Khó Bề Hòa Hợp

Chương 7: Thương vụ hợp nhất Côn Bằng và Hoa Vi (5)



Trở lại sau thời gian nghỉ uống trà thì còn ba bài phát biểu nữa.

Chủ đề bài phát biểu của Chu Sưởng là Quantum AI*.

*Quantum AI hiện là một trong những bot giao dịch tiền điện tử phổ biến nhất trên thị trường, sử dụng lập trình lượng tử và trí tuệ nhân tạo để giao dịch. Nó thường được biết đến với giao dịch tiền điện tử mặc dù nó cũng giao dịch các tài sản khác. Bên cạnh công nghệ nhân tạo, nó sử dụng công nghệ chuỗi khối để ghi lại dữ liệu giao dịch của mình.

Chu Sưởng nói, “Trí tuệ nhân tạo biết học cần được “nuôi dưỡng” bằng lượng dữ liệu khổng lồ và lợi thế lớn nhất của các công ty Trung Quốc về AI chính là dữ liệu. Bình thường trí tuệ nhân tạo sẽ cần thời gian đào tạo khá dài, các mô hình quy mô lớn có thể có tới hàng nghìn hoặc hàng nghìn tỷ tham số, nhưng máy tính lượng tử có thể cải thiện trình độ tính toán của trí tuệ nhân tạo, không còn bị giới hạn bởi khả năng của máy tính nhị phân truyền thống mà cho phép chúng ta xử lý dữ liệu lớn hơn và phức tạp hơn. Ngoài ra, dữ liệu được mã hóa AES-256* cũng được coi là an toàn hơn… Tại đây, tôi chủ yếu muốn chia sẻ tiến bộ của Thanh Huy trong mảng Quantum AI.”

*Điện toán lượng tử là một trong các phương pháp xử lý thông tin tiến bộ trong tương lai. Theo đó người ta sẽ sử dụng những nguyên lý của cơ học lượng tử để thực hiện các phép tính phức tạp trong một khoảng thời gian ngắn do nhiều siêu máy tính nhanh nhất trên thế giới thực hiện.

*AES-256 là một phương thức mã hóa, trước đây là AES-128. Mã hóa AES-256 là một cách để giữ an toàn cho các tin nhắn hoặc thông tin bí mật khỏi những người không thể xem được. Có thể tìm hiểu thêm tại đây chứ chính tôi cũng không hiểu lắm: https://www.websiterating.com/vi/cloud-storage/what-is-aes-256-encryption/

Sau đó, Chu Sưởng giới thiệu máy tính lượng tử với các qubit X* mà phòng thí nghiệm của Thanh Huy vừa mày mò ra. Các nhà phát triển đã chạy các mô hình mạng nơ-ron lượng tử* trên máy tính lượng tử đó, Glow Quantum đã đạt được một chút gì đó mà máy tính truyền thống không thể làm được, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước trước khi có thể ứng dụng vào lĩnh vực thương mại.

*Quantum bit, viết tắt là qubit, là một khái niệm cơ bản và quan trọng nhất trong lĩnh vực khoa học thông tin lượng tử. Qubit được định nghĩa là một đối tượng dùng để truyền tải thông tin trên nền tảng lý thuyết thông tin lượng tử và tính toán trên máy tính lượng tử. 

*Mạng nơ-ron lượng tử QNN (Quantum neural networks) là mô hình mạng neural tính toán dựa trên các nguyên tắc của cơ học lượng tử.

Kinh Hồng cũng nghe rất nghiêm túc.

Có một thoáng chốc giữa chừng, ánh mắt của Chu Sưởng lướt qua Kinh Hồng. Một người ở trên sân khấu, một người ở dưới khán đài, ánh mắt của cả hai chạm nhau vài giây, sau đó Chu Sưởng lẳng lặng nhìn sang nơi khác.

Cuối cùng Chu Sưởng nói, “Cần phải hiểu rằng việc chạy các mô hình liên quan đến trí tuệ nhân tạo trên máy tính lượng tử vẫn còn ở giai đoạn ban đầu và vẫn còn một khoảng cách dài đáng kể so với thực tiễn. Còn quá sớm để chắc chắn liệu máy tính lượng tử có cách mạng hóa trí tuệ nhân tạo hay không, nhưng Thanh Huy sẵn sàng khám phá điều này bằng tất cả khả năng của mình, cảm ơn mọi người.”

Tiếng vỗ tay giòn giã lại vang lên.

Hai người Chu Sưởng và Kinh Hồng là hai doanh nhân duy nhất hôm nay mang tới một thứ gì đó thiết thực mà không cần phô trương.

