Nhân viên trong công ty đều biết sếp của họ suốt bấy nhiêu năm qua chưa từng yêu ai, có người yêu một cái là cực kỳ sến súa. Lúc sếp bắt trợ lý mỗi ngày mua một loại hoa gửi cho người kia tất cả đều nghĩ rằng chỉ được một thời gian thôi, người có tiền mà, kiểu gì cũng nhanh chán.
Ai mà ngờ chuyện này kéo dài suốt cả năm cơ chứ!
Mà nghe nói á, thiệp trong hoa đều do chính tay sếp tự viết không dừng một ngày nào, thật sự là trẻ con cấp hai yêu nhau cũng không sến súa như vậy.
Không những thế cái người cuồng công việc trước kia dạo này cực kỳ lười tăng ca, thật ra thì sếp không ở lại nhân viên cũng đỡ áp lực, nhưng mà sếp bãi công việc mà họ làm phải nhân đôi luôn a a a!
Mặc kệ nhân viên phía dưới gào thét trong lòng cỡ nào Tạ Lâm vẫn coi như không nhìn thấy, kim đồng hồ còn chưa chỉ đến giờ tan làm anh đã thu sếp đồ đạc chuẩn bị về, có lẽ Tô Hải Nam cũng đã quá quen với việc này nên chán chẳng buồn nói, ai bảo giờ người ta lên chức chủ tịch rồi, tan làm sớm đã là gì, đóng cửa luôn công ty còn được.
"Hợp đồng này lát nữa cậu xem lại rồi ký giúp tôi nhé. Về đây."
Khóe môi Tô Hải Nam khẽ giật, trong lòng thật sự không can tâm. "Cậu tưởng mỗi cậu mới biết yêu đương thôi à? Má nó, tôi cũng phải hẹn hò đấy biết không?"
"Chừng nào cậu tìm được đối tượng hẹn hò rồi nói tiếp."
Tô – ba mấy tuổi đầu còn độc thân – Hải Nam hiện giờ rất muốn giết người.
Sau khi đâm vào tim Tô Hải Nam một nhát Tạ Lâm mới vui vẻ rời đi, bây giờ Trình Dư cũng sắp tan làm, đi nhanh một chút có thể đón cậu rồi cùng về với nhau rồi.
Thời gian gần đây hai người đã bắt đầu sống chung, tuy hàng ngày vẫn bận rộn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình nhưng cuộc sống như vậy cũng không tệ, dù sao như lời Tạ Lâm nói với Trình Dư thì: "Em thích một người đàn ông chỉ biết yêu em hay là người đàn ông vừa có tiền vừa rất yêu em."
Họ cũng có sự nghiệp của riêng mình, dĩ nhiên sẽ không vì bồng bột nhất thời mà bỏ đi trách nhiệm với công việc, vậy nên thời gian gặp nhau cũng không nhiều. Nếu không thì Trình Dư bỏ việc ở công ty của cậu cũng được, dù sao số tiền Tạ Lâm kiếm được bao lâu nay đủ để họ sống dư giả đến mấy kiếp.
Nhưng yêu một người thì nhìn người đó càng tỏa sáng bản thân cũng vui theo, anh sẽ không vì ích kỉ của riêng mình mà trói buộc cậu, trước kia cũng vậy và bây giờ cũng thế, Tạ Lâm chưa từng bắt Trình Dư phải làm hay không làm việc gì theo ý anh cả. Harry Potter fanfic
Từ công ty bước ra Trình Dư vẫn giữ bộ dạng giám đốc uy nghiêm, nhưng vừa ngồi vào xe cậu đã xụ mặt than thở với Tạ Lâm.
"Hôm nay mệt quá đi mất."
"Sắp hoàn thành rồi, bộ thiết kế lần này mà thành công thì sẽ mang lại tiếng vang lớn, vất vả trong thời gian này sẽ được bù đắp xứng đáng."
Trình Dư vẫn tiếp tục phát triển trong lĩnh vực thời trang, nhờ có kinh nghiệm ở công ty trước cùng với Lương Niên hỗ trợ, công ty của họ ngày càng kinh doanh tốt, sắp tới còn mở thêm chi nhánh mới. Lần này cậu hợp tác với một doanh nghiệp ở bên nước ngoài, nếu thành công có khi còn được lên bảng xếp hạng thời trang quốc tế, cơ hội đem thương hiệu lên tầm cao mới cũng nhiều hơn. Thế nhưng bù lại lượng công việc rất nhiều, cậu tăng ca đã vài hôm rồi, hôm nay tranh thủ làm nhanh mới có thể về sớm.
Cũng mấy ngày hai người họ không ăn cơm cùng nhau, Trình Dư hỏi: "Hay đi siêu thị mua đồ về nhà nấu?"
"Em có mệt không?"
"Nấu nhanh thôi, không mệt."
