Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 17: Lên cơn gì đấy



Anh đã đẩy cô ra rất nhiều lần, nhưng lúc này là lần lạnh lùng cũng như thô bạo nhất.

Anh Hiền lảo đảo lui về sau, ngã quỵ ở trên mặt đất, nếu không có sô pha làm đệm lưng thì không biết có bao nhiêu chật vật. Tuy là như thế nhưng cảm giác đau đớn khi cổ tay đụng phải sô pha cũng đủ làm cô la lên thất thanh: “Á!”

Sô pha bị cô ngã làm cho lệch đi, chân ghế cọ xát với sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai.

Anh Hiền xoa cổ tay, khóe mắt ướŧ áŧ nhìn về phía người đàn ông đang tỏ ra lạnh lùng, giận dữ nói, “Phó Thành, anh lại lên cơn gì đấy?” Bởi vì đau đớn cho nên giọng của cô có chút run rẩy mơ hồ, vừa nghe đã thấy yếu ớt lại tủi thân.

Một câu này kéo lại lí trí của anh, Phó Thành đứng trên cao nhìn xuống cô, trong lòng giãy dụa.

Anh biết mình xuống tay quá nặng, nhưng mà…là cô tới trêu chọc anh, là cô ép anh đến bước đường này, là cô….
Nhưng chung quy lại đạo đức thâm nhập cốt tủy khiến anh không có cách nào tiếp nhận chuyện mình đánh phụ nữ, vì thế khi cô thở phì phì nói “Giúp tôi một chút”, mặc dù rất giận nhưng anh vẫn tiến tới bế cô lên.

Anh Hiền thuận thế ngồi lên đùi anh, trên mặt có vẻ uất ức, có mờ mịt cũng có tức giận, “Vì sao anh lại tức giận? Còn xuống tay nặng như vậy nữa?” Không có được câu trả lời, cô dứt khoát quay đầu lại lườm anh, “Nói chuyện.”

Cô rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, đa số thời gian cô vẫn rất thành thạo, thong thả ung dung. Nhưng mà hiện tại, cô cau mày, trên lông mi cong vút còn treo nước mắt. Mắt phượng tràn đầy tức giận nhưng bởi vì hốc mắt còn một tầng hơi nước, nên cũng không có lực sát thương mấy.

Phó Thành rũ mắt, hai tay cẩn thận nắm lấy cổ tay bị thương của cô, mân mê phía trước rồi lại nắn nắn phía sau, vừa sờ nắn vừa hỏi, “Đau sao?”
“Đau.”

“Đau.”

Anh Hiền không cần suy nghĩ mà nói luôn hai câu đau.

Phó Thành đã gặp qua, cũng đã cấp cứu xử lý rất nhiều trường hợp trật khớp, gãy xương, vừa sờ một cái là biết gân cốt không có việc gì.

Cô còn đang nổi nóng, lại hỏi một lần nữa: “Anh nói đi, vì sao đột nhiên đẩy tôi ra?”

Phó Thành tâm phiền ý loạn, không muốn nói ra nguyên nhân châm ngòi lửa giận của mình, thế nên chỉ có thể ở trong thung lũng đạo đức, bị cô áp chế gắt gao.

Im lặng một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: “Tôi đi mua miếng dán giảm đau.”

Cô lại cố ý dùng sức ngồi xuống, mông chặn đùi anh lại, làm anh không thể động đậy, “Tôi không cần miếng dán giảm đau.”

Giữa mày Phó Thành căng thẳng, mơ hồ đoán được chuyện gì.

Đúng thật là vậy, chân mày của cô nhẹ nhàng nhếch lên, cầm lấy cổ tay trực tiếp đưa đến bên môi anh, vừa như dụ dỗ vừa như cưỡng ép mà nói: “Anh thổi giúp thôi đi.”
Không phải là yêu cầu gì quá mức.

Phó Thành nâng mắt lên liếc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.

“Có lệ.” Cô kén cá chọn canh, mặt mày sắc bén, khóe miệng lại cong lên, “Thổi nghiêm túc vào.”

Anh lại thổi vài cái, cô vẫn không hài lòng, cổ tay dán lên môi anh, trong mắt nổi lên gợn sóng quyến rũ: “Lại liếm giúp tôi đi.”

Phó Thành nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Lúc thanh tỉnh cô sẽ không sợ, càng đừng nói đến bây giờ có cồn kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Có vết xe đổ, Anh Hiền đột nhiên nghĩ ra, đổi phương pháp cưỡng ép. Cô hôn lên khóe miệng của anh, giọng nói triền miên: “Phó Thành, tôi muốn anh liếm tôi.”

