Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 119



Ngày đầu tiên đoàn phim Thiên Hạ khởi động máy, mẹ Tạ bất ngờ được lên hot search trên Weibo một lần, lý do là: “Fan bự của Lăng Vi phản công, fan biến thành diễn viên!” Cái tiêu đề này thật sự khiến cho người ta có cảm giác thật vĩ đại, thật hấp dẫn người xem.

Mặc dù tiêu đề thoạt nhìn không liên quan gì tới mẹ Tạ, nhưng fan bự này chính là chỉ mẹ Tạ.



Thân là hội trưởng fanclub của Lăng Vi, mẹ Tạ có thể nói là fan số một của cô, chỉ là fans trên Weibo thôi cũng đã có hơn hai triệu, chỉ cần là Củ Ấu của Lăng Vi thì đều sẽ biết sự tồn tại của vị hội trưởng đại nhân này.

Hiện giờ ngoài làm hội trưởng ra, thì vị này còn là diễn viên đóng phim truyền hình chung với thần tượng, đề tài này thật sự quá sốt dẻo, cũng quá kỳ lạ, cho nên rất nhanh đã bị quần chúng ăn dưa thay nhau đưa lên hot search.

Tình hình thế này, Lăng Vi và mẹ Tạ đều không hề nghĩ đến.

Vào cùng ngày đoàn phim Thiên Hạ khởi động máy, fanclub cũng có mặt để tiếp ứng, bởi vì đây là bộ phim đầu tiên Lăng Vi làm nữ chính, vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên fans tới nhiều hơn khi trước, nhưng trong hoạt động có quy mô lớn thế này, hội trưởng không xuất hiện mà lại để phó hội trưởng toàn quyền phụ trách, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, kết quả chờ khi chủ quản của đoàn phim mang các diễn viên đã hóa trang xong xuất hiện ở hiện trường để cúng bái, thì ánh mắt sắc bén của phó hội trưởng lập tức nhận ra người phụ nữ trung niên đang ăn mặc trang điểm giống Thái Hậu kia là ai, đó chẳng phải là hội trưởng fanclub của bọn họ sao?

Vì thế, các fan lập tức bùng nổ, liên tục thét chói tai gọi tên hội trưởng của bọn họ, có người còn kích động truyền chuyện này lên trên Weibo, vì thế tin này rất nhanh đã lên hot search.

Mẹ Tạ cũng không ngờ sẽ xuất hiện loại tính huống này, rõ ràng là bà kêu bọn họ tới tiếp ứng cho Lăng Vi, nhưng cuối cùng lại kêu tên hội trưởng, cái này làm bà không khỏi có chút sốt ruột.


Lăng Vi lập tức an ủi bà: “Con với mẹ vốn là người một nhà, bọn họ gọi ai cũng vậy mà, hơn nữa mẹ bỏ tiền bao ăn bao ở, để bọn họ tiếp ứng cho mẹ cũng có sao.”



Mẹ Tạ lại cảm thấy làm như vậy là không đúng, rõ ràng là fans của Lăng Vi, vậy mà lại đi gọi tên của hội trưởng, nếu có người bôi đen thì chắc chắn sẽ có đề tài để nói, vì thế chờ làm xong nghi thức, mẹ Tạ liền tự mình đi qua bên cạnh phân phó phó hội trưởng, kêu bọn họ tiếp tục hô khẩu hiệu tiếp ứng.

Lăng Vi ở bên cạnh nghe bọn họ muốn hô khẩu hiệu tiếp ứng, biểu cảm lập tức biến thành 囧, cô bỗng nhiên có loại xúc động muốn che lỗ tai lại, nhưng đây là fans của mình, cho dù có quỳ xuống cũng phải nghe xong cái khẩu hiệu này!

“Lăng Vi Lăng Vi cô oai nhất, Lăng Vi Lăng Vi cô đẹp nhất!”

Lăng Vi:……

Đây đúng là một khẩu hiệu tiếp ứng làm người ta run bần bật mà.