***

Sau khi trở lại Oceanwide từ diễn đàn trí tuệ nhân tạo kia, cứ nghĩ đến câu “Cheers” kia là Kinh Hồng cảm thấy khó ở.

Vậy mà Chu Sưởng lại khiêu khích anh.

Mãi cho đến khi giám đốc bộ phận nhân sự báo cáo với Kinh Hồng rằng giáo sư Hồng đã quyết định gia nhập Tập đoàn Oceanwide, sự khó chịu của anh mới lắng xuống đôi chút.

Giáo sư Hồng đã đến miệng rồi còn để bay mất, các phương tiện truyền thông lớn đều tỏ ra rất khiếp sợ, dù gì thì trước giờ những thông tin nội bộ mà bọn họ có được đều là “Vì quan hệ cá nhân với Chu Sưởng nên Hồng Húc đã rất thân thiết với Thanh Huy”.

Các phóng viên đều suy đoán rằng động thái này của Hồng Húc có liên quan đến “Trại nghiên cứu nhân tài AI” của Oceanwide, có vẻ như Hồng Húc đã bắt đầu dao động từ khi mấy trăm người trong trại nghiên cứu cùng nhau cầu xin Hồng Húc gia nhập.

Nghĩ lại thì cũng khá dễ hiểu, Hồng Húc là một phần tử trí thức nên trọng sĩ diện. Hơn nữa trại nghiên cứu nhân tài AI của Tập đoàn Oceanwide có cả những doanh nhân cũng như cá nhân xuất sắc từ các trường đại học, chưa kể Hồng Húc đã giảng dạy cả đời tại các trường đại học bên Hoa Kỳ, tuy hiện giờ muốn thử sức với doanh nghiệp nhưng có lẽ cũng sẽ vẫn có cảm giác thân thiết với sinh viên của các trường đại học quốc nội, thậm chí còn mang tâm lý muốn đền bù.

***

Vào ngày thứ hai sau khi giáo sư Hồng Húc chính thức gia nhập Tập đoàn Oceanwide, Kinh Hồng lại có một hoạt động khác.

Lần này là làm giám khảo cho trận chung kết “Cuộc thi sáng tạo khởi nghiệp Trung Quốc”.

Cuộc thi sáng tạo khởi nghiệp Trung Quốc là cuộc thi chính quy và có tiêu chuẩn rất cao, được đồng tổ chức bởi Bộ Khoa học và Công nghệ, Bộ Thương mại, Bộ Giáo dục, Bộ Tài chính, Cơ quan quản lý không gian mạng và Liên đoàn Công nghiệp và Thương mại Trung Quốc, đây là cuộc thi khởi nghiệp lớn nhất cả nước, đồng thời cũng là cuộc thi khởi nghiệp chính quy nhất, phía chính phủ rất coi trọng và coi cuộc so tài này là một phần hết sức quan trọng của chính sách “Sáng tạo kép”.

Năm nay, để quảng bá cuộc thi và tuyên truyền “Sáng tạo kép”, đội hình giám khảo của trận chung kết được mời tới xa hoa chưa từng thấy.

Có CEO của ba trong “Big 4 Tech”, CEO của Hành Viễn là một nhà khởi nghiệp, còn Kinh Hồng và Chu Sưởng thì tiếp quản sự nghiệp gia đình, nhưng Oceanwide và Thanh Huy luôn thể hiện tầm nhìn chiến lược của mình trong một năm gần đây dù là tự nghiên cứu hay mua lại, thể hiện được sức phán đoán phi thường đối với những điều mới, tuy là người nối nghiệp nhưng không một ai dị nghị được về tư cách giám khảo của bọn họ trong “Cuộc thi khởi nghiệp”.

Ngoài lĩnh vực Internet, ban giám khảo còn có sự góp mặt của những ông lớn trong ngành ở các lĩnh vực đời sống, giải trí, du lịch, y tế, giáo dục, v.v.

Bên cạnh đó còn có tổng giám đốc của các VC/PE và các ngân hàng đầu tư hàng đầu như Công ty Cổ phần Đầu tư Trung Quốc, Bank of China International, ICBC International Holdings, IDG, Sequoia Capital, Matrix Partners, JPMorgan Chase, hoặc ít nhất là giám đốc tại khu vực Trung Quốc. Một vài tổ chức trong số này không đầu tư vào giai đoạn đầu của các công ty khởi nghiệp, nhưng chắc chắn bọn họ cũng có tầm nhìn dài hạn.

*Trong lĩnh vực Internet, Sequoia Capital là một trong các quỹ đầu tư hàng đầu toàn cầu, là ông lớn đứng đằng sau các kì lân tỉ đô trên thị trường truyền thống như Apple, NVIDIA, Google. IDG và Matrix Partners cũng là những công ty đầu tư công nghệ mạo hiểm.

