Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 120



Quách Khải sống đến 50 tuổi, tự nhận là một người chính trực, tuy giới giải trí phức tạp, nhưng ông ấy vẫn luôn giữ mình trong sạch, không chấp nhận lối làm việc ô hợp, chỉ là hoàn toàn không ngờ kết quả lại là khó giữ khí tiết tuổi già, không cẩn thận đi đùa giỡn bà lão nhà người ta!

Tình huống này thật sự rất xấu hổ.



Đạo diễn Quách cảm thấy mình phải nên giúp đỡ một chút, “Không phải, tôi đang làm mẫu, hiểu không?”

Bà cụ gật đầu, “Tôi hiểu tôi hiểu, nhưng mặt của ông trông mượt mà như thế lại lộ ra nụ cười như vậy……” Làm người ta không thể nhìn thẳng! Nhưng nửa câu sau bà không mặt mũi nói ra.

Diện mạo của Quách Khải cũng coi như đoan chính, nhưng lại có hơi mập, trên mặt có không ít thịt thà, lúc ông ấy cười với bà cụ thì thịt thà trên mặt liền nhăn thành một đống, bởi vì hai người cách nhau hơi gần, cho nên vừa nhìn đã cảm thấy có chút buồn cười, bà cụ thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bật cười to, lúc này cũng đã nghẹn đến mức đỏ mặt.

Đạo diễn Quách:……

Còn tưởng rằng trong lúc vô tình mình có thể phong lưu một phen, hoá ra là bị ghét bỏ! Hừ!

“Vậy bác tự mình lĩnh hội đi, nếu thật sự không được thì kêu Lăng Vi tới dạy bác!” Đạo diễn Quách nói xong lời này thì lập tức thở phì phò đứng dậy rời đi.

Bởi vì sân diễn rất lớn, hai người lại nhỏ giọng nói chuyện, cho nên người đứng ở bên ngoài nghe không rõ hai người đang nói cái gì, còn tưởng rằng đạo diễn Quách thật sự đang kiên nhẫn chỉ điểm bà cụ, vì vậy không khỏi cảm thán có tiền chính là lớn nhất, một đạo diễn nổi tiếng như đạo diễn Quách cũng phải đi theo lấy lòng mẹ của nhà đầu tư!




Cũng không biết có phải do Quách Khải giải thích thật sự có ích hay bà cụ tự mình cân nhắc lại một chút, mà lần quay này lại được cho qua, lúc đang nghe thấy đạo diễn kêu OK, mẹ Tạ kích động đến mức thiếu chút nữa đã đứng lên reo hò, đây chính là lần biểu diễn chân chính đầu tiên kể từ lúc bà chào đời tới nay, vậy mà lại được qua, loại cảm giác này đúng là quá tốt đẹp!

Nhưng kỳ thật cũng chỉ có cảnh của bà cụ là được qua mà thôi, cảnh tiệc mừng thọ vẫn chưa được quay xong, nhưng lúc sau bà cụ lại như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ống kính vừa quay đến bà, bà đều có thể hoàn thành phần biểu diễn của mình rất tốt.

Đêm đó khi trở lại biệt thự, bà cụ hưng phấn kêu lão Nghiêm chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, còn khui một chai champagne, mọi người tụ lại cùng nhau chúc mừng hôm nay bà cụ mở màn thắng lợi.

Lúc ăn cơm, bà còn y như đứa con nít gọi điện thoại cho Tạ Thanh Hoa, nói với anh ấy hôm nay đóng phim như thế nào, mặc dù ngày thường Tạ Thanh Hoa luôn thích hủy sân khấu của mẹ Tạ, nhưng lúc này khi mẹ Tạ lải nhải nói về chuyện ở phim trường, anh ấy cũng rất kiên nhẫn lắng nghe bà nói, thỉnh thoảng còn sẽ hỏi vài câu, cho thấy anh ấy thật sự đang nghiêm túc lắng nghe.