Khi đoàn phim Thiên Hạ vừa được thành lập, Lý Ý đã thống nhất ý kiến với Lâm Dư và Quách Khải là sẽ trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên này, chỉ chọn đúng không chọn quý, một bộ phim truyền hình có khí thế hùng hồn trầm lắng như vậy, nhất định phải cần có một nhóm diễn viên có thực lực mới có thể đảm nhận được, còn mấy ngôi sao đang nổi hay mới nổi gì đó thì tuyệt đối là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

Kỳ thật sau khi biết Lý Ý là nhà làm phim của Thiên Hạ, thì người quản lý của rất nhiều công ty đã vội vàng chạy tới tiếp xúc với Lý Ý, có người tới tạo giao tình với Lý Ý, cũng có người tự tiến cử sẽ mang vốn vào đoàn, ai cũng tranh nhau đến bể đầu muốn làm nam chính cho bộ phim này, rất nhiều ngôi sao đang nổi càng không tiếc tự hạ giá của mình xuống cũng muốn đến tham gia diễn xuất, cho dù không phải nam chính, chỉ đóng vai phụ cũng được.

Nhưng mặc kệ bỏ ra bao nhiêu tiền, mặc kệ giao tình có bao nhiêu tốt, thì Lý Ý cũng đều thiết diện vô tư cự tuyệt hết thảy, vì việc này, có thể nói cô ấy đã đắc tội với không ít người.

Cho nên cuối cùng người mang vốn vào đoàn thành công cũng chỉ có một mình mẹ Tạ mà thôi.

Nam chính được định ra sau cùng là Viên Duệ, một diễn viên lâu năm gần 40 tuổi, thời còn trẻ, Viên Duệ cũng đã từng nổi tiếng, nhận không ít giải thưởng, nhưng sau này thay đổi công ty quản lý, chọn kịch bản không đúng, cho nên đã chậm rãi chìm xuống, đạo diễn Quách Khải đã từng hợp tác qua với Viên Duệ, vì vậy cũng rất có hiểu biết đối với kỹ thuật diễn của anh ấy, cho rằng anh ấy nhất định có thể đảm nhiệm nhân vật này.

Sau khi Lâm Dư nhìn thấy diện mạo của Viên Duệ rồi thì cũng miễn cưỡng đồng ý, theo anh ta thấy, người đàn ông đã 40 tuổi mà vẫn có thể giữ được dáng người tốt như vậy, diện mạo cũng không xuống cấp thì đã rất không tệ rồi.

Lý Ý cũng đồng ý để Viên Duệ nhận nhân vật, còn lại là vấn đề về thù lao đóng phim, Viên Duệ ra giá không cao, có thể nói là vô cùng rẻ, lúc ấy khi Lý Ý nghe được cái giá anh ấy đưa ra thì lập tức cảm thấy giống như nhặt không vậy.

Là người đầu tư lớn nhất đồng thời cũng là chồng của nữ chính, Tạ Thanh Nghiên cũng vô cùng để ý tới nam chính, sau khi biết nam chính đã được định ra, anh lập tức nói với Lý Ý muốn lấy tư liệu của Viên Duệ để xem qua, sau khi cẩn thận nghiên cứu xong liền vừa lòng khích lệ Lý Ý thật tinh mắt, chọn người thật chuẩn.

Lý Ý bị anh khen mà không hiểu ra sao, vì vậy mới khiêm tốn thỉnh giáo ông chủ lớn, “Viên Duệ khiến cậu hài lòng ở chỗ nào vậy?”

Ông chủ Tạ nói: “Tôi rất hài lòng về tuổi tác của anh ta.”

Lý Ý:……

Ông chủ Tạ nói: “Tuổi tác của anh ta cũng có thể làm cha của Tiểu Vi rồi, tuổi tác chênh lệch như vậy, chắc chắn sẽ không bị truyền ra tai tiếng.”

Cho nên đầu tư vài trăm triệu vào một bộ phim, ông chủ Tạ không lo lắng nam chính có thích hợp với nhân vật hay không, cũng không lo lắng kỹ thuật diễn của nam chính là giỏi hay dở, anh chỉ lo lắng nam chính có thể gây tai tiếng với bà xã của anh hay không thôi sao?!!