Cuối cùng, danh sách giám khảo trận chung kết lên tới tận hai mươi sáu người.

Địa điểm tổ chức trận chung kết là Trung Quan Thôn*, một nơi mang rất nhiều ý nghĩa biểu tượng.

*Trung Quan Thôn là một cụm công nghiệp công nghệ cao ở Trung Quốc và được mệnh danh là “Thung lũng Silicon” của Trung Quốc giữa lòng thành phố Bắc Kinh. Nhìn từ ngoài vào, Trung Quan Thôn là một quần thể khổng lồ các trung tâm thương mại bán hàng điện tử, nhà hàng thức ăn nhanh và cao ốc văn phòng ở khu vực tây bắc thành phố Bắc Kinh, bị cắt đôi bởi mạng lưới đường cao tốc chằng chịt. Nhưng đây cũng lại chính là nơi Trung Quốc đang nuôi dưỡng một cộng đồng doanh nhân khởi nghiệp và nhà đầu tư trong lĩnh vực công nghệ, hứa hẹn mang đến một làn gió mới cho nền công nghiệp Internet Trung Quốc, vốn trước nay hầu hết mang hình ảnh “sao chép” từ những sản phẩm phương Tây.

Nơi đây từng là một vùng hoang vu đầy lăng mộ, là nơi chôn xác của thái giám, nhưng về sau Viện Khoa học Trung Quốc đã được xây dựng tại đây, sau đó nữa thì lại có “phố điện tử Trung Quan Thôn” vào những năm 80, đến những năm 90 thì là “Công viên Khoa học và Công nghệ Trung Quan Thôn”, nơi đây là điểm khởi đầu của ngành công nghệ thông tin Trung Quốc, nơi này tạo ra IT và IT cũng kiến tạo nên nơi này.

Sau khi vào Trung tâm Hội nghị Quốc tế và đi tới hội trường chung kết, Kinh Hồng hơi ngẩng đầu lên đã lập tức nhìn thấy Chu Sưởng và ông chủ của YT đang đứng ngoài lối vào của phòng triển lãm.

Chu Sưởng vẫn cao lớn như trước, hắn đút một tay trong túi quần, phong thái ung dung.

Chu Sưởng nhìn thấy Kinh Hồng thì khẽ nhếch môi chào hỏi, “Giám đốc Kinh.”

Kinh Hồng quay lại nhìn, vừa bước lên hai bậc thang cuối cùng vừa đáp, “Xin chào giám đốc Chu, chào Jason.”

Jason là tên tiếng Anh của ông chủ YT. Trong ngành này, nếu quen thân với nhau thì cũng sẽ gọi nhau bằng tên của người còn lại, thậm chí còn bỏ cả họ, có những lúc sẽ xưng hô bằng tên tiếng Anh, đặc biệt là với những người từ nước ngoài về. Tên tiếng Anh rất đơn giản, không có mấy vấn đề lễ nghĩa phức tạp như “có thêm họ của đối phương hay không” hay “có kèm chức danh của đối phương hay không”. Đương nhiên cũng có một số người quen thân nhau tuy xưng hô bằng tên tiếng Trung nhưng vẫn bỏ phần họ, chưa bao giờ coi bản thân là người ngoài.

Nhưng hai người Kinh Hồng và Chu Sưởng thì cứ luôn khách sáo ra vẻ, gọi nhau bằng cách xưng hô không thân thiết nhất nhưng lại thỏa đáng là “giám đốc Kinh” và “giám đốc Chu”.

Chu Sưởng lại nói đùa mấy câu, “Chúc mừng Oceanwide đã ký hợp đồng với Hồng Húc. Trí tuệ nhân tạo của Oceanwide sắp vượt qua tất cả mọi người rồi.”

Kinh Hồng nhìn hắn rồi đáp, “Lời giám đốc Chu vừa nói nghe không thật lòng gì cả, chẳng phải Thanh Huy đang liên hệ với Chris Wells hay sao?”

Chris Wells có quốc tịch Mỹ nhưng sinh ra ở châu Âu, cũng là học giả có tiếng nói trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo giống như Hồng Húc. Chris Wells trẻ hơn Hồng Húc, có thể đảm nhận công việc cường độ cao, nghe nói Thanh Huy đã hứa hẹn chức vị CSO (giám đốc khoa học) với đối phương, lương một năm hậu hĩnh đến mức đáng kinh ngạc, kiểu gì cũng sẽ ký.

“Ấy ấy,” Ông chủ của YT ngắt lời bọn họ, “đều là đồng nghiệp, đều là đồng nghiệp cả mà!” Người này vẫn luôn được lòng mọi người.

