Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 80: Không giống nhau



Lần bắn tinh này kéo dài hơn tất cả các lần trước đây, mùi cũng nồng nặc hơn.

Ngửi mùi của anh, cơ thể vừa mới được thỏa mãn của Anh Hiền lại bắt đầu nhộn nhạo rạo rực.

Nhưng sau những giây phút bùng cháy thì chính là hiện thực, Anh Hiền chưa nghĩ ra nên nói cái gì, vì thế cô lựa chọn im lặng.

Phó Thành dừng lại ở trong cơ thể cô, cảm nhận độ ấm và sự ướt át của cô qua lớp cao su mỏng dính. Một lúc lâu sau, anh mời khàn giọng nói: “Không cần phải nói gì hết, anh biết rồi.”

“Hôm nay, tôi đã liên hệ với sân bay, xác nhận bên kia không bị tập kích. Chín giờ tối thứ ba tuần sau có một chuyến bay tới Madrid, vẫn còn một vài chỗ trống.” Tạm dừng một lát, anh nói: “Anh đã đặt vé rồi.”

Anh Hiền muốn nói cảm ơn, hơi thở lướt qua cổ họng, nhưng lại không thể biến thành tiếng nói.

Tiếng Phó Thành trách mắng cô bị không ít người nghe thấy, mặc dù nghe không hiểu nội dung nhưng có thể nghe hiểu cảm xúc trong giọng điệu ấy. Bởi vậy, cho dù sau đó không có tiếng động gì thì cũng không ai nghĩ tới chuyện “mây mưa”.

Thậm chí, Jackson còn nói là “nằm trong chăn nói chuyện phiếm”, thật ra, đa số bọn họ đều thật sự tin là như vậy. Về phần cô gái Trung Quốc là ai, Phó và cô có quan hệ gì, bọn họ chẳng có hứng tìm hiểu. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn cùng làm được công ty điều đến đây, không phải là chiến hữu, chỉ cần Phó có thể dẫn dắt bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, lấy được số tiền còn lại, có phụ nữ hay không cũng chẳng sao hết.

Sau khi gậy thịt hơi hơi xìu xuống, Phó Thành lưu luyến rút nó ra.

Trong phòng không có nước, hai người dùng áo phông mà Phó Thành vừa thay sau khi tắm rửa để lau sạch chất dịch còn lại. Anh Hiền vốn định đi ra ngoài cùng anh, nhưng lại bị anh nhíu mày ngăn lại: “Em đợi ở đây đi, anh ra ngoài lấy cơm tối về cho em.”

Khóe mắt cô ươn ướt, môi sưng đỏ, cứ đi ra ngoài như vậy thì chẳng khác nào lớn tiếng tuyên bố xem hai người vừa làm chuyện gì.

Trong phòng không có gương, nhưng Anh Hiền cũng đoán được tình trạng của mình, vì thế gật đầu quay lại ngồi xuống mép giường.

Bên ngoài phòng, Lyon đã về đơn vị, sau khi báo cáo tất cả mọi chuyện đã xảy ra với Lulu, anh ấy chuyển sang nói giúp cho Anh Hiền: “Phó, đừng dọa con gái sợ, đàn ông thì phải biết thương hoa tiếc ngọc. Cô ấy rút súng là vì cậu mà, chuyện Jackson quá đáng, lúc về, tôi sẽ gửi báo cáo lên công ty giúp cậu.” Anh ấy vừa về đã nghe thấy chuyện Phó Thành “nổi giận”, thấy Anh Hiền trốn ở trong phòng không ra, anh ấy còn tưởng rằng cô đang khóc.

Phó Thành nhìn anh ấy không nói.

“Tôi chỉ nói vậy thôi.” Lyon vội vàng làm tư thế đầu hàng, trốn nhanh như bôi dầu vào chân.

Phó Thành thầ nghĩ, anh đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, lúc làm chuyện ấy thì có làm hơi mạnh. Khi hai người lau mình, anh thoáng nhìn thấy phần đùi trong của cô đã đỏ bừng.

Nhưng anh chưa đủ.

Vừa nãy bị cô kẹp đến bắn ra, thứ nhất là bởi vì đã rất lâu không làm nên không nhịn nổi, thứ hai là vì lo lắng hai người biến mất quá lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Một khi lửa yêu bị châm lên thì nóng đến mức cháy tim cháy phổi, trong đầu toàn là suy nghĩ phải đè cô ở dưới người rồi cắm rút tới tận hừng đông.

Sau khi Phó Thành đêm bữa tối tới thì rời đi luôn. Quân phản loạn đột nhiên tập kích vào phủ tướng quân, bọn họ phải đề phòng nghiêm ngặt hơn, anh muốn bàn bạc sắp xếp công việc tiếp theo với đám người Lyon.

Cho đến tận lúc đêm khuya tĩnh lặng, Phó Thành mới về phòng mà mày kiếm vẫn đang cau chặt. Đối diện với ánh mắt của cô, đường cong lạnh lùng cứng cỏi bỗng chốc trở nên mềm mại: “Bọn họ tắm xong hết rồi, bây giờ nhà tắm đang không có ai, đi thôi.”

Doanh địa không có máy sấy, Anh Hiền chỉ có thể để khô tự nhiên, xõa tóc ngồi hóng gió ở dưới ánh sao trời. Nơi này hẻo lánh, ngoại trừ ánh đèn của doanh trại bộ đội gìn giữ hòa bình thì không có những thứ làm ô nhiễm ánh sáng khác. Dải ngân hà mông lung tựa như một dải lụa dài dằng dặc, thả rơi xuống mặt đất. Nền văn minh của nhân loại phảng phất như không còn tồn tại nữa, mà đủ loại suy xét của cô cũng biến mất theo.