Nghe thấy mẹ Tạ miêu tả tình cảnh đạo diễn Quách giảng dạy cách diễn cho bà, ở đây ngoại trừ lão Nghiêm không biết cười và bé Tạ ngây thơ mờ mịt ra, những người khác đều nghẹn cười một trận, nhưng Tạ Thanh Hoa lại nghiêm trang nói với bà cụ, “Ở phim trường, tất cả mọi người đều là tiền bối của mẹ, mặc kệ là là ai thì kinh nghiệm của bọn họ cũng đều sẽ phong phú hơn mẹ, cho nên phải khiêm tốn nghe người khác hướng dẫn, như vậy mới có thể thu được kinh nghiệm.”

Bởi vì đang ăn cái gì đó làm mẹ Tạ bị nghẹn lại không nói chuyện, cho nên Tạ Thanh Hoa giáo dục mẹ Tạ, người ở đây đều nghe thấy, bầu không khí không khỏi trở nên nghiêm túc, ai cũng cảm thấy Tạ Thanh Hoa không hổ là giáo viên của nhân dân, lời nói ra luôn có đạo lý, ngay cả mẹ ruột cũng phải chịu anh ấy giáo dục.

Mẹ Tạ cạn lời trợn trắng mắt, “Mẹ biết rồi, thầy Tạ.”

Tạ Thanh Hoa cười nhẹ, “Thời tiết đã trở lạnh, ra cửa phải nhớ giữ ấm, lúc nên tiêu tiền thì cứ việc tiêu, dù sao anh hai cũng rất biết kiếm tiền mà.”

Mọi người:……

Bà nhíu mày: “Được rồi được rồi, cứ như vậy đi, mẹ muốn tiếp tục ăn cơm.”

Tạ Thanh Hoa lại cứ tiếp tục nói: “Khi ra ngoài phải nghe lời chị dâu một chút.”

Lăng Vi:……

Lời dặn dò thế này cũng chẳng ra cái gì, bà cụ đâu phải con nít, vì sao lại phải nghe lời cô??

Mẹ Tạ không chờ anh ấy nói xong đã trực tiếp cắt ngang, quay đầu lại nhìn thì thấy biểu cảm của mọi người đều là 囧囧, bà cười gượng hai tiếng rồi nói: “Đứa nhỏ Thanh Hoa này còn biết niệm kinh hơn cả Đường Tăng!”

Lăng Vi giúp bé Tạ lột tôm, sau đó lại lột cho bà cụ một con, nghe thấy bà muốn mắng người thì liền cười nói: “Lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy, chú ấy cũng chỉ lo lắng cho mẹ mà thôi.”

Cũng không biết có phải do di truyền hay không, mà Lăng Vi vẫn luôn cảm thấy tính cách của người nhà họ Tạ đều cực kỳ tốt, bà cụ, Thanh Nghiên, Thanh Hoa, bảo bảo, mỗi người đều cực kỳ tốt, làm mọi người không thể tự kiềm chế được mà muốn đến gần bọn họ, nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Đứa nhỏ này tuổi còn trẻ đã như ông cụ non, khó trách A Thanh chướng mắt nó.” Bà cụ gắp con tôm đã lột vỏ của Lăng Vi lên ăn ngon lành.

A Tuệ bưng một chén chè đi lên, đúng lúc nghe được lời bà cụ nói, liền trả lời: “A Thanh làm gì chướng mắt cậu Thanh Hoa, trong lòng của nó thật sự rất thích thì có, nhưng nó lại cảm thấy mình không xứng với cậu chủ, hai người không biết đâu, bây giờ mỗi buổi tối A Thanh đều đọc sách đến khuya.”

Lăng Vi nghi hoặc hỏi, “Đọc sách gì?”

A Tuệ đột nhiên che miệng lại, “Có phải tôi nói quá nhiều rồi hay không!”

Bà Tạ buông đũa xuống, “Không phải bà vẫn còn chưa bắt đầu nói sao?”

