Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 18: Đối xử tốt với tôi chút (H)



Nhưng cô không muốn dừng lại. So với cảm giác cực khoái, Anh Hiền càng hưởng thụ cảm giác khống chế như hiện tại.

Cô cúi đầu, ngậm đầu ti đã thoa đầy bơ, thưởng thức vô cùng ngon lành. Cô vừa liếm vừa mút, cổ họng bật ra tiếng nức nở mong manh.

“Ưm…” Cơ bắp Phó Thành hơi co lại, phả ra hơi thở phì phò.

Anh Hiền phấn khởi lạ thường, liếm càng lúc càng mạnh, lưỡi cô cứ gẩy tới gạt lui đầu ti, quét qua rồi lại cắn nhẹ, cuối cùng ngậm vào miệng, ra sức mút lấy.

“Đủ rồi!” Phó Thành đột ngột hét lên, nhấc cô ra khỏi ngực mình.

Sắc môi của người phụ nữ vô cùng quyến rũ tươi đẹp, hơn nữa còn thấm đẫm ướt át, bên mép môi còn dính kem màu chocolate.

Anh Hiền thè lưỡi liếm sạch kem, sau đó kéo tay anh, dùng ngón tay anh làm nĩa, vốc một miếng bánh kem rồi đưa vào miệng mình.

Cô nhấm nháp thật kỹ rồi từ từ nuốt xuống, đầu lưỡi cứ quấn quanh ngón tay anh đến khi liếm sạch hoàn toàn.

Đủ rồi.

Anh nên ngăn cô lại.

Phó Thành hận đến tột cùng.

Chẳng lẽ anh đành hết cách với cô? Chỉ có thể liên tiếp bị cô lừa gạt, chà đạp và… quyến rũ.

Anh Hiền không bỏ qua sự giãy dụa chợt lóe lên nơi đáy mắt anh, thân dưới lại càng thêm ướt át, đùi đã trơn trượt.

Cô thả tay anh ra, lần lượt tháo từng chiếc cúc, chầm chậm cởi áo sơ mi của mình ra. Sau đó cô đưa tay ra sau lưng, thành thạo cởi nút cài áo ngực, để lộ đôi thỏ ngọc đầy đặn cho anh xem.

Đầu vú hồng tuyệt đẹp đã sớm cứng lên, gặp không khí lạnh nên càng thêm cứng, quầng vú co rụt thành vòng nho nhỏ, run run theo hơi thở của cô.

Lúc này đây, cô thoa kem lên người mình rồi nhướn cánh mông, ôm bầu ngực trắng nõn và núm vú đến cạnh miệng anh: “Có muốn ăn bánh kem sữa không?” Cô đặc biệt nhấn mạnh chữ sữa.

Đợi miệng anh kề sát thật, cô lại né tránh: “Nếu muốn ăn thì anh phải nói tôi muốn ăn kem sữa.”

Người đàn ông tỉnh táo lại ngay, ánh mắt nhìn cô dần trở nên rét lạnh.

Hửm? Chơi nhau à?

Cô không khỏi tiếc nuối mà thả bầu ngực xuống, đang định nói tiếp thì đột ngột bị anh nắm cổ tay.

Giây tiếp theo, Phó Thành dứt khoát cắn vú cô, ngậm núm vú mà điên cuồng hút vào họng mình, giống như muốn hút sữa từ nơi đó thật. Đầu lưỡi rắn chắc quét quanh kịch liệt, sức lực phải nói là thô bạo.

“Á… ưm…” Anh Hiền bị anh hút nên hơi đau, chủ động ưỡn lưng dâng tận miệng nhiều hơn, ý định của cô là dùng hành động này để giảm sự gấp rút của anh.

Đáng tiếc không có tác dụng.

Phó Thành không phân rõ phải trái mà tiếp tục chế ngự cô, một tay giữ cho cô không thể nhúc nhích, tay còn lại phủ lên ngực cô, tha hồ xoa nắn bóp véo. Vết chai mỏng cà mạnh vào núm vú, kích thích khiến Anh Hiền vừa đau vừa sướng, cả người cô không ngừng run rẩy.

Có thể thấy anh trở nên hung ác, môi lưỡi từ từ dùng sức, hút đến mức bầu ngực của cô muốn biến dạng.

“Á á á…!” Anh Hiền hét lên, cảm thấy mình sắp điên đến nơi. Cô giãy dụa xoay người, nhưng chỉ đổi lấy sự đè ép cứng rắn hơn từ anh.

“Ưm á… Phó Thành, Phó Thành…” Cô không chú ý mà gọi tên anh: “Á… Buông tôi ra…”

Mơ đi.

Anh càng hút ác liệt hơn.

“Á… Anh buông ra, ưm ưm… Làm sao tôi ôm anh được…” Một câu ngắn ngủi nhưng cô phải nói ngắt quãng rất nhiều lần mới xong.