Có tiền chính là tùy hứng như vậy đấy!

Sau khi đã thống nhất tất cả ý kiến, Viên Duệ thuận lợi trở thành nam chính, người sắm vai hoàng đế trong bộ phim Thiên Hạ.

Lăng Vi cũng không quá quen thuộc đối với Viên Duệ, đời trước lúc cô ra mắt, Viên Duệ đã chìm xuống, cho dù có nhận phim thì cũng là một vài nhân vật không quan trọng, có thể nói hai người hoàn toàn không có tiếp xúc gì với nhau.

Đời này, lúc đoàn phim họp mặt thì hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, sau đó cô ngạc nhiên phát hiện, mặc dù Viên Duệ đã đến tuổi trung niên, nhưng tính cách lại vô cùng hoạt bát, nói chuyện rất hài hước, là một người rất dễ gần, đây cũng là điều cô chờ mong từ người hợp tác chung với mình.

Từ rất lâu trước kia, mẹ Tạ đã luôn chờ mong được tiến vào đoàn phim, vì ngày này, bà đã chuẩn bị hết mọi thứ, kịch bản cũng thiếu chút nữa đã bị bà lật đến nát, lời kịch cũng đã học thuộc làu làu. Vào ngày khởi động máy hôm nay, đạo diễn đã rất cổ vũ bà, cảnh diễn đầu tiên đã sắp xếp cho bà ra trước đây là một cảnh về bữa tiệc mừng thọ của Thái Hậu.

Thái Hậu ung dung cao quý ngồi ở vị trí trên cao, chúng phi tử ngồi ở hai bên, trong tiệc rượu các phi tử đấu võ mồm, tranh đấu gay gắt, còn Thái Hậu thì lại cao cao tại thượng, cao thâm khó đoán nhìn mọi người biểu diễn, cảnh này có yêu cầu rất cao đối với ánh mắt và biểu cảm của mẹ Tạ.

Trước đó mẹ Tạ chưa từng trải qua khóa huấn luyện chuyên ngành nào cả, khi Lăng Vi có ở nhà sẽ giúp bà bù đắp về mặt cảm nhận ống kính, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể mang súng thật đạn thật lên chiến trường, không đúng, là lên phim trường, ngoại trừ khẩn trương hưng phấn ra, bà còn hơi hơi muốn đi WC.

Sau khi người dựng đạo cụ là làm xong bước xác nhận cuối cùng, mẹ Tạ lại nhỏ giọng hỏi Lăng Vi, “Mẹ không biết thì ra lúc tôi khẩn trương quá độ sẽ muốn đi WC đó.”

“Vừa rồi mẹ đã đi một lần rồi, chắc chắn sẽ không mắc nữa đâu, đừng khẩn trương, trong cảnh này mẹ chỉ cần cao quý lãnh diễm ngồi ở trên cao là được.”

“Nhưng bây giờ mẹ lại muốn đi!” Mẹ Tạ ưu sầu nói, “Đạo diễn Quách trông rất hung dữ!”

Lăng Vi nói: “Tính tình của đạo diễn Quách đã coi như rất tốt rồi, lúc ông ấy giải thích với diễn diễn cũng vô cùng kiên nhẫn, mẹ không phải sợ ông ấy, hơn nữa bộ phim này do con trai của mẹ đầu tư, con dâu của mẹ lại là diễn viên chính, chỗ dựa sau lưng mẹ cứng như vậy, ông ấy không dám hung dữ với mẹ đâu!”

Mẹ Tạ:……

Lăng Vi tiếp tục thuyết phục, “Hơn nữa lời kịch của cảnh này không nhiều lắm, lại không cần di chuyển, như vậy kỳ thật đã rất dễ dàng rồi, mẹ chỉ cần giả làm mẹ chồng ác độc giấu kim trong chăn là được.”

Mẹ Tạ căng mặt, miễn cưỡng gật đầu.

Bên này Lăng Vi vẫn chưa làm xong công tác xây dựng tâm lý cho bà, bên kia đạo diễn đã kêu mọi người vào chỗ, Lăng Vi chỉ có thể đỡ mẹ Tạ đến vị trí trên cao trước, sau đó cô cũng đi nhanh về chỗ của mình.