A Tuệ do dự một chút, mới nói: “A Thanh báo danh thi đại học, nó chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, nhưng cậu Thanh Hoa lại là sinh viên cao học của đại học Bắc Kinh, bây giờ còn là thầy giáo, A Thanh cảm thấy mình thật sự không xứng với cậu ấy, nó cũng có áp lực rất lớn.”

Lăng Vi nghe xong không khỏi thở dài, “Mỗi người đều có đủ loại phiền não của riêng mình.”

Bà Tạ chậc chậc hai tiếng, nói: “Kỳ thật đều là lo sợ không đâu, chỉ cần hai người yêu nhau thì đó chính là bình đẳng rồi, làm gì có ai xứng không với ai, mẹ cũng đâu yêu cầu môn đăng hộ đối, đứa nhỏ này căn bản chính là nghĩ quá nhiều!”


A Tuệ nói: “Tôi cũng thường xuyên khuyên nó như vậy, nhưng vô dụng, cố chấp y như tảng đá vậy.”

Lăng Vi nói: “Có lẽ Thanh Hoa chính là thích cô ấy như vậy đấy, có lý tưởng và kiên trì của riêng mình.”

Bà Tạ xua xua tay nói: “Không nói cái này nữa, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn cũng nguội rồi, A Tuệ bà cũng ngồi xuống ăn đi.”

Từ sau khi đi đến Hoành Điếm, người một nhà cũng không có phân chia trên dưới, ngày thường tất cả mọi người đều ngồi chung một bàn ăn cơm, lại cảm thấy nhiều người cùng nhau ăn cơm như vậy, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều.

Nhưng còn chưa ăn được bao nhiêu, mẹ Tạ lại ngồi không yên, buông chén đũa xuống, nói: “Mẹ gọi điện thoại cho Thanh Nghiên.”

Lăng Vi nghe xong cong môi cười trộm, khi bà vui vẻ lên thì trông y như con nít vậy, “Hai ngày nay anh ấy sinh bệnh, cũng không biết có phải do ăn cơm ở nhà ăn của công ty hay không nữa.”

Mẹ Tạ bấm di động, cười nói: “Nó đã lớn như vậy rồi, không cần lo lắng mấy chuyện đó, đồ ăn trong nhà ăn cũng khá ngon.”

Khi nói chuyện, điện thoại cũng được bắt máy, mẹ Tạ thuận tay bấm loa ngoài, “Thanh Nghiên, đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?”

“Mẹ, con đang ăn đây.” Ở chỗ Tạ Thanh Nghiên hình như có chút ầm ĩ, mơ hồ còn nghe được tiếng mời rượu.

Mẹ Tạ cũng nghe ra, hỏi anh: “Con đang xã giao à?”

Tạ Thanh Nghiên trả lời: “Đúng vậy, từ chối không được.”

Mẹ Tạ trừng mắt, lo lắng nói: “Con đang bị bệnh còn đi xã giao? Con không muốn sống nữa à?!”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Con không…… Con không có việc gì, cũng sắp khỏe lại rồi.”

Lăng Vi:……

Bệnh này của anh thật đúng là tới vội vàng mà đi cũng vội vàng nha.

Mẹ Tạ không nghi ngờ anh, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Tiền có kiếm cũng không hết, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, bây giờ con cũng là người đã có vợ, phải yêu quý bản thân một chút.”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Biết rồi, hôm nay mẹ đóng phim thế nào? Có thích ứng được không?”

Nhắc tới đóng phim, mẹ Tạ lập tức hăng hái, nói: “Mẹ đang định nói với con đây, hôm nay đạo diễn khen mẹ, nói mẹ có tài năng.”

Tạ Thanh Nghiên cười nhẹ: “Vâng vâng vâng, mẹ mới 65 tuổi, sự nghiệp vừa mới khởi bước, tiếp tục nỗ lực đi, người trẻ tuổi!”

