Cầu tre hạ xuống, Đại Hắc chạy tới, trên đầu m.á.u me be bét.
"Đại Hắc..."
Là con mèo chec tiệt đó.
Ta nhìn mà đau lòng vô cùng.
"Đại Hắc, nếu con mèo kia còn dám bắt nạt ngươi nữa, ngươi cứ đánh trả lại thật mạnh, đánh chec hay đánh bị thương cũng chẳng sao."
Thật tình, dù trên người nó có gánh hàng trăm mạng chuột, cũng không thể cư xử tệ bạc với kẻ ở lâu trong nhà như thế được.
Đại Hắc như hiểu ý, kêu "ư ử" hai tiếng bên cạnh ta, rồi lao vào trong sân. Không bao lâu sau, trong sân vang lên tiếng mèo kêu thảm thiết.
Ta vội vàng chạy vào, thấy Đại Hắc cắn chặt lấy cổ con mèo.
Con mèo đá nó, nhưng nó cứ dùng sức lắc, mấy lần sau con mèo không còn chống cự nữa, Đại Hắc mới thả ra.
Con mèo nằm bất động một lúc, rồi bỗng vút chạy mất.
Đại Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực, đi đến trước mặt ta, đôi mắt to ướt át nhìn ta, như đợi ta khen ngợi.
"Đại Hắc thật giỏi."
Đại Hắc vốn là con ch.ó dữ theo đi săn, nếu không phải nhường nhịn con mèo kia, sao có thể để nó cào đến mức m.á.u me đầy đầu?
Thương Đại Hắc quá.
Lúc nấu trứng luộc, ta cố tình nấu cho nó hai quả.
Con mèo kia lại xuất hiện, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn ta.
Đại Hắc sủa một tiếng, nó lại bỏ đi.
Ta cũng chia cho nó nửa quả trứng, dù sao về sau còn nhờ nó bắt chuột. Nhưng nếu nó vẫn không biết điều, có lẽ ta sẽ không giữ nó lại nữa.
May mắn thay, sau lần đó, con mèo chăm chỉ bắt chuột, cũng không còn gây sự với Đại Hắc, chỉ là cả ngày lười biếng, khi thì ăn, khi thì ngủ, còn lại thì bắt chuột.
Nó không cho ta vuốt ve, gọi cũng không lại gần, nói chung chẳng có chút thân thiết nào với ta.
Vẫn là Đại Hắc tốt, theo ta mọi nơi mọi chỗ, quả là con ch.ó trung thành.
Gia gia hiếm khi nói với vẻ nặng nề: "Cháu dâu à, chuyện xuống núi sau này cứ để Tề Đại lo liệu. Hai ngày nay ông lão này thực khổ sở quá."
Ta lập tức hiểu ý gia gia.
Ông nấu nướng không thành, mà cũng chẳng muốn tự mình nấu.
"Gia gia yên tâm, sau này không có chuyện lớn, con sẽ không xuống núi nữa."
Con đường lên xuống thế này, quả thực không thể đi lại nhiều lần.
Nghỉ ngơi mấy ngày, ta mới thấy đỡ mệt. Phải nói người chăm chỉ nhất vẫn là Tề Đại, gà rừng, thỏ rừng, lợn rừng, dê... cứ như là hắn nuôi vậy.
Cùng với gia gia, hai ông cháu mỗi lần ra ngoài đều không trở về tay không.
Tề Đại còn hái về một gùi lê, một gùi mây rừng. Lê thì không thể để lâu, ta liền gọt vỏ nấu thành canh lê, một lần nấu mà cả Tề Đại và gia gia đều thấy rất ngon.
"Cháu dâu, ngày mai nấu thêm chút canh lê nữa nhé."
Tề Đại cũng lập tức tán thành: "Ta cũng thích uống lắm."
Mây rừng có thể để lâu, ta đem rửa sạch, hong khô, rồi ủ cho gia gia một hũ rượu mây.
Gia gia liên tục hỏi: "Rượu mây này uống được chứ? Có ngon không? Chắc là ngọt lắm nhỉ? Rượu tốt một chút có phải ngâm ra sẽ ngon hơn không?"
Vì muốn mua rượu, ông quyết định đích thân đi lên huyện.
Trước khi gia gia rời đi, ông dặn rằng hai ngày này không cần chuẩn bị cơm nước cho ông, nhưng tối ngày kia nhất định phải làm thêm vài món ngon.
Ông còn bảo Tề Đại đến chỗ cũ đón ông về.
Gia gia đi rồi, trong nhà chỉ còn lại ta và Tề Đại. Hắn chẳng có yêu cầu gì về cơm nước, ta cũng muốn ra ngoài dạo một chút, liền gói ít bánh bao thịt nạc với đậu cô-ve, rồi để hắn dẫn ta cùng Đại Hắc ra ngoài.