Thế là Tạ Lâm lại vòng qua siêu thị mua một ít đồ.
Lúc hai người xách túi lớn túi nhỏ đi về thì trời cũng tối mịt, tay nghề nấu ăn của Tạ Lâm chẳng khá khẩm hơn chút nào nên tất cả vẫn đều do Trình Dư một mình nấu, anh chỉ có thể đảm nhận công việc thái thịt rửa rau.
Bận rộn nhiều ngày Trình Dư thật sự rất mệt, sau khi ăn xong cậu còn không muốn tắm chỉ muốn nằm trên giường ngủ luôn, Tạ Lâm phải ôm người vào trong phòng tắm cậu mới ngại ngùng bật dậy.
Sau khi tắm xong cơn buồn ngủ qua đi cậu lại không thể nào chợp mắt được, đúng lúc này Tạ Lâm từ trong phòng tắm đi ra, trên người anh mang theo hơi nước khiến Trình Dư nhìn không rời mắt.
Vóc dáng này, khuôn mặt này, sao càng ngày càng đẹp hơn vậy.
Nói ra cũng buồn cười từ lúc họ quay lại cũng lâu lắm rồi, ôm có, hôn có, sờ soạng có nhưng chưa làm đến bước cuối cùng. Thời gian này mới chuyển qua sống chung thì bận rộn suốt vài tháng không hề có thời gian nghĩ đến, hai người đều ở tuổi sung sức thật sự là sắp nghẹn đến chết rồi.
Trình Dư nuốt khan một ngụm giọng khàn khàn nói: "Anh à, mình làm đi."
Bàn tay đang cầm khăn lau tóc của Tạ Lâm thoáng khựng lại, anh khô khốc trả lời: "Không phải em kêu mệt à, hay là thôi..."
Tạ Lâm còn chưa kịp nói hết câu thì Trình Dư đã ngồi dậy chủ động quấn lấy cổ anh, trao cho anh một nụ hôn có chút dồn dập, đến khi tách ra rõ ràng không khí trong phòng đã nóng lên một chút. Trình Dư thở gấp nói:
"Cũng không mệt lắm, dù sao người dùng sức đâu phải là em."
Thái dương Tạ Lâm giật giật, khăn trên tay chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, trước kia anh cố nhịn thì không nói, hiện giờ Trình Dư tự dâng mình đến tận miệng thì làm sao có thể bình tĩnh được. Đây là người mà anh hằng đêm ao ước, suốt những năm qua luôn cầu mà không được, đôi khi chỉ mơ đến thôi cũng không nỡ tỉnh giấc.
Hiện giờ quá đỗi hạnh phúc khiến anh có cảm giác không chân thật, vậy mà Trình Dư chịu tha thứ cho anh, chịu quay lại bên anh, càng khiến anh hổ thẹn bản thân trong quá khứ, anh còn có thể làm gì khác ngoài trừ việc nâng niu bảo vệ cậu suốt quãng đời còn lại.
Nụ hôn liên tiếp rơi xuống như mưa, cơn đau ập đến từ bên dưới khiến Trình Dư bất giác cong người lại, thân thể Tạ Lâm cậu biết rõ ràng hơn ai hết, cũng biết chỗ đó của anh rất lớn nhưng lâu không làm cậu không ngờ lại đau như vậy, chẳng khác gì lần đầu, cho dù Tạ Lâm kiên nhẫn mở rộng trước vẫn khiến cậu đau đến chảy nước mắt, khi anh tiến vào được một nửa phía dưới Trình Dư cũng siết chặt lại.
Tạ Lâm hít sâu một hơi, hai tay anh chống bên người Trình Dư khàn giọng nói:
"Trình Dư, nhìn anh."
Trình Dư cố gắng bình tĩnh lại đối diện với Tạ Lâm, đôi mắt của cậu đỏ ửng ướt át, Tạ Lâm nhẹ nhàng hôn lên khiến cậu nhắm mắt lại, lông mi run rẩy theo từng động tác của anh. Anh nhẹ nhàng hôn khiến cả người Trình Dư mềm nhũn, Tạ Lâm dần tiến xuống hôn lên môi cậu, anh dừng lại ở đó thật lâu, chẳng hung hăng cưỡng ép mà chỉ nhẹ nhàng liếm láp như đang thưởng thức một viên kẹo ngọt.
"Trình Dư."
Đến khi Tạ Lâm lần nữa cất tiếng, Trình Dư đã bị anh hoàn toàn khống chế, đôi mắt mê man nhìn anh. Tạ Lâm vuốt nhẹ lên khóe mắt của cậu thành kính nói:
"Anh yêu em." Người yêu của anh.
Trình Dư thấy sống mũi của mình cay lên, vòng tay qua ôm chặt lấy cổ Tạ Lâm đáp lại.