Trăng treo trên cao, phân phát ánh sáng xuống nhân gian bên dưới không phân biệt chỗ cao, chỗ thấp, rừng rậm hay đại dương, sông hồ hay ao suối, tất cả đều được ánh trăng chiếu đến.
Ánh trăng lờ mờ len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất bên dưới như những đốm sao trên bầu trời thăm thẳm, chỉ khác là mỗi lần gió thổi qua, ánh sao trên mặt đất cũng lay động.
Thác nước đổ ào ào xuống mặt hồ bên dưới, làm bọt nước vung tung tóe, trắng xóa một góc hồ, vầng trăng tròn dưới mặt hồ cũng vì động tĩnh này mà trở nên lung lay, dập dìu theo từng cơn sóng.
Gió thi thoảng thổi làm hắc bào của Tào Trọng Nhạc khẽ tung bay trong gió, mắt hắn, nhìn mặt hồ chăm chú, không chớp lấy một cái.
Hồ động, tâm động!
Hắn lại nhớ nhà, nhớ phụ mẫu, nhớ tiểu muội của hắn.
"Muội muội, muội vẫn bình an chứ?"
Tào Trọng Nhạc thầm nhủ, hai tay chắp sau lưng khẽ siết chặt nấm đấm, hắn thân là vị ca ca duy nhất của tiểu muội, vậy mà lại không thể ở bên cạnh nàng chăm sóc và bảo vệ, chỉ có thể phó mặc cho người khác, hơn nữa, hắn còn không biết những kẻ đó, khi nào sẽ bán đứng hai huynh muội bọn họ.
Cảm giác này thật bứt rứt khó chịu.
"Nhớ tiểu muội của ngươi sao?"
Một giọng nói vừa lạ, vừa quen vang lên trong đầu hắn, làm hắn giật nảy mình, thân thể như cũ đứng yên bất động, dùng thần thức tìm kiếm kẻ thần bí vừa truyền âm cho hắn.
"Là ai?" Tào Trọng Nhạc giật mình tự hỏi bản thân, hắn không thấy đối phương, không thể dùng thần thức truyền âm hỏi lại.
"Đừng làm ra dị động, nhìn thẳng về phía trước, cách ngươi ba mươi trượng!"
Hắn nhìn thẳng về phía bìa rừng ở bên kia mặt hồ, hắn thấy một thân ảnh hòa vào cây cỏ ở phía đối diện.
"Cao thủ!" Tào Trọng Nhạc tự nhủ với bản thân, hắn đã đạp nửa bước chân vào cảnh giới Đại Thừa kỳ, nhưng không tài nào phát giác ra đối phương, cho đến khi đối phương nguyện ý lộ diện, chứng tỏ kẻ này ít nhất cũng là Đại Thừa kỳ Đỉnh Phong, thậm chí là Độ Kiếp kỳ cao thủ.
"Ngươi là ai? Ngươi vậy mà dám đến đây? Không sợ chết sao?" Tào Trọng Nhạc trầm giọng, thị uy!
"Sợ chết? Chỗ này có người giữ chân được ta sao? Tào Thiếu Chủ, Tào gia Tây Vực!"
Tần Vũ vừa nói dứt lời, Tào Trọng Nhạc đã khẽ giật mình, bờ vai hắn khẽ run lên một cái, đồng tử co rút lại như thể phòng thủ.
Bí mật tối thượng này của hắn, ngoài hắn ra, hắn tự tin không có người thứ hai biết đến, vậy tại sao đối phương lại có thể dễ dàng nói ra như vậy.
"Ngươi nhầm rồi! Tiểu tử Tào Trọng Nhạc gì đó, đã bị ta đoạt xá! Hắn bây giờ chỉ là cái xác không hồn mà thôi!"
Tần Vũ nhìn hắn, tên này, thú vị!
"Vậy là ta đã nhầm rồi sao? Tào Tịnh Y thật là bất hạnh, nàng vẫn ôm hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại ca ca của nàng! Ài, thật là đáng tiếc!"
"Ngươi là ai?" Tào Trọng Nhạc gần như mất bình tĩnh mà gầm lên trong truyền âm.
Tào Tịnh Y chính là nghịch lân của hắn.
"Là người mang đến hy vọng cho ngươi, và Tịnh Y!"
"Cho ta? Nực cười, U Minh Thống Lĩnh như ta cần ngươi mang đến hy vọng ư?"
Tần Vũ cười lớn đáp trả hắn trong truyền âm.
"Ha ha, bởi vì ngươi là U Minh Thống Lĩnh cho nên mới càng không thể ôm hy vọng có một ngày được đoàn tụ với tiểu muội!"
Tào Trọng Nhạc cố chống chế.
"Nực cười, ta và cô ta có quan hệ gì?"
Tần Vũ cắt ngang lời hắn.
"Ồ, hảo, vậy thì ta sẽ đem chuyện này nói cho thế gia Tây Vực biết vậy!"
"Ngươi dám?"
Thấy hắn nóng nảy, Tần Vũ mới buông mồi câu.
"Nếu ngươi làm theo lời ta, sẽ có hy vọng gặp lại tiểu muội của ngươi, hơn nữa, còn có thể cứu tiểu muội của ngươi thoát khỏi hiểm cảnh!"
Tào Trọng Nhạc nghe đến tiểu muội gặp nguy, liền cấp bách hỏi, quên mất chính mình là "U Minh Thống Lĩnh"!
