Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 16: Càng hạ tiện.



Khi Thẩm Đông Dương rót rượu ra thì Anh Hiền bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Cô uống rượu kém, ngoại trừ những lúc yêu cầu phải uống trong xã giao ra thì nếu không cần uống sẽ không uống, Thẩm Đông Dương cũng biết chuyện này. Nhưng hôm nay anh ta lại trực tiếp mở một bình rượu Latour đầy.

Anh Hiền cẩn thận suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã hiểu ra nguyên nhân vì sao lại như vậy. Nói đến cũng buồn cười, anh ta không hài lòng về biểu hiện của cô. Cô là vợ chưa cưới, khi bị bạn gái bên ngoài của anh ta tìm đến cửa hẳn phải tỏ ra tức giận hoặc không vui, ít nhất cũng nên mỉa mai nặng nhẹ vài câu, mặc dù điều đó sẽ khiến anh ta thấy phiền.

Nhưng mà, trên đời này chỉ có thể là Thẩm Đông Dương không cần, chứ không ai có thể không cần anh ta.

Việc đã đến nước này, bù lại cũng đã muộn, Anh Hiền quyết định liều mình bồi quân tử. Còn chưa ăn xong đồ nhắm mắt uống nửa ly rượu, chất lỏng cay sè không ngừng quay cuồng trong dạ dày, thế nên mấy món bưng lên sau cô cũng không ăn được mấy miếng, gần như là bưng lên như thế nào thì khi bưng xuống vẫn như thế đó.
Đồ tráng miệng cuối cùng là Mont Blanc, bơ hạt dẻ tinh tế dày đặc, bằng mắt thường cũng có thể thấy được vị béo ngậy. Anh Hiền nhìn thấy thì cảm thấy buồn nôn, cầm nĩa lên làm cảnh chứ thật ra cô không hề đụng vào đấy chút nào.

Nhìn gương mặt cô đã hơi trắng bệch ra, Thẩm Đông Dương cũng cảm thấy mình có chút làm quá lên, vì thế anh ta gọi người tính tiền, thuận tiện đóng gói miếng Mont Blanc kia của cô, xong rồi đưa đến trước mặt cô, “Cầm về coi như là bữa ăn khuya đi, tôi nhìn thấy em cũng không ăn được mấy.”

Động tác cầu hòa rất vụng về, nhưng Anh Hiền cũng không khiến cho anh ta phải khó xử, nói câu cảm ơn rồi nhận lấy.

Kha Nhụy tới đây trước cả tài xế của anh ta, Anh Hiền đề nghị đưa anh ta về một đoạn, nhưng bị anh ta từ chối. Cô tự động cho rằng nửa đêm còn lại anh ta còn có chuyện, nên cũng không nói gì nhiều, qua loa vài câu rồi ra về trước.
Thật ra Thẩm Đông Dương đã được gió đêm thổi cho thanh tỉnh, đột nhiên cảm thấy bản thân khá nhạt nhẽo.

Chỉ cần cô nói vài câu dễ nghe là có thể qua chuyện, nhưng cô lại lựa chọn uống rượu, đút cho anh một cái đinh mềm.

Khóe miệng Thẩm Đông Dương cong lên, đốt một điếu thuốc lá.



Xe chạy vào đường vành đai, vô số đèn đường lập lòe tựa như hai dải ngân hà màu đỏ. Anh Hiền bị đèn chiếu cho đau đầu chóng mặt, dạ dày cũng cồn cào nôn nao.

“Kha Nhụy, tìm nơi thuận tiện ở phía trước rồi dừng xe đi.”

Kha Nhụy nghi hoặc: “Sếp, làm sao vậy?”

“Tôi không quá thoải mái, muốn xuống xe đi bộ một chút.”

Kha Nhụy tìm cơ hội quay đầu, nhanh chóng xuống đường vành đai, tìm được một chỗ bên đường tương đối ít xe rồi cho xe dừng lại.

Anh Hiền: “Cô trở về đi, không cần phải chờ tôi đâu.” Nói xong thì đóng cửa lại rồi rời đi.
Kha Nhụy không yên tâm, còn muốn chờ thêm một chút nữa, nhưng tài xế ở phía sau đã bắt đầu không kiên nhẫn mà ấn còi, cô ấy không thể không đi.

Anh Hiền đi lung tung lang thang không mục tiêu, bất giác quẹo vào một khu dân cư, đường một chiều hẹp hòi có rất ít xe cộ đi qua, người đi đường cũng ít. Ánh đèn đường yên tĩnh xuyên qua cành lá của cây Bạch Dương, chiếu xuống đất như một cơn mưa vàng.

Cô rất hiếm khi có những khoảnh khắc thanh thản như vậy, suy nghĩ hỗn loạn chậm chạp nhưng tâm trạng lại rất tốt. Cô không hiểu sao lại nhớ tới Chu Hiểu Tình, nhớ lúc cô ta khóc rống lên trước mặt cô, lại nhớ tới việc Thẩm Đông Dương nói cô ta có ghi âm lại, thấp giọng cười ra tiếng. Cô tin tưởng nước mắt của Chu Hiểu Tình là thật sự, đương nhiên chơi thủ đoạn nhỏ cũng là thật sự.
Con người thật sự quá phức tạp, làm sao có thể nói xong được trong khoảng một hai câu. Giống như cô và Thẩm Đông Dương vậy, nhìn qua thì ngăn nắp đẹp đẽ, nhưng bên trong thì người này lại thối rữa hơn người kia.

