Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 102



Hàn Dư nhìn thoáng qua xác của mỹ nhân nằm liệt trên mặt đất, suy nghĩ vị cô nương có chữ Mục trong tên là vị nào? Hồ Cơ là Luyện Khí mười tầng, chỉ nhìn một cách đơn thuần thủ đoạn của nàng ta thì vị này hẳn là sớm đã Trúc Cơ.

Nhưng xem diện mạo, người này lại không có bóng dàng của người Hàn gia bọn họ, Hàn Dư nhíu mày, thực mau liền nghĩ đến một cái khả năng, hai mắt không khỏi sáng lên, nhìn chăm chú bóng dáng của phụ nhân, trên mặt có một tia ý cười, hắn như thế nào đã quên trong Hàn gia có một vị tiên tử có tiếng trăm biến?

Uy áp của Trúc Cơ đè vào trên người của mấy người lãnh mỹ nhân, nháy mắt làm cho bọn họ cứng đờ như băng, Hàn Mục Vi cong môi, hơi ninh mày, học giọng điệu của Hồ Cơ nói: "Ta không thích xem các ngươi run run soàn soạt, hình như rất sợ ta vậy" Tay phải hướng tới bàn cách nàng một trượng phất lên, lập tức ống trúc đựng đũa trên mặt bàn liền đến trong tay nàng.

Lãnh mỹ nhân giống xem ác quỷ hau nhìn phụ nhân trước mắt thường thường vô kỳ này, tưởng mở miệng xin tha nhưng đầu lưỡi liền động đều không thể động, cũng chính là tới lúc này bọn họ mới ý thức được Hàn gia bất đồng, đáng tiếc giác ngộ đến quá muộn.

Hàn Mục Vi thúc giục Thiên Diện Châu trong cơ thể, tâm niệm vừa động khôi phục bộ dáng của chính mình, mái tóc quăn dài tới eo mông xinh đẹp mà không mất đại khí, trang bị một bộ váy tay áo rộng màu đỏ, trên mặt mang theo cười, nhưng lại càng lãnh diễm.

Ánh mắt của lãnh mỹ nhân nguyên bản hoảng sợ chậm rãi xâm nhập tự giễu, thấy chân tiên nàng mới hiểu được cái gì kêu "họa hổ không thành phản loại khuyển"? Cho tới nay nàng đều tự cho mình là tiên tử, nhưng vị này ở trước mắt đã cho nàng một chậu nước đá, nháy mắt đem nàng từ trong mộng đẹp do chính mình bện kéo ra tới.

Trong phòng lúc này tĩnh đến chỉ còn tiếng mấy đứa nhỏ thở dốc, hai vợ chồng Thạch gia còn chưa từ chuyện đại muội tử giết người hoãn lại đây, lại chính mắt chứng kiến người sống biến dạng, tức khắc hai người đều có chút choáng váng. Đám người Khương Diêm đều trừng thẳng mắt, chớp đều không nháy một chút. Ở đây trừ bỏ mười một đứa bé bị che lại cũng chỉ có Hàn Dư còn tính bình thường, nhìn đến một đầu tóc quăn, hắn cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngón tay nhỏ dài trắng nõn từ ống trúc chọn một cây đũa xem như còn mới, Hàn Mục Vi tới gần lãnh mỹ nhân: "Ngươi biết vì sao ta muốn giết các ngươi không?"

Lãnh mỹ nhân hiểu nên đến phiên nàng, hai cái tròng mắt nhìn đám người Hàn Dư. Hàn Mục Vi thoáng quay đầu, sau quay lại cười khẽ ra tiếng: "Này chỉ là thứ nhất" Nàng dùng chiếc đũa chỉ cái trán của lãnh mỹ nhân, bộ mặt lạnh lùng "Ngươi hại bao nhiêu người nói vậy.." Tay vừa chuyển xuống phía dưới, chiếc đũa để vào ngực mỹ nhân "Nơi này rất rõ ràng đi?"

Hơi dùng một chút lực, chiếc đũa chậm rãi hoàn toàn đi vào tim của mỹ nhân, ánh mắt trong trẻo của Hàn Mục Vi nhìn chằm chằm mặt của nữ nhân, khóe miệng hơi hơi cong, một cổ tinh thuần linh lực theo chiếc đũa bôn nhập nữ nhân tâm mạch, sau chia làm hai chi thẳng đánh Thần phủ cùng đan điền "Ngươi tạo nghiệt là lúc nên nghĩ đến sẽ là như vậy kết cục."