Thấy hai người kia cùng nhìn về phía mình, ông chủ của YT nói tiếp, “Sao phải đối chọi gay gắt như thế làm gì!”

“Oan quá,” Chu Sưởng vẫn cười, “có đối chọi gay gắt đâu, rõ ràng là chúng tôi đang tâng bốc nhau mà.”

“Được rồi,” Kinh Hồng nói bằng giọng Bắc Kinh, “giám đốc Chu, Jason, hai người nói chuyện tiếp đi, tôi vào trước đây.”

“Cậu đi đi.” Jason nói, “Cậu cứ bận việc của mình đi nhé.”

Thế là Kinh Hồng đi vào cổng lớn, một tay đút túi quần đi thẳng tới lối vào hậu trường.

Chu Sưởng vừa đáp lời Jason vừa lơ đãng nhìn theo bóng lưng của Kinh Hồng.

Một chùm chìa khóa Mercedes-Benz được móc trên ngón trỏ tay phải của Kinh Hồng, hẳn là anh tự lái xe đến đây, xương ngón tay mảnh khảnh thon dài.

Kinh Hồng đi xuống bậc thềm, anh phát hiện hàng ghế đầu tiên đối diện với sân khấu là ghế giám khảo. Ghế giám khảo cũng không được trang trí cầu kỳ, trên bàn trải khăn sạch sẽ màu trắng, có nước khoáng, bút bi, sổ ghi chép, v.v.

Ngoài ghế ban giám khảo thì hàng đầu còn có hàng ghế khách mời, trong cuộc thi sẽ có một số “chuyên gia tư vấn khởi nghiệp” về sản phẩm và marketing v.v. ngồi ở đó, chẳng hạn như giám đốc sáng tạo của một công ty quảng cáo 4A có tiếng. Tất nhiên ý kiến chuyên môn của họ sẽ ảnh hưởng đến giám khảo.

*Giám đốc sáng tạo (Creative director) là chuyên gia chịu trách nhiệm lãnh đạo một nhóm sáng tạo, họ đưa ra các chiến lược phát triển và giám sát các dự án sáng tạo như mẫu quảng cáo, thiết kế đồ họa, sản xuất các nội dung video v.v.

*Các công ty quảng cáo 4A là các công ty quảng cáo có tầm ảnh hưởng quốc tế. Từ 4A có nguồn gốc từ Mỹ và là chữ viết tắt của “American Association of Advertising Agencies”, cụ thể là Hiệp hội các công ty quảng cáo Hoa Kỳ. Vì trong tên có bốn chữ bắt đầu bằng chữ A nên viết tắt là 4A.

Đang có mấy giám khảo chào hỏi nhau, có vẻ như bọn họ đang nói về phương tiện đi đến đây, trong đó có một người đi máy bay riêng, một người khác lại đi máy bay dân dụng, “Tôi thấy giám đốc Chu đăng WeChat nói đã tới Bắc Kinh, còn tưởng là chung chuyến bay chứ, đợi nửa tiếng đồng hồ, gọi mười hai cuộc điện thoại thì cuối cùng ông ấy mới nhận, hóa ra ông ấy lại ở ga Bắc Kinh Nam*!”

*Bắc Kinh Nam là ga đường sắt lớn (chủ yếu phục vụ tàu cao tốc) ở quận Phong Đài, Bắc Kinh, cách trung tâm Bắc Kinh khoảng 7,5 km về phía nam, giữa đường vành đai 2 và 3.

Giám đốc Chu kia đáp, “Tôi thích đi tàu cao tốc hơn…”

Cuối cùng khi đến lượt Hành Viễn của “Big 4”, vị CEO kia nói, “Tôi đi bộ tới. Tập thể dục rèn luyện sức khỏe.”

Mọi người sững sờ trong giây lát, sau đó mới nhớ ra trụ sở của Hành Viễn nằm ở chính Trung Quan Thôn này.

Trong số “Big 4” thì có ba công ty đặt trụ sở tại Bắc Kinh, còn Vị Lai* thì ở Thâm Quyến, vào cuối những năm 90, do mối quan hệ với Hồng Kông nên một số lượng lớn các công ty Internet đã ra đời ở Thâm Quyến và Quảng Châu.

*Chữ Lai này là 莱 chứ không phải là 来 trong 未来 (vị lai) nghĩa là “tương lai”.

Kinh Hồng không tham gia cuộc trò chuyện, anh chào hỏi vài người rồi tìm ghế của mình và nhẹ nhàng ngồi xuống. Sau đó anh bắt đầu xem qua thông tin về dự án của các nhóm thí sinh trên bàn.