Mà sự thối rữa của cô còn nhiều hơn cả Thẩm Đông Dương, chẳng qua là không ai biết cô đã thối rữa như thế nào.

À, không đúng.

Cô chậm chạp nhớ lại, có một người biết.



Khi chuông cửa vang lên cũng vừa lúc Phó Thành mới tắm xong, anh đang từ phòng tắm bước ra.

Anh nhìn thoáng qua qua mắt mèo, mím môi, cách một hồi mới kéo cửa ra.

Ánh đèn dịu dàng ấm áp phả vào mặt cô, Anh Hiền hơi nheo mắt lại, ngửa đầu lên nhìn anh. Tóc của người đàn ông vẫn đang ướt, trên áo thun cũng có một ít vệt nước, cả người tỏa ra mùi hương của xà phòng thơm thoải mái tươi mới.
Anh che kín cửa, Anh Hiền ngậm cười hỏi: “Không mời tôi đi vào sao?”

Phó Thành nhìn cô, lui ra phía sau một bước.

“Cảm ơn.” Anh Hiền cười tủm tỉm nói lời cảm ơn, đi giày cao gót vào nhà, không hề cảm thấy mình là một người ngoài.

Đóng cửa kỹ lại, mặt Phó Thành không chút biểu cảm hỏi cô: “Cô tới đây làm gì?”

Anh Hiền giơ cái hộp nhỏ trên tay lên, “Tặng bánh kem cho anh.”

Phó Thành nhăn mày.


Thấy anh không mắc lừa, Anh Hiền cũng không hề diễn kịch nữa, đi vài bước tiến lại gần ngực anh, nhẹ giọng nói: “Biết rõ rồi còn cố hỏi.” Cô ngửa đầu nhìn anh, tạm dừng một chút mới nói, “Đương nhiên là tới làm anh đấy.” Giọng nói của cô nhẹ đến mức tựa như một đoàn sương mù mang theo gai góc, tê tê dại dại mà chui vào lỗ tai anh.

Vì sao mà cô luôn có thể dễ như trở bàn tay nói ra những lời này chứ?
Nếp gấp giữa mày của Phó Thành càng sâu hơn.

Trong phòng khách chỉ bật một cái đèn lập phương mờ nhạt, dưới vầng sáng, hình dáng ngũ quan của cô yểu điệu mông lung, tản ra vẻ đẹp kiều diễm quyến rũ khác hẳn với ban ngày.

Khoảng cách gần như vậy, Phó Thành dễ dàng bắt giữ được mùi rượu trong hô hấp của cô, anh trầm giọng hỏi: “Cô uống rượu sao?”

“Đúng vậy, anh không thích phụ nữ uống rượu sao?” Anh Hiền cong đôi môi hồng nhuận lên, nở nụ cười, “Thật là trùng hợp, trên người tôi tập hợp tất cả những gì mà anh không thích.”

Anh không hề không thích phụ nữ uống rượu, nhưng anh lựa chọn im lặng.

Môi của cô càng dựa vào gần hơn, mềm mại phủ lên môi anh, sau đó đưa đầu lưỡi ướŧ áŧ ra, liếm tới liếm lui cánh môi dưới của anh, cho đến khi anh cũng nhiễm mùi rượu.
Tối nay, cô không cần cố hết sức mà vẫn có thể cạy khớp hàm của anh ra. Hai đầu lưỡi nhanh chóng dây dưa cùng nhau, nụ hôn ướŧ áŧ rung động.

Hơi thở của Anh Hiền càng ngày càng gấp, hai cánh tay dùng sức bám lấy sau cổ của anh, giống như đang bắt lấy khối gỗ cứu mạng.

“Ưm ha…ưʍ..” Cô vô ý thức lẩm bẩm ra tiếng, để cho anh biết mình thoải mái đến bao nhiêu.

Hô hấp của Phó Thành hơi ngừng lại, sau đó càng thêm tùy ý mà đoạt lấy hơi thở của cô, cắn nuốt hết mùi thơm của cô, mùi rượu, còn có cả mùi nước hoa Cologne như có như không…

Mùi nước hoa Cologne.

Mấy chữ này giống như một chậu nước đá hung hăng tưới lên đầu anh, Phó Thành đột nhiên ngẩng đầu, không hề chần chừ mà đẩy cô ra.

Một giây trước có bao nhiêu nóng bỏng thì một giây sau có bao nhiêu lạnh lẽo.
Vừa nãy cô mới ở với một người đàn ông khác.

Là ai? Là người đàn ông trẻ tuổi ở trong hộp đêm kia sao?

Một khi đã như vậy rồi vì sao còn muốn đến tìm anh? Bởi vì chơi đủ rồi, chơi chán rồi sao? Hay là bởi vì một người đàn ông không đủ để cho cô chơi?

Cô… sao cô có thể lẳиɠ ɭơ, hạ tiện như vậy?

Lửa giận cắn nuốt lí trí, anh thậm chí không có ý thức được bản thân đang dùng những từ ngữ mà anh chưa bao giờ dùng để điên cuồng thóa mạ cô. Nhưng thứ còn mãnh liệt hơn so với tức giận là chán ghét. Anh chán ghét cô, lại càng chán ghét chính mình.

Anh đã sớm biết rồi mà, không phải sao? Anh chỉ là một món đồ chơi hay là một con chó của cô, nhưng anh vẫn mở cửa ra cho cô tiến vào, thậm chí há miệng, gấp không chờ nổi mà nuốt đầu lưỡi và nước miếng của cô vào trong.
Anh mới hạ tiện, còn hạ tiện hơn so với cô.

Trang 2 / 2