Mẹ Tạ là một bà lão xinh đẹp, nghe nói bà vẫn luôn xinh đẹp từ khi còn nhỏ đến khi tuổi già, lúc vào nhà trẻ thì là bông hoa của trường, lúc học tiểu học sơ trung cao trung thì cũng là hoa hậu giảng đường, cho dù bây giờ đã lớn tuổi thì vẫn là một đóa hoa ở quảng trường múa!
Nghe nói trong một buổi lễ hội ở cao trung, đang lúc mẹ Tạ hứng thú bừng bừng chuẩn bị tham gia thi vào ban văn nghệ thì lại bị cha Tạ lúc ấy cũng đẹp trai ngời ngời bắt về nhà kết hôn, sau đó cũng không đại học mà vui vẻ về nhà đảm nhiệm vai trò bà chủ gia đình.
Nhưng mặc kệ là qua bao nhiêu năm, lòng mẹ Tạ cũng luôn hướng tới sự nghiệp diễn xuất, có thể nhìn ra điều này thông qua những kịch bản diễn xuất trong ngày thường của bà.
Sự xuất hiện của Lăng Vi đối với mẹ Tạ mà nói, quả thực chính là nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, làm cho đam mê diễn xuất dần dần đã bị nguội lạnh trong lòng bà lại toả sáng bừng bừng sức sống, làm cho tâm hồn yêu diễn xuất của bà lại trào dâng nóng rực một lần nữa.
……
Hình như đã nghĩ hơi xa, nhưng lần này mẹ Tạ tự mình tới đây, kỳ thật chỉ là vì muốn xem thử có thể xin được nhân vật nhỏ nào đó diễn cho đã ghiền hay không mà thôi.
Mặc dù Lăng Vi cảm thấy khá bất ngờ, nhưng có thể gặp được người nhà ở nơi đất khách tha hương thế này thì vẫn rất vui vẻ, chờ sau khi đội tiếp ứng đi rồi, cô lại đưa mẹ Tạ trở về khách sạn, hai người thương lượng một hồi, sau cùng quyết định ở chung một phòng là được.
“Mẹ định ở lại đây mấy ngày? Để con kêu Tiểu Nhược đi chơi với mẹ.” Lăng Vi vừa treo quần áo mẹ Tạ mang đến vào trong tủ quần áo, vừa nói: “Thành phố phim rất lớn, có rất nhiều nơi đáng để đi dạo, đáng tiếc gần đây con đều có suất diễn, không có thời gian chơi với mẹ.”
Đây là lần đầu tiên mẹ Tạ đến đoàn phim thăm ban, đối với bà mà nói, đến xem người ta đóng phim ở trường quay còn cảm thấy hứng thú hơn đi du lịch nhiều, cho nên khi nghe Lăng Vi nói như vậy, bà liên tục xua tay nói: “Không cần đi chơi, mẹ chỉ muốn xem con đóng phim thôi.”
“Kỳ thật đóng phim rất nhàm chán, đôi khi chỉ một cảnh có thể phải quay đi quay lại cả một buổi chiều.” Treo quần áo xong, Lăng Vi lại pha cho mẹ Tạ ly trà, quả thực là vô cùng hiền dịu.
“Nhưng mẹ vẫn thích xem.” Mẹ Tạ vui vẻ nói.
“Mẹ, mẹ không có ở nhà, Tử Du không sao chứ?”
Mẹ Tạ nói: “Ban ngày Tử Du đi nhà trẻ, buổi tối có Thanh Hoa ở nhà chiếu cố nó, không sao đâu.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ngày tuyên truyền chỉ được tổ chức nửa ngày, trưa hôm đó lại phải tiếp tục làm việc, lại đúng lúc Lăng Vi đã hết cảnh diễn, nhưng cô vẫn mang mẹ Tạ đến phim trường.
Mẹ Tạ lại giống như bà ngoại Lưu đi vào Đại Quan Viên, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ kỳ lạ, lôi kéo Lăng Vi hỏi đông hỏi tây.
Lam Nhược thấy cô mang theo một bà cụ đến phim trường thì không khỏi tò mò tiến lên chào hỏi, sau khi phát hiện bà cụ lại là mẹ của Tạ Thanh Nghiên thì cũng rất khiếp sợ.
Đúng lúc này trường quay đang diễn một cảnh có tiệm cơm, sau khi Lam Nhược biết mẹ Tạ muốn diễn thử xem như thế nào thì lập tức không nói hai lời mang bà lên sân khấu, cuối cùng còn sắp xếp cho bà một vai bưng mâm.