Trong cảnh này, Lăng Vi cũng là nhân vật quan trọng, lúc này thân phận của cô đã là phi tử được hoàng đế sủng ái, ở trong hậu cung lục đục lẫn nhau này, cô đã có thân phận địa vị nhất định.

Trong cảnh này, Lăng Vi bá đạo ngông cuồng khẩu chiến với các phi tần, cuối cùng lại được Thái Hậu ban thưởng.

Trước đó, đạo diễn đã giải thích với các diễn viên về cảnh này rồi, sau khi xác nhận xong vị trí liền hô bắt đầu.

Sau khi mẹ Tạ nghe mệnh lệnh từ bên kia xong, cả người lập tức khẽ run lên, cả người đều có chút lúng túng, mấy chiếc máy quay phim đồng loạt chiếu vào bà, tất cả mọi người đều đang nhìn bà, loại trải nghiệm trước nay chưa từng có!

Lúc chúng phi tử hành lễ với bà thì sự khẩn trương trong lòng bà lập tức biến mất, thay vào đó chính là dục vọng được thể hiện vô cùng mãnh liệt.


Sau đó bà cụ lại khẽ giơ tay lên, ý bảo mọi người bình thân, sau đó lại mở miệng nói lời kịch.

“Hôm nay các ngươi đều tới đây để chúc thọ ai gia, ai gia thật vui mừng, đều có thưởng.”

Bà cụ vừa nói những lời này ra xong đã bị kêu dừng, đạo diễn Quách Khải cầm microphone, nói với mẹ Tạ: “Biểu cảm không đúng, quá lạnh lùng, diễn lại lần nữa.”

Vì thế bà cụ lại diễn lại một lần, sau đó vẫn bị Quách Khải kêu dừng, “Nụ cười tự nhiên một chút, diễn lại lần nữa.”

Sau đó diễn thêm hai lần nữa đều không được, biểu cảm của mẹ Tạ đã có chút suy sụp.

So sánh với tình huống lớn như bây giờ, bà cảm thấy những trò chơi diễn xuất lúc ở nhà, quả thực giống y như trẻ con chơi nhà chòi vậy.

Thì ra đóng phim thật sự lại khó khăn như vậy!

Lăng Vi ở bên cạnh nhìn thấy cũng rất sốt ruột, nhưng vị trí của cô cách bà cụ hơi xa, lúc đạo diễn không kêu nghỉ ngơi, cô cũng không thể đi loạn.

Cuối cùng, đạo diễn Quách lại tự mình qua đi cầm tay chỉ việc, giảng dạy cho mẹ Tạ nghe.

Đạo diễn Quách cũng không hung hăng với bà, ngược lại vừa tới đã khen bà, “Bác gái à, bác nói lời kịch rất tốt, nắm tiết tấu rất không tồi, nhưng biểu cảm và ánh mắt lại có chút vấn đề.”

Mẹ Tạ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi.”

“Tôi cảm thấy bác vẫn có thực lực, chỉ là vừa mới bắt đầu vẫn chưa tìm được cảm xúc mà thôi, lúc biểu diễn thì lại dùng quá nhiều sức, bác chỉ cần tự nhiên một chút là được rồi.” Quách Khải bắt đầu dạy điểm quan trọng cho bà, còn nửa ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, “Bác nhìn vào hai mắt của tôi này, nhìn kỹ ánh mắt của tôi một chút, là vừa mang ý cười vừa mang vẻ tính kế, đồng thời cũng có chút thưởng thức đối với hậu bối.”

Đạo diễn Quách nói xong lại làm mẫu cho mẹ Tạ xem thử một lần, sau đó hơi cười cười với bà.

Mẹ Tạ đưa mắt nhìn ông ấy, nhưng nhìn chưa tới hai giây thì đã đỏ mặt cúi đầu nói: “Tôi ngại nhìn ông……”

Đạo diễn Quách:……

Có cảm giác hình như không cẩn thận đã đùa giỡn một bà lão rồi.