mà án binh bất động thì chúng ta phải làm sao?
Tần Vũ cười tà một cái, hắn gấp lại cái quạt trong tay, dùng nó chỉ dọc theo con đường tơ lụa, thẳng đến Cực Tây giáp Ma tộc mà nói.
- Còn gì tuyệt vời hơn cho Tần gia, Tân Thống Lĩnh Quân Bảo An của Tiên Minh triệu tập đại binh dọn dẹp con đường tơ lụa, đánh đuổi U Minh Quân Đoàn, tiến về Cực Tây thảo phạt Ma Tộc lập uy, lập công, dương danh thiên hạ?
Diệp Nhi lúc này đã hiểu.
Tần Vũ muốn giương đông kích tây, một mặt đuổi U Minh Quân Đoàn trốn về phía Đông Bắc, một mặt để lộ ra sơ hở quân Bảo An của Tiên Minh sẽ tiến về phía Cực Tây để thảo phạt Ma Tộc để lại lộ tuyến hắc đạo ở xung Bắc Nguyên Thành cho đám người kia lộng hành.
Trong trạng thái thương lộ bị kiểm soát nghiêm ngặt, cộng với việc Tiên Minh thảo phạt Ma Tộc ở phía Tây, không còn thời điểm nào tốt hơn thời điểm này để bọn chúng tiến hành ráo riết các thương vụ buôn lậu sang Trung Nguyên, trước khi Tần gia trở lại phía Đông Bắc một lần nữa.
Nhưng mấu chốt kế hoạch này chính là U Minh Quân Đoàn phải cướp phá tuyến đường vận chuyển này của Ám Thiên, và không bắt tay với Ám Thiên.
Điểm này, Bích Dao chưa nghĩ ra Tần Vũ hắn sẽ làm như thế nào.
Tần Vũ nhìn Bích Dao đang suy tư, hắn khẽ cười, đẩy về trước mặt nàng một cái ngọc giản.
Bích Dao nhìn cái ngọc giản xong, sắc mặt có chút khó chịu, nàng có vẻ không đồng tình lắm với cách làm này, nhưng nó đã phương án tối ưu nhất ở thời điểm hiện tại.
- Vậy hiện tại, tiểu cô nương đó ...
- Đã được Tần gia bảo hộ nghiêm ngặt, đó là nhân tố quan trọng!
Tần Vũ tùy tiện đáp lời nàng.
- Lỡ như thủ lĩnh U Minh Quân Đoàn muốn giải cứu cô ta?