Một vị phu nhân phú quý sống trong nhung lụa lại từ nơi xa xôi chạy tới thành phố phim diễn một vai bưng mâm, tình hình này thật sự làm Lăng Vi phải dở khóc dở cười, nhưng thấy mẹ Tạ nóng lòng muốn thử, Lăng Vi cũng không ngăn cản bà.
Diễn xong cảnh này, mẹ Tạ cũng đi tẩy trang, nhưng trông dáng vẻ thì vẫn chưa đã thèm, “Thật sự chơi quá vui, chơi vui hơn trong nhà nhiều.”
“Vừa rồi trang điểm làm mẹ xấu đi.” Lăng Vi cười nói.
Mẹ Tạ xua tay, “Không sao, tùy vai mà, quan trọng là diễn có giống hay không thôi, vừa rồi mẹ diễn được không? Có giống người bưng mâm không?”
Lăng Vi gật đầu, “Rất giống.” Suy nghĩ một hồi vẫn quyết định để bà chuẩn bị tâm lý trước, “Mẹ, mẹ đừng nên kỳ vọng quá cao, cũng không chắc đến lúc đó sẽ được cho lên ống kính đâu.”
Mẹ Tạ:……
“Vừa rồi rõ ràng ống kính có quay mẹ mà? Hay là không được quay trúng?”
Lăng Vi muốn gật đầu, lại cảm thấy làm vậy thì quá tàn khốc, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu mẹ thật sự muốn diễn thì đến lúc đó con nói với chị Lý một tiếng, kêu chị ấy giữ một nhân vật trong Thiên Hạ cho mẹ, thế nào? Quý phu nhân Hoàng Thái Hậu gì đó được không.”
Hai mắt mẹ Tạ sáng ngời, “Cái này cũng được, nếu Lý Ý cảm thấy khó xử, vậy con cứ nói với cô ấy là mẹ có thể mang vốn vào đoàn!”
Lăng Vi:……
Mẹ Tạ đúng là có nhiều hiểu biết, những từ chuyên biệt dành riêng cho giới giải trí mà bà cũng có thể thuận miệng nói ra như vậy!
“Mẹ nghe thư ký Đỗ nói Thiên Hạ cần vốn đầu tư rất lớn, con để mẹ chi tiền một chút đi, dù sao mẹ cũng là hội trưởng fans mà.” Mẹ Tạ nói.
Lăng Vi cười nói: “Cái này con cũng không rõ ràng lắm, con cũng mặc kệ mấy cái đó, nhưng mà mẹ, mẹ có bao nhiêu tiền nhàn rỗi để đầu tư vậy?”
Mẹ Tạ bấm tay tính toán, nói: “Có thể lấy ra mấy chục triệu, còn có mấy khoản đầu tư bất động sản gì đó nữa.”
Lăng Vi nghe xong có chút run bần bật, lúc này cô mới chậm chạp phát hiện mình đang thuận miệng hỏi một câu rất khó lường, vậy mà mẹ Tạ lại trả lời không một chút do dự nào.
Lúc sau Lăng Vi lại mang mẹ Tạ đi dạo ở chung quanh một vòng, lại tìm một khung cảnh xinh đẹp một chút để hai người chụp chung vài tấm, đến bữa tối lại đi ăn mỹ thực của nơi này.
Đi dạo cả một buổi chiều, thể lực của một người trẻ tuổi như Lăng Vi ngược lại không tốt bằng mẹ Tạ, sau khi trở lại khách sạn cô có cảm giác cả người đều bất động luôn, ngồi ở trên sô pha một hồi lâu mới hồi phục lại được.
“Con không được như vậy.” Mẹ Tạ nói, “Về sau đi cùng mẹ tới múa ở quảng trường đi.”
Tự suy diễn tới cảnh tượng mình đứng ở bên trong một nhóm bác gái vặn người xua tay, cả người Lăng Vi đều cảm thấy không ổn, vì thế uyển chuyển nói: “Sau khi trở về chị Lý sẽ giúp con sắp xếp đi tập thể hình.”
Mẹ Tạ ghét bỏ nói: “Phòng tập thể hình có cái gì tốt, một đám người chạy bộ ở bên trong, giống như mấy con hamster bị nhốt ở trong lồng sắt vậy.”
Lăng Vi:……
Vì sao lại dạy cho cô cái suy nghĩ này, sau này kêu cô làm sao đối mặt với phòng tập thể hình đây!!
Mẹ Tạ tiếp tục nói: “Chạy bộ là tốt nhất rồi, vẫn nên chạy ở trên núi của chúng ta, không khí tươi mát không nói, sau núi còn có mây phủ quanh, cho dù có chạy khỏa thân thì cũng không có ai quan tâm.”
