Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 3: Bông hoa của riêng hắn



Cô bé ngơ ngác hỏi:

- Hôn là gì ạ?

Hắn nhẹ buông tay bông hoa rơi xuống đất, hai lòng bàn tay áp vào mặt cô bé nhẹ xoa xoa nắn nắn, sau đó đặt môi mình lên môi căng mềm đang bị hắn ép chu lên kia, chụt\~ một tiếng rồi buông ra. Ánh mắt tràng đầy ý cười, không hiểu sao cô bé này khiến hắn luôn có cảm giác muốn gần gũi, môi lại rất ngọt thoang thoảng mùi sữa tươi, cảm giác rất thú vị nha.

- Thế này là hôn ạ??

Cô bé ngây thơ hỏi, thật không biết tại sao anh trai đẹp trai này lại ở đây, lấy bông của ông ngoại nói là cho cô? Rồi tự nhiên lại lấy môi anh ịnh lên môi cô bảo là hôn hôn?

Hắn khẽ cười trước bé con dễ thương này, nắng khẽ chiếu vào mặt hắn càng tôn lên vẻ rạng ngời.

- Muốn biết tên tôi?

Cô lúc đầu nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn cộng với việc hắn sờ má mình đau đau liền nghĩ hắn là người xấu, nhưng bây giờ lại thấy nụ cười hiền hoà lại muốn cho mình bông cô đổi ý chắc hẳn là người tốt liền gật gật đầu.

- Hôn tôi một cái, liền cho em biết tên.

Thấy cô còn đang chần chừ, nhặt lấy càng hoa lên đặt vào tay cô dụ dỗ. Cô vốn chỉ là đứa nhỏ 6 tuổi sao cưỡng lại được cám dỗ? Một tay cô ôm bông hoa lớn vào lòng, một tay sờ sờ má hắn khiễng chân thật cao ịnh nhẹ vào môi hắn, động tác y hệt như hắn đã làm trước đó với cô.

Hắn lại thấy buồn cười cô bé này làm lại giống y như hắn, như kiểu hắn đang trả bài cô vậy. Nén cười hắn cất tiếng.



- Lý Khiêm.

Hắn cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nói nhiều như vậy, lại nhìn cô bé đang ôm lấy bông hoa to tướng trước ngực, đôi mắt trong veo đang ngước nhìn hắn, môi sữa chu chu. Bất chợt trong đầu hắn nãy ra một ý định xấu xa.

- Thích hoa? Có muốn hái hết chỗ hoa ở đây không?

Cô theo lẽ đương nhiên trả lời, số hoa ở đây cô rất thích, muốn hái từ lâu rồi a.

- Có ạ! Y Y muốn.

Hắn nở nụ cười ranh mãnh, trực tiếp bế cô lên tiếp tục buông lời dụ dỗ.

- Y nhi theo tôi về nhà, tôi liền cho em tất cả hoa ở đồi núi này.

Cô khó hiểu hỏi anh.

- Đây là ông ngoại trồng, sẽ bị la a.

Lại thắc mắc hỏi:



- Nhà anh..nhà anh Lý Khiêm có thỏ không ạ? Y Y thích thỏ.

Hắn nhìn con thỏ trắng trong lòng mình không ngừng hỏi, môi chu chu làm người ta không cưỡng được, nhẹ hôn vào một cái liền trả lời.

- Là hoa của tôi, ông sẽ không la. Nhà tôi có rất nhiều thỏ cho em.

Câu đầu là thật câu sau gạt người trắng trợn. Bách Lý Hoạ Y tin sái cổ nghe tới rất nhiều thỏ cô ngưỡng mộ vô cùng. Bởi vùng cô ở rất hiếm gặp thỏ, thấy cô bạn dưới thôn trong nhà có một con thỏ nâu cô bé ao ước mình cũng được nuôi một con, nghe hắn nói cả một đàn như vậy cô không chần chừ liền đồng ý.

- Y Y phấn khích phấn khích, muốn về nhà anh Lý Khiêm ạ!

Lý Khiêm vẻ mặt hài lòng, nghe cô nói vườn của ông ngoại hắn liền biết đây là cháu gái nhỏ tội nghiệp của ông bà Mộc, mẹ cô - Mộc Trân cùng cha cô là Bách Lý Giai Thuỵ đều mất trong vụ tai nạn thương tâm, để lại cô con gái nhỏ sống cùng ông bà ngoại và gia đình dì Lâm Nhã.

Thấy cô bé thơm tho, vẻ ngoài xinh xắn tương lai sẽ là cực phẩm lại ngây thơ trong sáng như vậy, là bông hoa nhỏ rực rỡ nhất giữa đồi hoa này, hắn đã quyết bông hoa này sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn, muốn mang về cất giữa trong lòng kính riêng của hắn, nâng niu chăm sóc đến khi hoa trưởng thành liền thu hoạch.

Vội bế cô bé ra khỏi cánh đồng bát ngát hoa tươi đi thẳng đến chỗ nhà kính mọi người đang ngồi nghỉ. Bách Lý Hoạ Y ngơ ngác nghĩ rằng hắn dẫn mình đi xem thỏ, nhưng ông ngoại Mộc khó, phải xin phép mới được.

- Hoạ Y thích thỏ nhưng phải xin phép ông ngoại.

Hắn cười cười, một tay bế cô một tay đưa ngang đầu che nắng cho cô, đáp.

- Bây giờ liền đi xin.