Người đàn ông đang hút sữa chợt dừng lại, ngay sau đó, anh thả tay cô ra.

Anh Hiền nói được thì làm được. Sau khi hai tay được tự do, cô ôm đầu anh thật, mười ngón vuốt ve nửa mái đầu anh, nghẹn ngào nói: “Nhẹ chút, ưm… Anh làm tôi đau…”

Nghe có vẻ như cô chịu thua, mà cũng có vẻ dịu dàng hơn.

Người đàn ông vùi đầu trước ngực không lên tiếng, nhưng hành động ở miệng đã nhẹ đi rất nhiều.

Chắc hẳn núm vú đã sưng lên rồi, đầu lưỡi anh chạm nhẹ thôi mà nó căng đến mức khó chịu, nóng rát tê dại.

“Ưm… Thoải mái thật…” Anh Hiền khép hờ mắt, hôn lên đỉnh đầu anh nhằm khen thưởng: “Ngoan lắm… Ưm!”

Không biết vì sao những lời này lại chọc đến anh, thế là anh dùng răng cắn cô, sau đó ra sức mút vào như thể đang trút giận.

“Á Á —— !” Anh Hiền không nhìn thấy lưỡi anh, nhưng có thể nghe được tiếng nuốt ừng ực ừng ực.

Anh nổi giận cỡ nào mới đến độ không hề che giấu âm thanh như vậy.

Trái tim Anh Hiền đập kịch liệt, rõ ràng cô rất đau, huyệt nhỏ lại không kìm được mà co rút chảy nước. Không thể trốn thoát, cô đành dùng giọng trẻ con để dỗ dành anh: “Ưm á… Phó Thành, anh á… anh hôn nốt bên kia đi… muốn nữa…”

Người đàn ông tàn nhẫn hút một phát, cuối cùng nhả đầu vú non mềm ra, sau đó vùi đầu chiến tiếp ở chiến trường còn lại.

Anh Hiền cúi đầu nhìn xem, đúng thật là sưng lên. Núm vú bị nước bọt thấm nhuần lấp lánh, sưng hơn trước một khoảng, không chỉ phần núm mà cả bầu ngực đều có vết đỏ. Ngón tay anh vẫn đang gẩy đầu vú của cô, nước bọt ướt át dính vào tay anh, càng lúc càng trơn. Anh hung ác nắm chặt đầu vú, tránh để nó thoát khỏi tay mình.

Anh Hiền hít sâu, biết mình không thể thoát, cô dứt khoát từ bỏ việc chống lại, rên rỉ dẫn đường cho anh: “Phía dưới ngứa… Ứm ừm…”

Bàn tay đang chà đạp ngực cô chợt dừng lại, sau đó trượt xuống khu vực giữa hai chân cô. Sờ thấy nơi đó ướt dầm dề, bàn tay nọ bắt đầu chọc cửa khe qua lớp quần lót, đốt ngón tay đâm vào chung với vải dệt.

“Á… á ——! Đừng… đút vào… Á ——!” Cô bị kích thích đến độ hét lớn, mông ngã ngược lại, đập mạnh trúng cổ tay anh.

Cô hét lên quá lớn, chẳng khác nào lên đỉnh.

Ấn đường của Phó Thành nhướng lên, ngón tay lại rút về, đẩy quần lót ra, dọc theo cửa khe mà trượt xuống phía dưới.

Anh Hiền cất tiếng hừ hừ, phối hợp rướn mông lên.

Cửa khe ướt át hơn vừa rồi, trơn tru hơn, từng lớp thịt mềm mịn không ngừng nảy lên kẹp chặt. Trong quá trình đâm vào, ngón tay anh gặp chút trở ngại, nhưng khi từ từ đâm sâu, trở ngại đó dần hóa thành sự mượt mà. Bên trong khe cũng không có tinh dịch của người đàn ông, chỉ có nước xuân cuồn cuộn không dứt, chẳng biết vì sao, cảm giác khó chịu của anh có vẻ đã vơi bớt.

Anh nhanh chóng đâm vào rút ra mấy lần, sau đó bế cô vào phòng ngủ.

Anh Hiền choáng váng ngã xuống giường, mở cặp mắt mê man, nhìn anh mở tủ đầu giường, lấy hộp bao cao su mới tinh.

Cô chớp mắt, nở nụ cười xấu xa: “Chuẩn bị hồi nào thế?”

Phó Thành liếc nhìn cô, mím môi sít sao.

Lần trước, sau khi cô đi.


Cô nói thứ Bảy tuần sau.

Không nên coi đó là thật.

Nhưng khi ngang qua tiệm thuốc, anh vẫn vào mua thứ này.