Tiếng bước chân lại gần, Anh Hiền nghiêng đầu, thấy Phó Thành dùng một tay bưng chậu nhựa, một tay xách nước đi tới, trong chậu đựng mấy bộ quần áo.

“Các anh phải tự giặt quần áo à?”

Phó Thành nhìn cô nói: “Bình thường thì không cần, ở làng bên cạnh có người chuyên làm nghề này. Bọn anh sẽ giao toàn bộ quần áo bẩn vào sáng thứ sáu hàng tuần, chiều tối hôm sau sẽ đi lấy về. Thỉnh thoảng cần dùng gấp thì tự mình giặt một ít thôi.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ trò chuyện bình tĩnh và hòa nhã như vậy sau khi gặp lại nhau, ngăn cách không thể nói đang chặn giữa hai người tựa như đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Anh Hiền yên lặng mấy giây, tiếp tục chủ đề: “Bộ đội gìn giữ hòa binh ơ phía đối diện cũng thế à?”

“Không, bọn họ đông người, sẽ đưa đến một tiệm giặt chuyên nghiệp để giặt giũ.”

Anh Hiền gật đầu, nhìn thấy thứ cô vừa mới thay chính là quần màu xanh lá cây và áo thun, lúc này cô mới phản ứng lại, vì sao Phó Thành lại phải giặt bằng tay để “dùng gấp”—— cô mặc quần áo tắm rửa của anh rồi,

Cô đứng dậy đi đến trước chậu, thò hai tay vào trong nước xà phòng: “Em giúp anh.”

Mười ngón tay trong nước nhỏ nhắn mềm mại, xương cốt làn da nhẵn mịn, đâu phải là cái tay làm việc nhà.

Quả thật là Anh Hiền không biết làm, cầm một cái tay áo rồi ngẩn người. Phó Thành vò một cái, cô cũng bắt chước vò một cái.

“Em sang bên cạnh ngồi đi.” Phó Thành giật cái tay áo kia ra khỏi tay cô, trong đôi mắt nhạt màu có nụ cười dịu dàng.

Anh Hiền chợt xấu hổ trong chớp mắt.

“Đưa tay đây.” Anh đột nhiên lên tiếng nói. Giọng nói dịu dàng, Anh Hiền ngoan ngoãn làm theo.

Phó Thành múc một gáo nước sạch giội sạch bọt xà phòng trên tay cô: “Bột giặt làm tổn thương tay, không rửa sạch thì dễ bị tróc da.”

“Anh hay giặt quần áo lắm à?”

“Lúc trước ở trong quân đội thì đều tự giặt.”

Cô ngồi xổm tại chỗ, lẳng lặng lắng nghe, đồng tử đen láy, lúc không cười trông có vẻ rất chuyên chú.

Phó Thành không nghĩ cứ kết thúc như vậy, vì thế lại nói tiếp: “Lúc vừa mới vào đội Báo Tuyết, giặt quần áo cũng là một trong những bài huấn luyện. Đôi khi, huấn luyện viên sẽ gọi bọn anh ra ngoài giặt quần áo. Mỗi người bưng một cái chậu, xếp hàng ngồi xổm ở cửa ký túc xá, vừa giặt quần áo vừa hô khẩu hiệu. Có lúc là vừa hô khẩu hiệu, vừa phải giặt xong trong khoảng thời gian quy định, sau đó còn bị kiểm tra xem ai giặt không sạch.”

Anh Hiền tưởng tượng ra cảnh tượng kia, mặt mày giãn ra, hỏi: “Hô khẩu hiệu gì vậy?”

Phó Thành cũng cười, buột miệng thốt ra: “Đền đáp quốc gia, yêu đồng bào, hiến thân cho sứ mệnh, giữ gìn vinh dự.”

Anh Hiền im lặng suy ngẫm.

Anh nhớ rõ ràng như vậy, thậm chí còn không cần thời gian để nhớ lại, e rằng chưa từng quên bao giờ.

Trong lúc tán gẫu, Phó Thành đã giặt được gần một nửa rồi, trong chậu quần áo bộ đội ngụy trang màu xanh lá cây bỗng xuất hiện một vật màu nhạt không hài hòa.

Anh Hiền nhìn chăm chú, phát hiện là quần lót mà mình mặc khi được cứu.

Tận mắt nhìn thấy một người đàn ông dùng tay giặt qυầи ɭóŧ cho mình, cảm giác cực kì lạ lùng, cô mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác.

Bọn họ đã từng làm chuyện ấy rất nhiều lần rồi, đã từng liếm phía dưới cho nhau, đã từng nuốt chất dịch của nhau, nhưng mà… không giống nhau. Lúc tình cảm mãnh liệt, có làm gì thì cũng bình thường thôi, nhưng mà giặt qυầи ɭóŧ lại là chuyện thường ngày.

Cô rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, tim Phó Thành hơi nhộn nhạo. Anh nhắc nhở cô bằng vẻ mặt thản nhiên: “Hai cái vừa nãy cũng là em mặc.”

Kể từ ngày tắm rửa đầu tiên, cô vẫn luôn mặc qυầи ɭóŧ của anh, là quần lót nam kiểu boxer màu đen.

Anh Hiền lúng túng cãi lại: “Không giống nhau.”

“Lúc giặt thì đều như nhau.” Nghe có vẻ nghiêm túc.

Anh Hiền không chắc là anh đang an ủi cô hay là giễu cợt cô, cô cảm thấy kinh ngạc, nhướng mày liếc anh một cái.

Đôi mắt trong trẻo dịu dàng như nước, tựa như đang hờn dỗi, Phó Thành chợt thấy vải dệt trong tay nóng bỏng tay.