Lăng Vi chớp chớp mắt, nghe cũng rất không tệ, lần sau về nhà nhất định phải đi xem thử, cho dù không chạy bộ thì đi tản bộ cũng được.
Vì thế sảng khoái nói: “Được đó, lần sau về nhà con sẽ chạy một vòng!”
“Con đi tắm một cái trước đi, cũng có thể giúp giảm bớt mệt nhọc đó.” Mẹ Tạ nói.
“Mẹ đi tắm trước đi.”
“Không có việc gì không có việc gì, con mau đi đi.” Mẹ Tạ nói xong lại đẩy Lăng Vi vào trong phòng tắm.
Cuối cùng Lăng Vi cũng chỉ có thể nghe lời đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mẹ Tạ tự pha cho mình ly trà, lại lấy máy tính bảng từ trong túi ra, hôm nay đã chụp rất nhiều hình, bà định đăng lên trên Weibo.
Ngay lúc bà đang mân mê máy tính bảng thì di động ở bên cạnh lại vang lên.
Mẹ Tạ nhìn thoáng qua thì phát hiện là Tạ Thanh Nghiên gọi video tới, vì thế không thèm nghĩ nơi này là đâu đã bắt máy lên, sau đó bà lập tức nhìn thấy đầu tóc con trai ướt nhẹp, lại còn để trần nửa người trên.
Mẹ Tạ:……
Tạ Thanh Nghiên:……
Mẹ Tạ nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ, “Con muốn chết hả, nói chuyện video với mẹ cũng không biết mặc quần áo vào?? Cay mắt quá!”
Tạ Thanh Nghiên ở đối diện rõ ràng cũng bị dọa sợ không nhẹ, vốn đang ngồi ở trên sô pha thì lập tức cả người đều nhảy ra sau, sau đó vội vàng cầm cái gối ôm che ở trước ngực, “Mẹ??? Sao mẹ lại ở bên đó??!!! Ai nói con muốn nói chuyện video với mẹ, đây là di động của Tiểu Vi!!”
Lúc này mẹ Tạ mới chậm chạp phát hiện mình lấy nhầm di động, mặt già đỏ lên, oán giận nói: “Sao di động của Tiểu Vi lại không cài mật mã vậy không biết?!”
Tạ Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt xem thường, đứng dậy tìm một bộ quần áo mặc vào, thuận tiện cầm chiếc khăn lông, vừa lau tóc, vừa trở lại trước sô pha, “Di động riêng của cô ấy đã tắt máy, cái này là di động công việc của cô ấy, không có cài mật mã.”
Mẹ Tạ gật đầu, “Thì ra là thế.”
“Sao mẹ lại chạy tới đó? Cũng không nói cho con biết một tiếng.” Tạ Thanh Nghiên không vui nhíu mày.
Mẹ Tạ bĩu môi, “Nói cho con biết rồi thì sao mẹ đi được nữa!”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Mẹ nói mẹ làm gì một hai phải chạy tới đó vậy?”
Mẹ Tạ: “Mẹ mang người tới tiếp ứng nha, đây là chức trách của một hội trưởng như mẹ!”
Tạ Thanh Nghiên ném cái khăn sang một bên, nói: “Thôi bỏ đi, mẹ tới đó sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho Tiểu Vi, cô ấy đang bận đóng phim, vậy mà còn phải phân thân ra chiếu cố mẹ nữa.”
Mẹ Tạ trừng anh, “Nói cứ như mẹ không biết tự gánh vác cuộc sống vậy.”
Tạ Thanh Nghiên rất không cho bà mặt mũi: “Không khác là bao.”
Mẹ Tạ không chút khách khí mắng lại: “Nhưng con đã lớn già đầu vậy rồi mà còn làm nũng với một bà già không biết tự gánh vác cuộc sống như mẹ, mặt mũi con đâu?”
Tạ Thanh Nghiên: “Con không có mặt mũi, lúc trước khi sinh con ra, mẹ không có di truyền cho con mà!”
Mẹ Tạ: “Nhóc thúi, con đang bẻ ngược lại nói mẹ không có mặt mũi hả?”
Tạ Thanh Nghiên: “Con không có nói mà.”
Mẹ Tạ: “Vậy không còn gì để nói nữa, tạm biệt!”
Tạ Thanh Nghiên vội vàng ngăn lại, “Từ từ đã, con gọi tới là muốn tìm vợ con, không phải tìm mẹ, mẹ không có quyền cúp video của con!”
Mẹ Tạ cười lạnh, sau đó vươn một ngón tay ra, tàn nhẫn vô tình mà cúp video!