- Anh lớn, đi chậm thôi chân em sắp rụng luôn rồi đó.
Cậu nhóc than thở, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển cả người dồn lực đè lên cây gậy golf đang chống xuống đất, cứ như ông cụ non.
Cậu trai lớn quay đầu nhìn lại, nhíu mài thầm nghĩ tại sao em trai mình có thể yếu ớt vậy. Đứng trên phiến đá to im lặng đợi em trai đang phía sau đuổi kịp mình.
- Việt Bân! Con trai phải mạnh mẽ không được yếu đuối.
Ông nội đi cạnh lên tiếng, ông thở dày nhìn cháu trai nhỏ của mình, mặc dù cậu nhóc mới 8 tuổi nhưng đã là dòng dõi nhà Lý phải mạnh mẽ quật cường. Lại nghĩ, Lý gia xưa nay trên thương trường chỉ có nhất chứ không nhì, trong giới hắc đạo cũng gọi là có địa vị chỉ có điều ông và con trai ông - Lý Thạch bước chân vào nơi đẫm máu này đã lâu nhưng vẫn chưa thể thâu tóm được các thế lực lớn mạnh, cháu trai nhỏ của ông thiện lương dễ mềm lòng ông thực sự lo lắng tương lai đứa nhóc này nha.
Ông thoáng đưa mắt nhìn sang cháu trai lớn của mình, Lý Khiêm là đứa nhóc ông hết lòng kì vọng, tính tình giống ba nó nhưng có phần lãnh đạm hơn nhiều, ít nói nhưng lời nói thốt ra không thể xem thường được, cậu nhóc mới 10 tuổi vậy là đã có thể xử lý các công vụ khó ở tập đoàn, từ nhỏ đã rất lịch thiệp cử chỉ lời nói điều toát ra vẻ quyền quý vốn có, hoàn toàn khác với cậu em được cưng chiều mà sinh hư của mình.
Bà nội Lý đẩy nhẹ vai ông, ý bảo không nên quá khắt khe với cháu trai như vậy. Ông nội chỉ lắc đầu bảo mọi người mau lên. Ông quản gia bên cạnh nhìn hai cậu chủ nhỏ vẫn ổn liền tiếp tục xách túi đồ đi tiếp.
Bây giờ đang là mùa xuân thời tiết chang hoà ấm áp, ông bà nội Lý thường đến vùng ngoại ô gần thành phố này để nghỉ dưỡng, ở đây ông bà sỡ hữu một đồi hoa lớn với đủ loại do bạn của ông bà chăm sóc. Đợt nghỉ dưỡng lần này ông bà xách theo hai đứa cháu trai cùng đi.
Lên giữa lưng đồi, trước mắt xuất hiện căn nhà gỗ mang nét cổ xưa của các ông bà thường ở. Có một ông lão đang ngồi phơi mớ thảo mộc khô, ông nở nụ cười khi gặp người trước mặt.
- Ông Lý bà Lý lâu rồi không gặp, đây là hai đứa cháu hai người thường nhắc?
Cậu trai lớn cúi đầu chào, đáp.
- Lý Khiêm.
Cậu nhóc nhỏ hơn do quá mệt thở phì phò vài cái cười đáp.
- Cháu là Lý Việt Bân ạ.
Tán gẫu qua lại mấy câu liền đi vào nhà, bên trong bài trí đơn sơ nhưng gọn gàng sạch sẽ, hắn liếc mắt một vòng lại dừng trên căn phòng nhỏ chưa khép cửa đằng kia. Bên trong trên có rất nhiều vòng được đang bằng hoa vô cùng tỉ mỉ, nhìn sơ chắc là phòng con gái, mũi hắn ngửi được mùi thơm từ căn phòng kia thoang thoảng lướt qua mũi rồi loãng vào không khí, cảm giác dễ chịu khiến hắn muốn lại gần.
Lúc này bạn bà Mộc trở về ngạc nhiên nhìn những vị khách trong nhà, ông bà Mộc muốn dẫn mọi người đi xem đồi hoa, vừa đi các ông bà vừa tán dốc vui vẻ. Đến nơi, trước mắt là vô số loại hoa mà hắn chưa từng thấy các loại quý hiếm cũng rất nhiều, bỗng cảm thấy hứng thú hắn liền đi sâu vào trong, mọi người lúc này đã ghé vào nhà kính gần đó để nghỉ ngơi.
Đang chìm trong biển hoa bỗng nhìn thấy một chỏm hoa bị ngã giữa đám hoa cẩm tú, hắn tiến lại gần hơn, tay gạt ngang mấy nhánh hoa cản trở tầm nhìn, trước mắt xuất hiện một cô bé xinh xắn đang ngồi bệt dưới đất, tóc đen, môi hồng, hai má như cục mochi, làn da trắng cùng với bộ váy trắng bị dính ít đất do bị ngã. Hay tay cầm cây cẩm tú bị gãy đang cố gắng sửa cho đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy sao đang ngước lên nhìn hắn, đang định chuộc lỗi âm thầm nhưng không may cho cô là bị phát hiện rồi.
Hắn ngây ngất một lúc, chưa từng nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, bước gần đến lại ngửi thấy mùi hương thơm vừa rồi nhưng lần này còn dễ chịu hơn, đến người không thích tiếp xúc với người khác như hắn cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi.
- Tên gì?
Cô chưa từng thấy ai nói chuyện cọc lóc với mình như vậy, thầm dỗi không định trả lời nhưng nhìn mặt hắn khá hung dữ có chút sợ lên tiếng.
- Em là Bách Lý Hoạ Y ạ. Anh là ai? Em trước đây chưa nhìn thấy anh bao giờ a.
Cô mặc dù ít xuống núi nhưng người dưới thôn cô đều nhớ mặt nha, chỉ là anh trai trước mắt trắng trẻo rất đẹp quần áo mới mẻ lại mang giày, rất khác với đám trẻ dưới thôn.
Nghe được âm thanh nhẹ tựa lông vũ, hắn bất giác nhìn vào cánh môi nhỏ mọng nước kia, cuối xuống cầm cây hoa mà cô đang cố gắng nối lại, dướt khoát giật mạnh đứt ngang. Đưa đến trước mặt, trực tiếp bỏ qua câu hỏi khi nãy, nói.
- Không cần sửa, cái này cho em.
Cô được anh kéo dậy, lại nhìn cây hoa trước mặt, tròn mắt kinh ngạc môi nở nụ cười tươi rói, trước giờ cô thích nhất hoa này nhưng dì Lâm Nhã không cho hái về a, chỉ có thể đến đây ngắm mỗi ngày thôi, nay bông hoa đang ở trước mặt cô vui sướng vô cùng nha. Nhưng lại nghĩ dì Lâm Nhã với ông bà ngoại sẽ trách phạt, cô dù muốn cũng không dám lấy đành lắc đầu từ chối.
Hắn nhăn mặt, nhìn rõ thích vậy mà cô bé này lại từ chối hắn cơ đấy. Nhìn chằm chằm vào môi cô nói.