Máu dọc theo miệng mũi trào ra, lãnh mỹ nhân trợn tròn một đôi mắt đẹp, Hàn Mục Vi vừa thu lại tay, nàng ta liền mất sinh cơ mà tê liệt ngã xuống đất. Mấy người còn lại đã có gười dọa đến mất khống chế đái trong quần, bất quá mặc dù như vậy, Hàn Mục Vi như cũ không có cho bọn hắn đường sống: "'Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật' chỉ dùng để nói mà thôi, đối với các ngươi từ bi thì ta chẳng khác gì đang tạo nghiệt?"

Giải quyết những người đó xong, không cần Hàn Mục Vi mở miệng, Khương Diêm liền lập tức mang theo người của hắn thu thập hiện trường, hắn vẫn không quên nơi này còn có mười một đứa bé. Hàn Dư đi ra phía trước, vừa định chắp tay đã bị Hàn Mục Vi giơ tay đình chỉ "Lão tộc trưởng, ngài kêu ta là Tiểu Vi Nhi là được."

Theo bối phận thì lão tộc trưởng cùng thế hệ với cha nàng, mặc dù hắn chỉ có Luyện Khí chín tầng, nàng chịu lễ của hắn cũng là có chút không ổn.

"Thật là ngươi" Đây là người dẫn đầu một thế hệ của Hàn gia bọn họ, Hàn Dư nhìn thấy Hàn Mục Vi liền không khỏi nghĩ đến bộ dáng của nàng khi còn bé: "Chỉ chớp mắt ngươi đều lớn như vậy, ta có gặp qua Tiểu Nhị Bàn, hắn rất giống ngươi" Chuyện vừa nãy nàng mới làm làm hắn rất vui, làm tu sĩ không được có lập trường không rõ, nhân từ nương tay.

Nhắc tới Tiểu Nhị Bàn, Hàn Mục Vi lại nhớ tới một sự kiện: "Ngài biết hắn vào núi nào không?" Mộc Nghiêu đại khái đã bế quan, hẳn sẽ không thu đồ đệ.



"Biết, vào Phá Vân Phong" Hàn Dư cũng là lần trước khi ở chủ gia nghe nói: "Đã bái Phá Quân chân quân làm sư phụ" Hàn gia hiện tại đã phát triển không ngừng, nói vậy qua không bao lâu, bọn họ có lẽ cũng có thể trở về.

"Khá tốt" Tiểu Nhị Bàn có lão tổ tông tại bên người, thứ cần cũng chỉ là một cái tên tuổi, Hàn Mục Vi thấy trong phòng thu thập sạch sẽ, mới duỗi tay tháo rèm cửa trên người mấy đứa nhóc, nhìn này đàn gà con chấn kinh, trong lòng nàng hơi chua, lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn có phẩm cấp thấp: "Dư bá, trước nấu cho tụi nhỏ ít đồ ăn đi, ăn xong rồi chúng ta liền trở lại kinh thành."

Hàn Dư sửng sốt, bất quá thực mau liền hiểu: "Được, hiện tại ta đi làm" Ra bên ngoài, thức ăn của tụi nhỏ đều là hắn tự mình chuẩn bị, cũng không mượn tay người khác, cúi đầu phân phó bọn nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn "Lão tổ một hồi liền trở về."

Hôn mê nửa ngày Thạch đại nương thấy lão tộc trưởng xách theo nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, nàng cũng đi theo, một chân cao một chân thấp, chỉ cảm thấy là đang nằm mơ, bất quá lúc này trong lòng nàng thật ra rất kiên định, đại muội, không đúng không đúng, là Hàn cô nương, đó chính là người thông thiên có bản lĩnh. Nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần Bảo Nha nhà bọn họ còn sống, liền nhất định có thể cùng nàng cùng lão nhân trở về.

Hàn Mục Vi cầm một cái ghế, ngồi ở bên cạnh một đám hài tử, cùng vài vị trưởng lão trong tộc nói chuyện: "Nói như vậy các ngươi cũng là một hai năm gần đây mới phát hiện quốc sư phủ có dị đoan?"

"Đúng vậy" Trong đó một vị đại hán trung niên tên Hàn Tĩnh thở dài nói: "Hàn gia chung ta gần ngàn năm nay chưa bao giờ nhúng tay chuyện ở trong triều, lúc trước quốc sư phủ lại cẩn thận chặt chẽ, đem sự tình trong cung bưn kín đến gắt gao, cũng chính là gần một hai năm nay mới dần dần bừa bãi lên."