Anh Hiền lại hỏi: “Còn mới tinh nhỉ, hay là —— đã dùng hết một hộp?” Nói xong cô còn cười khẽ.

Hiểu cô đang bóng gió điều gì, Phó Thành đột ngột lạnh mặt, đáy mắt ẩn giấu sự giá rét.

Anh Hiền cảm thấy mình đúng là có năng khiếu chọc tức Phó Thành.

Cô bò dậy, chủ động nhón lấy một cái bao cao su, dùng răng xé gói đựng, cánh môi nhẹ nhàng vòng quanh lớp cao su mỏng manh.

“Tôi đeo cho anh, xem tôi đối xử tốt với anh chưa nè.” Cô mỉm cười ngọt ngào, ngón tay lướt qua bụng anh: “Cho nên anh cũng phải đối xử tốt với tôi chút.” Giọng cô như thể đang than thở, giống như thuần phục mà cũng giống kiểu vỗ về.

Phó Thành nín thở, nhìn cô cúi đầu đến gần dương vật của mình, hơi thở nóng hổi ập vào khu vực giữa hai chân anh ngay tức thì, dương vật nóng rực không ngừng run rẩy. Hai túi tinh co rút liên hồi, khu vực ngã ba tê dại, anh lại có cảm giác như muốn phun ra.

Anh quá lớn, Anh Hiền há miệng đến mức hàm dưới mỏi nhừ, cô tốn kha khá thời gian mới có thể tròng cái bao lên quy đầu của anh, phần còn lại thì dùng tay tuốt để chỉnh sửa.

Phó Thành đột nhiên giữ chặt vòng eo cô, kéo hai chân cô đến bên hông mình. Dương vật dữ tợn hùng hổ xuyên thẳng vào khe sâu, cọ xát mạnh vào vách thịt, khiến Anh Hiền suýt lên đỉnh.

“Ưm á…” Cô rên rỉ: “Đối xử tốt với tôi chút…”

Cô siết chặt, sát sao hơn trong trí nhớ anh.

Rõ ràng lúc anh dùng tay còn trơn tru như vậy, nhưng khi đổi thành dương vật thì phải chen lách muốn chết.

Dục vọng chỉ giảm trong phút chốc, sau đó càng xúc động mãnh liệt hơn.

Nghe thấy tiếng của cô, Phó Thành dứt khoát xuyên qua, khu vực giữa hai chân anh kẹt trong âm hộ của cô, phần lông ra sức cọ xát cửa khe.

Anh Hiền chỉ cảm thấy cả người mình căng tràn, giống như bị điện giật, phần eo chấn động. Tất cả điểm G quanh người cô đều bị quy đầu cọ trúng, cảm giác cực khoái mãnh liệt ập đến liên hồi, phá vỡ giới hạn ban đầu.

Cô lên đỉnh.

“Á á á ——!”

Cô càng hét lớn, anh càng làm ác hơn.

Dương vật đỏ tía đâm vào khe nhỏ sưng phù hết lần này đến lần khác, khe nhỏ không ngừng phụt ra nước xuân, tiếng phụt ấy càng thúc giục Phó Thành dồn sức ưỡn lưng, tàn nhẫn làm cho người nằm dưới xỉu lên xỉu xuống.

Áo thun bị mồ hôi thấm đẫm, Phó Thành dừng hành động, kéo chiếc áo gây trở ngại trên người xuống.

Anh Hiền bị cảm giác cực khoái tra tấn đến mức mơ hồ. Khoảnh khắc thấy anh ưỡn ngực, hai chân cô lập tức quấn quanh hông anh: “Đừng đi… Ừm… Làm tôi đi…”

Phó Thành đỏ mắt, cánh môi mấp máy, suýt thì bật ra hai chữ trong đầu: Dâm đãng.

Khoảnh khắc hơi thở chạm nhẹ qua yết hầu đã bị lý trí mạnh mẽ ép xuống.

Đây không phải là anh.

Không phải.

Anh nâng cánh mông ướt át của người phụ nữ lên, tiếp tục khuấy đảo khe sâu như cô mong muốn. Cuối cùng, khi cô lại thét lên một hồi chói tai, Phó Thành thả lỏng người, đồng thời bắn ra.

Anh Hiền run rẩy thở hổn hển, yết hầu như thể rực cháy.

Cô tưởng đâu đã kết thúc, nên thì thào rằng muốn tắm rửa.

Nào ngờ Phó Thành lật người cô lại, cánh môi khô khan vuốt ve và nhóm lửa trên lưng cô.

Anh Hiền không khỏi giật thót.

Anh nói: “Đợi một lát.” Bàn tay chai sần lại tách hai chân cô.

Một lần chờ đợi này phải đến tận nửa đêm, đến khi hàng xóm đấm vách tường thùng thùng: “Hơn nửa đêm rồi, có để người ta ngủ hay không!”

Trang 2 / 2