Ta muốn đi nhặt chút hạt dẻ, hái táo đỏ, hái lê và mây rừng.
Lê không chỉ dùng nấu canh lê, mà còn có thể làm thành cao lê.
Mây rừng ngoài việc ủ rượu, có thể đem hấp rồi phơi khô, mây rừng khô cũng là món ngon.
Ta chỉ không ngờ trong núi lại có khoai môn và củ nâu.
Ta phấn khởi níu tay áo Tề Đại.
Hắn hoảng hốt hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Ta phát hiện thứ có thể ăn được!"
"Là cái gì? Để chúng ta nhặt xong hạt dẻ, ta sẽ trở lại đào cho nàng một ít mang về, ngon thì mang nhiều thêm."
Ta gật đầu lia lịa.
Quả thật không chọn lầm người.
Những thứ trong rừng sâu, chỉ cần tìm thấy một cây thì xung quanh chắc chắn còn có vài cây nữa.
Cây hạt dẻ cũng vậy.
Dưới một cây cao chừng hai ba chục mét có đầy hạt dẻ, sóc tha đi mất một ít, nhưng vẫn còn rất nhiều.
Ta chỉ mong mình có thể mọc thêm mười cánh tay.
Nhất là khi Tề Đại tìm một cành cây, trèo lên cây hạt dẻ gõ loạn một hồi, hạt dẻ còn nguyên vỏ lách tách rơi xuống.
Ta cùng Đại Hắc tránh sang một bên.
Một cây hạt dẻ gõ xong, ta và Tề Đại chọn lựa suốt nửa ngày, nhặt được ba bao tải lớn, còn sót lại cả đống bên cạnh.
"Nương tử, hạt dẻ này có mang đi bán không?"
"Không, chúng ta để lại ăn, rồi biếu phụ mẫu, bên nội, và cả bên ngoại."
Ta ngập ngừng, không biết nên nói với Tề Đại thế nào.
Nhỏ giọng hỏi hắn: "Chàng có để bụng việc ta đối với nhà mẹ đẻ quá tốt không?"
"Phụ mẫu của nàng đối với nàng và ta đều rất tốt, sao ta lại để bụng?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Thật sự không để bụng chứ?"
"Thật mà! Huống chi những thứ này trong núi nhiều lắm, chẳng đáng tiền, chúng ta không nhặt thì cũng sẽ hỏng mất thôi."
Trên đường về, ta vẫn còn nghĩ đến việc ngày mai lại đến nhặt thêm.
Mang hết chỗ còn lại về, rồi nhặt hết quả của những cây quanh đó mang về.
Cũng không thể quên khoai môn và củ nâu.
Ta bảo Tề Đại phải cẩn thận khi đào khoai môn, thứ này có thể làm tê tay, củ nâu cũng vậy. Nhưng hai thứ này đều phụ thuộc vào cơ địa từng người, có người chẳng sao, có người không chỉ ngứa tay mà cả người đều ngứa ngáy.
Tốt nhất đừng đem thân mình ra đánh cược, cẩn thận vẫn hơn.
Khoai môn nhà mình không có cối xay, khó làm, nhưng có thể thái mỏng phơi khô, sau đó nghiền thành bột cũng có thể chế biến được.
Củ nâu thì đem nấu canh, hầm cơm, hay xào đều ngon.
Ta còn phát hiện có cần nước bên dòng suối, liền gọi Tề Đại hái một bó lớn mang về.
"Thứ cần nước này cũng có thể hái về phơi khô, chờ đến mùa đông đem ra xào hoặc nấu canh đều rất thơm, còn có thể dùng để làm nhân bánh bao, bánh hấp."
Nghe ta nói, mắt Tề Đại sáng lên.
"Hai ngày này chúng ta nhặt hạt dẻ trước, rồi đến hái táo đỏ, sau đó sẽ đào khoai môn và củ nâu." Ta nói, rồi ngừng lại đôi chút.
"Khoai môn, củ nâu có thể để sau cũng được, trước tiên hái cần nước đã, chỗ phơi trong nhà không đủ, chàng phải đi mua thêm vài cái về."
"Trong nhà còn thiếu cả vại lớn để ướp thịt..."
Vừa nói ra ta đã thấy hối hận.
Đột nhiên ta rất muốn xuống núi sống, mua đồ không phải tốn sức mang lên núi, sau này lại phải vất vả mang từ núi xuống.
Tề Đại nghiêm túc nói: "Đợi ta đi bán thịt hun khói, sẽ mua một cái rồi vác về, dù sao một cái vại cũng chẳng nặng bao nhiêu."
"Thôi, không cần mua vại nữa, cứ dùng tạm cái trong nhà."
Hai ngày gia gia không ở nhà, chúng ta nhặt về một đống hạt dẻ, có cái còn chưa bóc vỏ, bóc ra làm hai bàn tay đen nhẻm. Ta không chịu làm, nên Tề Đại từ lúc về đã ngồi trước cửa bếp bóc vỏ.
Thỉnh thoảng, hắn lại ngước nhìn ta đang bận rộn nấu nướng.
Hôm nay gia gia về, hắn đi đón gia gia, còn ta ở nhà chuẩn bị nấu vài món ngon.
Sáu con gà, sáu con vịt đều rất chăm chỉ, mỗi ngày đẻ một quả trứng, hai con ngỗng thì mỗi ngày nhặt được một quả, giờ trong nhà không thiếu trứng.
Ta làm vài cái trứng chiên mỏng, dùng để nấu canh hoặc làm nhân bánh đều rất ngon.
Đại Hắc nghe thấy tiếng động bên ngoài liền phóng ra, sau đó nhanh chóng chạy vào nhắc nhở ta.
"Ta biết là gia gia đã về rồi."
Sau khi gia gia trở về, cơm nước không thể qua loa được, vì ông thích uống thêm vài chén.
Gia gia thích rượu nhưng không tham uống.
Tề Đại cũng biết uống, mỗi lần chỉ nhấp nửa chén, còn ta thì chẳng muốn uống chút nào.
Rượu lần này gia gia mua về rất thơm, dùng để nấu ăn, cảm giác món ăn cũng trở nên ngon hơn.
Ông thì không để ý, ngược lại còn khen ta nấu ăn ngày càng ngon.
Gia gia là người siêng năng, ngày hôm sau liền đi hái một ít lê về, bảo ta nấu canh lê và làm cao lê.
Chờ ta nấu xong cao lê, ông liền mang một hũ pha với nước sôi đem theo khi ra ngoài, về nhà cũng pha một bát để nhâm nhi.
Chưa dừng lại ở đó, ông hái thêm nhiều lê nữa, dặn ta nấu cao lê nhưng không được mang đi bán, để lại trong nhà dùng.
Sau khi ăn thử mây rừng khô, ông lại bắt đầu hái mây rừng, bảo ta làm thêm nhiều vì món này ngon.
Ông còn sai Tề Đại đi mua thịt hun khói, tiện thể mang một ít về cho phụ mẫu của ta.
Chỗ để thịt hun khói vừa trống, gia gia lại bắt đầu săn lợn rừng và dê.