"Ai có thể nghĩ đến sẽ có tu sĩ dám chạy tới thế tục làm loạn?" Một vị nam tử khác hơi tuổi trẻ khí hận mà đấm nhẹ vào mặt bàn: "Bọn họ không sợ tạo nghiệt quá nặng, khó thoát lôi phạt sao?" Tu sĩ tàn hại phàm nhân thực dễ dàng dính phải tội nghiệt, thiên phạt sẽ thêm chú vào lôi kiếp tiến giai. Tu Tiên giới có một câu tục ngữ: Dưới lôi phạt, mười không còn một.

Hàn Mục Vi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nộn nộn trong tầm tay: "Một thân tà khí sợ cái gì, tất nhiên là có thể tiêu dao một ngày được một ngày, nói nữa bọn họ có thể tu đến Kim Đan sao?" Đến Kim Đan mới có tiến giai lôi kiếp, nghĩ như vậy những người đó thật sự không sợ tội nghiệt quấn thân, bất quá cũng coi như là bọn họ xui xẻo, gặp gỡ nàng, trước tiên kết thúc sự tiêu dao của bọn họ.

Chen chen chúc chúc, mấy đứa nhóc vây quanh một cái bàn cũng dần dần hoãn lại, một hồi nhìn lén một cái vị tỷ tỷ xinh đẹp bên cạnh chưa gặp qua, một hồi lại cùng các bạn nhỏ ở bên nhau khe khẽ nói nhỏ. Hàn Mục Vi nghe được bọn họ nói "tỷ tỷ" thì có chút dở khóc dở cười: "Các ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ."

"Oa biết" Hàn Mân nộn sinh sinh mà nói: "Phải kêu là cô nãi nãi." Một đôi mắt tròn xoe đầy nước nhìn chằm chằm Hàn Mục Vi, hắn mới vừa đều nghe được cô nãi nãi bá bá bá mà đánh người xấu chạy mất, hừ, người xấu khẳng định là sợ hãi chạy mất.

"Đúng vậy" Bất quá trong đám nhóc này hẳn là cũng có đứa nên gọi nàng là cô tổ đi? Hàn Mục Vi rốt cuộc hiểu chính mình vì sao đột nhiên sinh ra từ ái, nàng hiện tại cũng coi như là cái tổ tông.

Thực mau Hàn Dư liền mang theo Thạch đại nương đem cơm canh làm tốt bưng ra tới, một đám nhóc như heo con ăn đến ngon cực kỳ, đại khái cũng là quá đói. Cơm nước xong, không đợi lên xe ngựa liền có đứa bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Hàn Mục Vi thấy thế liền làm Hàn Dư đem hài tử bế lên xe ngựa, phân phó Khương Diêm: "Chúng ta cũng đi thôi."

Hàn Mục Vi như cũ ngồi ở xe lừa của vợ chồng Thạch gia, mặt sau đi theo bốn chiếc xe ngựa, đoàn người hướng tới kinh thành chậm rãi chạy tới. Trời sáng, bốn cái cửa thành ở bốn hướng sớm đã mở rộng ra, người đến người đi, ngựa xe như nước, đúng là cảnh tượng thịnh thế thái bình.

Một chiếc xe lừa cũ xưa lãnh bốn chiếc xe ngựa đi tới đông ổ môn, thủ vệ thị vệ theo lệ ngăn lại xe lừa, muốn kiểm tra, nhưng khi nhìn đến đi theo xe lừa là bốn chiếc xe ngựa kia thì nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, như thế nào xe ngựa của Hàn gia lại về rồi?

Khương Diêm cưỡi ngựa đi theo cuối cùng, liền thúc bảo tuấn của hắn tiến lên đưa ra một khối ngọc bài điêu long, thủ vệ thị vệ tức khắc cả kinh, quỳ xuống đất thỉnh an.



"Cho đi" Khương Diêm đuổi ngựa hộ bên cạnh xe lừa, vào kinh thành. Hàn Mục Vi thu công, phân phó Khương Diêm: "Ngươi trở về hỏi cha ngươi là hắn muốn như thế nào?" Tối hôm qua sau khi cùng mấy người trong tộc nói chuyện, nàng liền suy nghĩ Khương Đế người này, có thể để quốc sư phủ họa loạn khống chế ở trong kinh thành và quanh thân cũng là người có thật bản lĩnh, nói vậy hắn hẳn là không phải kẻ ngu dốt.

Khương Diêm nghe vậy rùng mình: "Dạ, Diêm này liền hồi cung" Hắn tuy nhiều năm không ở kinh thành, nhưng chuyện trong kinh thành hắn rõ ràng, phụ hoàng muốn diệt trừ quốc sư phủ đã không phải một ngày hai ngày, hắn nhìn thoáng qua xe lừa lần cuối cùng "Hàn tiên tử, sau này còn gặp lại."