Từng trang từng trang, nhẹ như lông hồng mà cũng nặng tựa ngàn cân, đây là ước mơ của một đám thanh niên trẻ tuổi.

Tổng cộng chỉ có hai mươi đội lọt vào vòng chung kết, bọn họ đã trải qua nhiều vòng tuyển chọn ở từng tỉnh, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương, cuối cùng cũng đi được đến đây.

***

Chín giờ sáng, cuộc thi sáng tạo khởi nghiệp mở màn đúng giờ.

Theo quy trình thì một vài vị giám khảo trong đó có Kinh Hồng sẽ nói vài lời khen tặng dành cho thí sinh trước khi hai mươi nhóm bắt đầu buổi roadshow*.

*Roadshow trong lĩnh vực tài chính là một lời rao bán hàng cho các nhà đầu tư tiềm năng đến từ công ty bảo lãnh và đội ngũ quản lý điều hành của công ty chuẩn bị IPO. Ở đây cũng mang nghĩa rao bán sản phẩm của mình tới các nhà đầu tư giám khảo.

Kinh Hồng ngồi ở bàn giám khảo, anh chỉnh micro rồi lên tiếng, “Đầu tiên, xin chào mừng hai mươi đội dự thi, chào mừng các bạn đến với hội trường thi đấu, cũng chào mừng các bạn đến với giới khởi nghiệp. Trước hết, tôi muốn nói rằng với tư cách là một người khởi nghiệp, các bạn đã được định sẵn sẽ bước trên một đoạn đường đời khác với người thường. Đó là một con đường với đầy kỳ ngộ nhưng đồng thời, những người khởi nghiệp cũng phải trải qua những bất an kinh hoàng bất kể ngày đêm. Bên dưới những bạc vàng trên con đường này thực chất chính là từng chồng xương trắng đìu hiu, ai cũng muốn tới tòa thành của các vị thánh nhưng con đường đi tới đó toàn là mộ của anh hùng. Hi vọng rằng mọi người nhận thức rõ những chuyện này và suy nghĩ thật kỹ trước khi khởi nghiệp, rằng bản thân thích rong ruổi khắp giang hồ, vẫy vùng phiêu bạt, hay thích ba thu hoa quế mười dặm hoa sen*.”

*Trích từ Vọng hải triều của Liễu Vĩnh, miêu tả những nét đẹp nhất của Tây Hồ Hàng Châu.

Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.

“Thứ hai,” Kinh Hồng lại nói, “xin đừng để bị nhiễm một số đặc tính xấu trong giới kinh doanh, ý tôi chính là lừa đảo, vơ vét tiền, v.v. Đừng sốt ruột, đừng xốc nổi, thực ra giới IT này nhỏ lắm. Bây giờ đang là năm 2017, nhưng tôi cảm thấy những chữ mang ý nghĩa phổ quát đời người vẫn là “Trời không quên người nỗ lực*”.”

*”Thiên đạo thù cần” có thể được hiểu là phép của trời không bao giờ quên đi sự nỗ lực quyết tâm, không bao giờ từ bỏ. Người có sự cần cù chịu khó sẽ luôn được đạo trời rộng đường ghi tạc và ủng hộ trên hành trình tiến tới thành công.

Có vài người trong đội ngũ doanh nhân gật đầu.

“Cuối cùng chính là,” Kinh Hồng ngừng một lát rồi mới lên tiếng lần nữa, “trong cuộc thi chắc chắn sẽ có hạng một hai ba bốn, nhưng thực ra cá nhân tôi cũng không thích kiểu chia một hai ba bốn như vậy. Điều tôi muốn nói là hạng một hai ba tư hôm nay không đồng nghĩa với phán quyết cuối cùng. Tôi hi vọng mọi người hiểu rằng đối tượng sử dụng mà mọi người nhắm tới là một phẩy tư tỷ người Trung Quốc, thậm chí là bảy phẩy năm tỷ người trên toàn thế giới. Họ đều đang sống, có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình, những giám khảo chúng tôi hôm nay… hoàn toàn không có tư cách đại diện cho họ.”

Câu nói này khiến những giám khảo khác đều giật mình.

Con người luôn quy kết nguyên nhân dẫn đến thành công là nhờ vào bản thân mình, nhưng thực tế thành công của bọn họ có thể chỉ là do tình cờ bắt kịp xu hướng, hoặc là vì một lý do nào khác, thực ra Kinh Hồng cũng không cho rằng mình hiểu được hết một phẩy tư tỷ con người ngoài kia.