Ánh mắt Phó Thành tối sầm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh không nên có: Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm tụ tập ở núm ti của cô thành hai dòng suối nhỏ, cọ rửa bụng nhỏ và rốn của cô, cuối cùng dừng lại trên mặt anh. Cô dùng ngón tay đẩy âm hộ non mềm ra, nói với anh: “Cho anh ăn đấy.”
Nói là ăn nhưng thật ra là liếm. Anh dùng đầu lưỡi liếm âm hộ của cô một lần rồi lại một lần.

Càng không muốn nghĩ thì hình ảnh đấy lại càng rõ ràng.

Cơ thể của Phó Thành cứng đờ, giống như nhập ma vậy, tách môi ra.

Làn da của cô hơi lạnh, môi lưỡi của anh lại nóng bỏng. Cảm giác tê dại lan tràn từ cổ tay cô cho đến bụng nhỏ.

Không biết từ khi nào, từ nhẹ nhàng liếʍ ʍúŧ biến thành gặm cắn. Cổ tay của Anh Hiền toàn là nước bọt của người đàn ông, ướt dầm dề dính nhớp, ngay cả làn da ở phía trong sườn cũng bị anh mút đỏ.

“Ưm…” Tiếng thở dốc của cô ngọt đến mức chảy nước, chợt rút tay về, nhân lúc anh không chú ý, ngón trỏ chui vào trong miệng anh, kẹp lấy đầu lưỡi của anh quấy loạn lên.


Động tác có tính ám chỉ mãnh liệt, làm cho cả hai người đều chấn động.
Phó Thành đột nhiên buộc chặt khớp hàm, làm bộ muốn cắn, cô lại không né tránh, ngược lại vẻ quyến rũ càng đậm, móng tay không yên phận mà tiếp tục câu lấy đầu lưỡi của anh.

“Ăn ngon không?” Cô cố ý hỏi anh, ngay sau đó rút ngón tay bị anh liếm ướt ra, để vào trong miệng của mình, “Tôi cũng nếm thử.” Nói xong dừng sức mút một chút.

Yết hầu của Phó Thành căng chặt.

Ánh mắt của anh quá trực tiếp, làm cho Anh Hiền cũng kích động. Hai mắt cô mê ly, quyến rũ hỏi: “Có muốn ăn thứ gì khác không?”

Cái hộp nhỏ đựng Mont Blanc đang xiêu vẹo nằm ở dưới chân hai người, khi cô té ngã, bánh kem trong tay cũng rớt theo.

Anh Hiền khom lưng nhặt hộp lên, thật cẩn thận mở ra, bánh kem bên trong đã rơi rớt tan tác, loạn thành một đống.

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, im lặng mà khiển trách chuyện tốt anh làm. Sau đó lấy ngón tay quết một miếng kem, rồi đưa đến bên miệng của người đàn ông.
Thì ra cái khác mà cô nói chỉ là bánh kem.

Anh nên thở phào một hơi mới đúng.

Hương vị ngọt ngào của hạt dẻ tràn đầy trong khoang miệng, nhưng Phó Thành lại thất thần, lực chú ý của anh đều ở trên ngón tay kia.

“Ăn ngon không?”

Người đàn ông vẫn im lặng như cũ, nhưng lúc cô quết thêm một miếng nữa đưa đến bên miệng anh, thì anh lại không từ chối.

Đột nhiên Anh Hiền cũng có chút đói.

Đến lần thứ ba đút “bánh kem ngón tay”, cô dường như không cẩn thận nghiêng một chút, quẹt một khối bơ nhỏ dính lên cằm anh.

Không chờ Phó Thành phản ứng, đôi môi mềm mại của người phụ nữ đã tiến lên, tinh tế liếm đi khối bơ kia, trước khi rời đi còn cắn anh một ngụm.

Cô liếm môi nhìn anh, dùng ánh mắt nói cho anh, trò chơi của cô bắt đầu rồi.

Khóe môi, yết hầu, xương quai xanh, cô quết bơ lên trước rồi liếm đi, chậm rãi hưởng thụ. Cuối cùng cô nhấc áo thun của anh lên, quết bơ lên một bên đầṳ ѵú của anh.
Ngón tay non mịn khảy nhẹ viên nhỏ kia, tùy ý quét vài cái, chỗ nào cũng có vết bơ.

Trong bóng đêm, đôi mắt của Phó Thành lúc sáng lúc tối, hô hấp cũng dần dần thở nặng hơn.

Chỉ là nhìn phản ứng này của anh mà Anh Hiền cũng đã ướt. Huyệt nhỏ khát khao mà co rụt lại, cảm giác hư không cũng tự nhiên xuất hiện.