Ngồi ở xe lừa Hàn Mục Vi nghe thanh âm "lộc cộc", dựa thùng xe sờ sờ cằm, truyền âm với Hàn Dư: "Dư bá dẫn đường ở phía trước, chúng ta về Hàn phủ."

"Được"

Xe ngựa của Hàn gia vào kinh thành không đến nửa canh giờ, người trong kinh nên biết đều đã biết, sôi nổi cưỡi ngựa chạy tới xem, ngay cả Khương Đế trong cung cũng được tin tức: "Ngươi nói cái gì, Hàn gia quay về?" Tức khắc mặt xám như tro tàn, hắn ẩn ẩn đoán được Tề Thâm đang tính kế cái gì, lại chưa từ bỏ ý định hỏi "Có nhìn đến người nào lạ mắt không?"

"Bẩm Hoàng Thượng, trừ bỏ xe ngựa của Hàn gia, còn có một chiếc xe lừa.."

Không đợi thị vệ đem nói hết lời, lão thái giám đầu bạc khô gầy hứng thú hừng hực mà bước vào đại điện bẩm báo: "Hoàng Thượng, Thái Tử đã trở lại, đang ở ngoài điện cầu kiến." Mười bốn năm, hai cha con Hoàng Thượng cùng Thái Tử chia lìa mười bốn năm cuối năm cuối cùng cũng đã đoàn tụ, lão thái giám đè đè khóe mắt, trong lòng vừa cao hứng lại lo lắng.

Khương Đế cho rằng chính mình nghe lầm, dư vị một hồi lâu mới tin tưởng con hắn đã trở lại, trong mắt chợt lóe mà qua, tay moi một góc ở long án, nỗ lực khẽ động khóe miệng: "Truyền" Từ biệt mười bốn năm, hai mắt nhìn chằm chằm cửa đại điện, trong đầu toàn là hình ảnh ái thê khóc cầu, hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ lời nói trước khi chết của Thượng Ngôn "Hoàng Thượng, ta đã sinh hạ hắn nên cho hắn sinh hy vọng, mà không phải làm hắn sống tạm hậu thế."

Khương Diêm li cung khi đã có ký ức, đi vào đại điện ngẩng đầu nhìn về phía nam tử ngồi ở trên long ỷ, trong lòng lại đau, phụ hoàng hắn vừa mới qua bốn mươi tuổi, như thế nào liền già như vậy: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, nhi tử bất hiếu.". Ngôn Tình Trọng Sinh

"Lên" Khương Đế chạy lại, kéo hắn: "Mau đứng lên" Tỉ mỉ mà đánh giá thanh niên tuấn tú trước mặt, là con của hắn, là con của hắn cùng Thượng Ngôn.

Khương Diêm hiện tại tuy rằng thực kích động, nhưng hắn còn chưa quên chính sự, nắm lại tay của phụ hoàng, bất động thanh sắc mà ở lòng bàn tay vẽ mấy chữ. Khương Đế tinh tế phân biệt mấy chữ mà con hắn viết -- Người của Hàn tộc tới - Trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ Hàn tộc trưởng quay lại là bởi vì người ở nơi đó tới?

Còn chưa chờ hắn bình phục nỗi lòng, nhi tử lại viết bốn chữ -- Người sư phủ diệt – Nỗi lòng của Khương Đế bình tĩnh lại, coi như trời không phụ hắn, còn lại phải xem "Nhân vi": "Con một đường bôn ba, nghĩ đến khẳng định mệt mỏi, Đông Cung đã thu thập xong, con đi về nghỉ ngơi đi."

"Dạ" Khương Diêm biết hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện: "Nhi tử liền về trước nghỉ ngơi, buổi tối chờ phụ hoàng xử lý xong chính sự, nhi tử lại đến bồi ngài cùng nhau dùng bữa."

"Được" Khương Đế đưa hắn đến cửa đại điện: "Trở về đi."

Khi Thái Tử Khương Diêm vừa ly khai, Khương Đế liền lập tức làm người đi phủ Thừa tướng, không phải che che giấu giấu, mà là gióng trống khua chiêng, Tề Thâm luôn luôn tự cho mình rất cao, xem phàm nhân là heo chó, con kiến. Thái Tử trở về, hắn gấp không chờ nổi mà phái người đi phủ Thừa tướng mới không bị người hoài nghi, rốt cuộc Thái Tử sắp đại hôn.