“Vậy nên,” Giọng Kinh Hồng vẫn đều đều nghe rất thoải mái, “thứ hạng cuối cùng ngày hôm nay không nói lên được điều gì, phán quyết cuối cùng dành cho các bạn chỉ có thể là cả thị trường. Hãy làm hết sức có thể, còn lại thì để cho đại chúng. Nhưng cũng xin hãy nhớ kỹ, có lẽ cuối cùng thu nhập của các bạn có thể lớn hơn chi ra hoặc không, nhưng trên thực tế, chỉ cần có được một nhóm người dùng thật lòng yêu thích sản phẩm của các bạn thì các bạn đã thành công ở một mức độ nhất định rồi. Được rồi, nếu các bạn đã sẵn sàng đối diện với tất cả mọi thứ trong tương lai, vậy thì cộng đồng doanh nhân khởi nghiệp này chào mừng các bạn.”

Kinh Hồng nói xong, Chu Sưởng lẳng lặng nhìn anh, dường như cũng mang theo chút tò mò thăm dò.

Đây là lần đầu tiên tham gia cuộc thi khởi nghiệp kiểu này của cả hai người bọn họ.

Tiếp theo, roadshow khởi nghiệp chính thức bắt đầu.

Mỗi nhóm có mười lăm phút trình bày.

Trên bàn của mỗi giám khảo đều có máy chấm điểm, sau khi tất cả các giám khảo chấm điểm xong thì điểm số sẽ được hiển thị trên màn hình lớn.

Thí sinh đầu tiên bước lên sân khấu là một phụ nữ đã ngoài sáu mươi.

Bà từng là bác sĩ trưởng khoa nhi của một bệnh viện tuyến đầu, bà nói trong suốt mấy chục năm làm việc, bà nhận ra những ông bố bà mẹ tương lai thiếu kiến thức y khoa trầm trọng về chăm sóc trẻ sơ sinh, mù quáng tin tưởng và ỷ lại vào những bảo mẫu không chuyên nghiệp v.v. Bà muốn tạo ra một nền tảng chăm sóc trẻ sơ sinh chuyên nghiệp, phổ biến thường thức về an toàn và sức khỏe, đồng thời còn tổ chức đào tạo và sát hạch định kỳ đối với nhóm bảo mẫu của mình, thậm chí còn đưa bọn họ đi thi chứng chỉ CPR*, cung cấp thông tin cập nhật kèm theo giám sát liên tục, không để những bảo mẫu này lấy được tờ chứng nhận cho có rồi đem con bỏ chợ. Bà còn có kế hoạch tuyển một số y tá đã nghỉ hưu từ khoa nhi…

*Chứng nhận CPR là viết tắt của “Chứng nhận hồi sức tim phổi”. Chứng nhận CPR đề cập đến một tập hợp các thủ tục và chiến lược y tế giải quyết vấn đề được sử dụng để điều trị ngay lập tức các sự kiện tim đe dọa tính mạng như ngừng tim và đột quỵ.

Sau khi bà thuyết trình xong, các vị khách mời liên tục đặt câu hỏi, bà cũng trả lời từng câu một.

Kinh Hồng cho 91 điểm.

Và khi toàn bộ điểm số của các giám khảo hiện lên trên màn hình lớn, Kinh Hồng lại vô thức nhíu mày, vì anh nhận ra vậy mà Chu Sưởng cũng cho 91 điểm.

Tiếp theo là nền tảng kiểm định của bên thứ ba cung cấp dịch vụ kiểm định dành cho xe hơi đã qua sử dụng, sau đó nữa là một “máy bán thức ăn nhanh tự động” giá rẻ, kết hợp giữa máy nấu tự động và máy bán hàng tự động, người dùng có thể gọi đồ ăn chỉ bằng một cú nhấp chuột, vì không có nhân viên phục vụ lẫn đầu bếp nên loại cơm hộp này rất rẻ và sạch sẽ, thậm chí cả chức năng “làm sạch” cũng hoàn toàn tự động.

Trong quá trình làm giám khảo, Kinh Hồng nhận thấy anh và Chu Sưởng có những đánh giá nhất quán đến kinh ngạc về triển vọng của các dự án, ba dự án đầu tiên đều cho điểm bằng nhau.

Ngay cả MC cũng nhận ra điều này, cô nói, “Tôi phát hiện ra… hai vị giám đốc Kinh và giám đốc Chu… lần nào cũng chấm điểm y hệt nhau! Tiêu chuẩn đánh giá các dự án rất thống nhất!”

Kinh Hồng quay sang, ánh mắt của hai người va vào nhau trong không khí, tổng giám đốc Hành Viễn ngồi giữa bọn họ vội nhích người dựa vào ghế, tránh bị đuôi cơn bão quét tới.

Một tình huống kịch tính đã xảy ra ở dự án thứ tư.