Mẹ Tạ cười ha hả rồi nói: “Đương nhiên, chờ xem mẹ cai trị giới giải trí như thế nào!”

Mọi người:……

Tạ Thanh Nghiên cũng cười ha ha ở đầu dây bên kia, “Vợ con có ở bên cạnh mẹ hay không? Để cô ấy nói hai câu với con đi.”

Mẹ Tạ ngẩng đầu lên chớp chớp mắt với Lăng Vi, sau đó đưa điện thoại di động cho cô, “Vào phòng khách nghe đi, bọn mẹ không nghe trộm đâu.”

“Mới không sợ mọi người nghe.” Lăng Vi cười nói, nhưng vẫn nhận lấy di động, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, sau khi tắt loa ngoài xong mới nói với người ở bên kia đầu dây: “Anh à, có phải đang uống rượu hay không?”

“Chỉ uống một chút thôi, bảo bối.” Tạ Thanh Nghiên cười khẽ.


Lăng Vi nhíu mày: “Sức khỏe của anh mới vừa tốt lên, không thể xằng bậy, xã giao xong về sớm một chút, 10 giờ em sẽ gọi video kiểm tra.”

Tạ Thanh Nghiên nói: “Tuân mệnh, bà xã đại nhân!”

Hai người lại hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại, Lăng Vi lại xoay người trở về bàn ăn tiếp tục ăn cho xong cơm chiều.

Hôm nay là ngày phát sóng tập đầu của phim《Cung Tường Liễu》, cho nên sau bữa cơm chiều, cả nhà đều đồng loạt ngồi thủ sẵn ở trước TV trong phòng khách, góp một viên gạch cho ratings của bộ phim.

Lăng Vi cắn hạt dưa, sau đó xếp thịt của hạt dưa thành một ngọn núi nhỏ, rồi đút từng hạt từng hạt vào trong miệng bé Tạ, bé Tạ cứ không ngừng nhai nhai nhai, ăn đến cảm thấy mỹ mãn.

Bộ phim truyền hình này vừa được chiếu thì năng lượng đã rất cao, Lam Nhược diễn vai phi tử bị vu oan, phi tử này cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cách giả bệnh ứng phó, sau đó nàng ta rửa sạch trang dung tinh xảo, sau đó lại lấy phấn màu trắng ra thoa lên mặt, làm cả khuôn mặt trông trắng bệch không còn một chút máu.

Lăng Vi lập tức dừng động tác cắn hạt dưa lại, cẩn thận nhìn chằm chằm vào gương mặt trong màn hình, mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc……

Hôm trước lúc Tạ Thanh Nghiên sinh bệnh, hai người gọi video, lúc ấy cô đã cảm thấy khuôn mặt trắng bệch của Tạ Thanh Nghiên thật sự rất mất tự nhiên, chẳng lẽ anh trang điểm??? Anh biết làm sao?

Suy nghĩ một hồi, Lăng Vi cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Nghiên, “Anh à, khi nào anh mới có thời gian rảnh để đi đến đây?”

Tạ Thanh Nghiên: “Nhớ anh?”

Lăng Vi âm thầm cắn răng: “Nhớ muốn chết!”

Tạ Thanh Nghiên cười: “Vậy để xem cuối tuần này anh có thời gian để tới đó một chuyến hay không.”

Lăng Vi: “Thật sao, anh ơi, anh thật tốt.”

Tạ Thanh Nghiên: “Nên thôi.”

Lăng Vi: “Vậy anh thuận tiện mang tới giúp em một thứ đi, chính là cái hộp trang điểm trên bàn của em đấy, anh mang hết tới đây đi.”

Tạ Thanh Nghiên: “Không thành vấn đề.”

Lăng Vi: “Yêu anh.”

Tạ Thanh Nghiên: “Ngoan ngoãn chờ anh tới sủng hạnh em ~”

Lăng Vi cười lạnh: “Em nhất định sẽ chiêu đãi anh thật tốt!”