"Tiểu muội của ta đang gặp nguy hiểm?"
Lúc này hắn đã tự mình tố cáo chính mình, Tào Trọng Nhạc hạ giọng, chán nản nói.
"Nói đi, ngươi muốn cái gì?"
Tần Vũ thong dong nói.
"Tiểu muội của ngươi sẽ được bảo vệ an toàn, chỉ cần ngươi tiến về Đông Bắc, cướp phá các tuyến đường vận chuyển hàng hóa buôn lậu của giới hắc đạo!"
"Xong việc, các ngươi lại dùng danh nghĩa chính đạo diệt trừ ta?"
Tào Trọng Nhạc khinh thường hỏi lại.
"Ngươi không có lựa chọn! Bất quá, ta có thể sắp xếp cho ngươi một cái chết, từ đó kim thiền thoát xác, cùng tiểu muội ngươi đào tẩu về phía Bắc Trung Nguyên, trốn khỏi Đông Tây Nhị Vực!"
"Hừ, ta thân là U Minh Thống Lĩnh, cần ngươi ban phát hy vọng sao?"
Tần Vũ chậc lưỡi một cái nói.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Chính vì ngươi là U Minh Thống Lĩnh cho nên càng không có hy vọng đoàn tụ với tiểu muội của ngươi! Đột nhiên U Minh Thống Lĩnh dẫn về một tiểu muội muội, ngươi nghĩ xem, U Minh Quân Đoàn sẽ nghĩ như thế nào? Mấy lão ma đầu kia sẽ bỏ qua dễ dàng sao? Ngược lại, bọn họ chấp nhận tiểu muội ngươi thì lại như thế nào? Chẳng lẽ tiểu muội ngươi chỉ có thể sống trong bóng tối, ngày đêm bị Tiên Minh tu sĩ truy sát? Đây là thứ ngươi muốn ban cho nàng sao? U Minh Thống Lĩnh Tào Trọng Nhạc?"
Tào Trọng Nhạc hai mắt đỏ vằn lên vì tức giận, bởi lời của Tần Vũ nói không hề sai, chính cái chức vị U Minh Thống Lĩnh này của hắn đã dập tắt hy vọng đoàn tụ với Tào Tịnh Y.
Hắn nhận thức được điều này, cho nên mấy chục năm qua không dám đi tìm Tịnh Y, bởi vì chỉ cần hắn để lộ sơ hở, U Minh Quân Đoàn lão ma đầu hoặc thế gia Tây Vực sẽ dùng nàng để khống chế hắn, hoặc thậm chí giết cả hai người.
Nắm đấm trong tay hắn rốt cuộc cũng buông xuôi, hắn đã chấp nhận số mệnh, kẻ ở bên kia bờ hồ đã nắm được điểm yếu chí mạng của hắn, cũng là kẻ duy nhất mang lại cho hắn hy vọng.
Nhưng trước hết, hắn cần biết danh tính của đối phương, trước khi ký thác niềm hy vọng cuối cùng lên người y.
Như thể đọc được suy nghĩ của Tào Trọng Nhạc, Tần Vũ nói.
"Ta, Tần thế tử!"
"Ngươi ... làm sao ta có thể tin ngươi?"
"Ngươi không có quyền hỏi câu này, ngươi chỉ có quyền được hy vọng!"
Tần Vũ gạt phăng câu hỏi của đối phương, hắn cúi đầu, trầm mặc thật sâu.
Chẳng biết hắn nghĩ gì, nói.
"Được, hy vọng Tần thế tử, nói được làm được!"
"Thành giao, tiểu muội của ngươi sẽ được đưa về dòng chính Tần gia, thân phận nàng sẽ được "dọn dẹp" sạch sẽ, kể cả đám người nợ ân tình của Tào gia ngươi, cũng sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ!"
"Bọn họ phản bội Tào gia?"
Tần Vũ cười, hắn đáp lời.
"Nếu không, tại sao ta lại biết đến sự tồn tại của nàng, bí mật chỉ có thể bị tiết lộ bởi người trong cuộc!"
Tào Trọng Nhạc siết chặt nắm đấm một lần nữa, hắn suýt chút nữa đã hại Tịnh Y!
"Nếu Tịnh Y chịu bất kỳ ủy khuất nào, dù có liều mạng, ta cũng bắt Tần gia ngươi trả giá!"
Tần Vũ không đáp lời hắn, chỉ để lại một cái ngọc giản trên nền đá, hư ảnh tiêu thất.
"Đi rồi?" Tào Trọng Nhạc giật mình nhìn lại chỗ Tần Vũ vừa đứng, lúc Tần Vũ rời đi, hắn không hề phát hiện ra sự dao động của chân khí.
"Hắn mạnh đến như vậy sao?"
Tào Trọng Nhạc chán nản tự hỏi, người so với người, sao lại cách biệt lớn như vậy?
Hắn dùng thần thức càn quét xung quanh, xem xem có lão ma đầu nào ở gần đây không.
Nhưng hắn không hề biết rằng, lúc hắn và Tần Vũ nói chuyện, đã được Tần Vũ dùng huyễn trận của Liễu Thần che giấu đi, dù cho có người ở gần, hắn có thể phát giác ra ư?
Độn Thiên ra vạn dặm, Tần Vũ mới quay đầu nhìn lại.
- Ha, quân cờ hắc đạo đã xong!
Trăng thanh, gió mát cuốn theo âm mưu đen tối về phương xa!