Chàng trai trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi say sưa nói về dự án của mình, có thể thấy tất cả giám khảo trên khán đài đều rất ấn tượng, CEO của một số công ty đầu tư mạo hiểm cũng rất hứng thú với dự án, như thể cuộc thi kết thúc là họ sẽ lao vào cạnh tranh quyền đầu tư dự án này.

Vì dự án rất tốt nên giám khảo đặt rất nhiều câu hỏi, Kinh Hồng không có cơ hội chen vào.

Khi chấm điểm Kinh Hồng có hơi do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn kiên định với quan điểm của mình và cho một số điểm rất cực đoan.

Lúc nhấn vào nút “xác nhận”, Kinh Hồng chợt nghĩ có lẽ lần này sẽ không trùng điểm với Chu Sưởng nữa, cũng vì vậy mà anh cảm thấy đôi chút vui vẻ và mong chờ.

Khi công bố đáp án, điểm số của từng vị giám khảo lần lượt hiện ra, MC cũng đọc theo thứ tự, “Giám đốc Hứa của “Ẩm Thực Phương Đông”… 100 điểm! Đây là điểm tuyệt đối đầu tiên của hôm nay!, giám đốc Quế của “Nội Thất Thâm Duệ” 99 điểm, Mr. Holt của “IDG”… cũng là 100 điểm! Các giám khảo đều đánh giá rất cao! Giám đốc Trương của “Tập đoàn Đầu tư Trung Quốc”… 98, tiếp đến là “Matrix Partners”…”

MC đọc từng điểm số một, cuối cùng đến vị trí của Kinh Hồng.

Cô mở ô điểm đại diện cho Kinh Hồng trên màn hình lớn, “Giám đốc Kinh của “Tập đoàn Oceanwide”…”

Điểm số hiển thị đúng như dự đoán, nhưng người dẫn chương trình lại sửng sốt, hai ba giây sau mới nhẹ giọng đọc, “Một điểm…?” Trong giọng nói của cô còn là đôi phần không tin nổi.

Trên màn hình lớn, sau một hàng “100”, “99”, “98” thì số “1” kia thật sự rất bắt mắt.

Nhưng chẳng lâu sau, MC đã hoàn hồn và hỏi Kinh Hồng, “Ờm… Giám đốc Kinh không gõ sai chứ? Xác định là một điểm sao? Chắc không phải trượt tay đâu nhỉ?”

“Phải,” Giọng Kinh Hồng vẫn bình thản như không, “là một điểm đấy.”

“Vâng.” MC đã bình tĩnh lại nhờ vào tố chất chuyên nghiệp của mình, cô nói, “Giám đốc Kinh của Tập đoàn Oceanwide, một điểm! Giám đốc Bành của Công Nghệ Hành Viễn 98 điểm… Giám đốc Chu của Tập đoàn Thanh Huy…”

Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí Kinh Hồng còn cảm thấy hơi căng thẳng.

Và kết quả là tất cả mọi người tại đây đều nhìn thấy con số “1 điểm” bắt mắt thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay.

Khi nhìn thấy con số “1 điểm” kia, Kinh Hồng ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng anh đang là sóng cuộn biển gầm.

Lúc này MC đã không còn tỏ ra thiếu chuyên nghiệp nữa, cô nói, “Cũng là một điểm! Điểm số của dự án này phân hóa rất cực đoan! Vâng, tiếp theo là giám đốc Tinh của “Thế Kỷ Mới”…”

Sau khi tất cả điểm số được hiển thị, MC bỗng muốn hỏi lý do cho điểm 1 của Kinh Hồng khi bước vào giai đoạn bình luận.

Kinh Hồng chỉnh micro rồi nghiêng người nói, “Sản phẩm này được sao chép hoàn toàn từ “Arena Ventures” của Ý, tất cả các chức năng đều giống hệt nhau, ngay cả giao diện người dùng cũng y hệt. Thí sinh này cảm thấy sản phẩm công nghệ thông tin của Ý khá nhỏ và không phổ biến nên giám khảo sẽ không biết à?”

Bị vạch trần thẳng mặt, chưa kể khí thế của Kinh Hồng rất khủng khiếp nên chàng trai kia phát hoảng triệt để.

Cậu ta đưa micro từ tay phải sang tay trái rồi lại từ tay trái sang tay phải, cơ thể lắc lư qua lại, miệng thì lắp ba lắp bắp, “Tôi… ờm…”

“Cậu còn chẳng thèm nội địa hóa một tí nào cả.” Ánh mắt Kinh Hồng chuyển từ thí sinh lên màn hình lớn, “Ví dụ nhé, vui lòng lật lại trang 9 trong business plan.”

“…” Thí sinh máy móc nghe theo chỉ thị của Kinh Hồng, quay lại bàn thuyết trình rồi chỉnh slide về trang 9.

“Cậu nhìn đi,” Kinh Hồng buông micro và cầm lấy bút laser chỉ vào slide trình chiếu, “đây là trang hiển thị. Vì ứng dụng bị ăn cắp ý tưởng là của Ý nên màu đỏ là màu chủ đạo đại diện cho phái nữ, màu xanh lá là màu đại diện cho phái nam, tương ứng với màu cờ của Ý. Nhưng mà…”

Lúc này Kinh Hồng đã thu hút sự chú ý của tất cả hội trường, anh nhếch môi, “Màu xanh lá lại là màu mà đàn ông Trung Quốc ghét nhất, duy nhất chỉ có một màu này.”

*Xanh lá ám chỉ bị cắm sừng.

Ngay sau câu này của anh, cả hội trường đồng loạt cười ồ lên.

Kinh Hồng không nói sai. Có rất nhiều sản phẩm thậm chí còn phải bỏ phiên bản màu xanh lá khi đưa vào thị trường Trung Quốc, ví dụ như ô tô, đơn giản là vì không bán được.

“Căn cứ vào những lý do trên,” Kinh Hồng tiếp tục đánh giá, “tôi không tin tưởng đạo đức kinh doanh của cậu, cũng không tin tưởng năng lực cá nhân của cậu, vậy nên chỉ có thể cho 1 điểm thôi. Tôi không cho 0 điểm là vì… tôi nhận ra nếu chỉ ấn mỗi số “0” thì không ấn được nút “xác nhận”.”

Khán giả lại cười ầm ĩ.

“Vâng…” MC lại nhìn sang Chu Sưởng, “Vậy giám đốc Chu thì sao? Giám đốc Chu có ý kiến gì khác không?”

Chu Sưởng cũng đang nhìn Kinh Hồng, Kinh Hồng nói mấy đoạn dài nên nói xong cũng thấy khát nước, anh bèn vặn mở chai nước khoáng trên bàn, tầm mắt của Chu Sưởng cũng đảo lên xuống một lần theo yết hầu của Kinh Hồng.

Nghe thấy câu hỏi của MC, Chu Sưởng thu ánh nhìn lại, hắn dừng một lát rồi mỉm cười nói, “Tôi không bổ sung gì thêm nữa. Giám đốc Kinh đã nói hết những gì cần nói rồi, không chừa lại cho tôi câu nào.”

Kinh Hồng lại liếc hắn.

Sau đó bầu không khí cũng sôi nổi trở lại.

Đội ngũ doanh nhân thay phiên nhau lên sân khấu, Kinh Hồng cảm thấy cảm xúc của mình cũng bị bọn họ ảnh hưởng, tư duy của anh cũng được họ truyền cảm hứng. Thậm chí anh còn ghi nhớ phương thức liên lạc của một vài người, định bảo Triệu Hãn Thanh phân tích thử xem có nên đầu tư hay không.

Trong các phần thi tiếp theo, tư duy đánh giá sản phẩm của Kinh Hồng và Chu Sưởng vẫn thống nhất với nhau, tuy đôi lúc cũng sẽ chênh lệch hai ba điểm thậm chí nhiều hơn. Trong một vòng bỏ phiếu nào đó, bọn họ thậm chí còn cùng bỏ phiếu trắng vì không hiểu rõ ngành nghề kia.

Trong những cuộc thi như thế này, “trận chiến giữa các ông lớn” luôn là điểm thu hút.

Khi bầu không khí trở nên nóng hơn, cuộc tranh luận cũng ngày càng trở nên nghiêm túc.

Có một lần Chu Sưởng hỏi một câu, nhưng vài ông lớn có mặt lại cảm thấy câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì cả, sau khi hai bên va chạm đôi câu, có lẽ giám đốc Quế của “Nội Thất Thâm Duệ” nghĩ rằng Kinh Hồng trước giờ luôn ngứa mắt Chu Sưởng nên chắc chắn sẽ đứng về phe mình, ông ta đột nhiên kéo luôn Kinh Hồng vào cuộc chiến, “Giám đốc Kinh, cậu đứng về phía ai?”

“…” Kinh Hồng sững sờ một chốc.

Sau vài giây, Kinh Hồng mới ghé lại gần micro. Anh cảm thấy hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không có ý định nói dối. Anh thật sự không ngờ lại có một ngày mình nói ra một câu như vậy trước ánh nhìn chằm chằm từ tất cả mọi người, “Chuyện nào ra chuyện đó. Lần này tôi ủng hộ giám đốc Chu.”

Chu Sưởng lập tức bật cười nghe “ha” một tiếng.

Cãi nhau thắng luôn là việc làm người ta thấy vui vẻ.