Kỳ nghỉ Tết kết thúc, Chu Duy cũng chưa được xuất viện. Trong khoảng thời gian này, Chu Diệc Châu có đến thăm ông hai lần, mỗi lần đến đều thấy Vương Á chăm sóc ông rất chu đáo.
Tuy từ nhỏ Chu Diệc Châu đã không ưa bà ta, nhưng phải thừa nhận rằng Vương Á đối với Chu Duy là tình thâm ý trọng, khiến Chu Diệc Châu nhớ tới chú Tống và mẹ, nếu có thể ở bên nhau đến ngày hôm nay, thì hai người họ chính là những người phù hợp với nhau nhất.
Cho nên Chu Diệc Châu tới thăm Chu Duy xong, trước khi đi còn nói với bà ta mấy câu: “Dì Vương này, chân của ba tôi không tiện nên vất vả cho dì rồi.”
Vương Á cũng sống tới độ tuổi trung niên được hưởng an nhàn thoải mái, chồng săn sóc, con ngoan ngoãn. Bà ta khẽ cười: “Chuyện đương nhiên mà, dì với ba con cũng là vợ chồng chung sống với nhau bao nhiêu năm.”
Dù vậy, nhưng từ nay về sau Vương Á cũng phải thêm một phần lo lắng, bởi sau trận tai nạn này, chân của Chu Duy có tật, không thể đi đứng nhanh nhẹn như bình thường được nữa.
Sau khi Chu Diệc Châu ra khỏi bệnh viện thì trở về công ty. Khoảng thời gian này cô mới đi làm lại, cũng vừa được thăng chức, bận rộn chạy qua lại hai nơi khiến cô quên khuấy mất mấy ngày nữa là đến Lễ Tình Nhân.
Giang Nhiễm Nhiễm ăn Tết xong, ngày nào cô nàng cũng cười toe toét, bao nhiêu suy nghĩ đều hiện lên hết trên mặt: “Châu Châu, cô nói xem lần đầu tặng quà cho đàn ông thì phải tặng cái gì là tốt nhất?”
Chu Diệc Châu ăn miếng chocolate để bổ sung năng lượng, rồi lại cắm đầu làm việc: “Cô hẹn hò à?”
Giang Nhiễm Nhiễm ngại ngùng: “Chưa đến bước đó, nhưng nhanh thôi.”
“Quen nhau kiểu gì?” Chu Diệc Châu liếc mắt nhìn cô nàng một cái, thấy mặt cô nàng đã đỏ ửng.
“Xem mắt, do nhà tôi giới thiệu, nhưng mà chúng tôi vừa nhìn đã ưng nhau rồi.” Giang Nhiễm Nhiễm giải thích.
Trước đây Chu Diệc Châu cũng chưa từng tặng quà cho Tần Nhiêu vào Lễ Tình Nhân, bởi cô cảm thấy ngày này người đàn ông có nghĩa vụ dỗ dành cho bạn gái vui vẻ, để còn xem tấm lòng của đàng trai thế nào.
Thật ra con gái tặng quà không nhất định phải chọn ngày đặc biệt, Chu Diệc Châu nói với cô nàng: “Cô cứ đợi xem hôm Lễ Tình Nhân anh ta tặng gì cho cô. Đừng có gấp quá, hai người còn chưa xác định mối quan hệ mà.”
“Vậy không tốt lắm nhỉ? Nếu anh ấy không nhận được quà chắc sẽ thất vọng lắm?” Giang Nhiễm Nhiễm lo lắng.
Chu Diệc Châu cảm thấy mấy chuyện như yêu đương này thật sự rất cần có tài năng, không ngờ Giang Nhiễm Nhiễm lại đơn thuần như vậy: “Nếu anh ta thật sự thích cô thì với anh ta mà nói, cô thích gì mới là quan trọng nhất.”
Giang Nhiễm Nhiễm nghĩ gì đó một hồi, sau đó gật đầu: “Vậy cô cảm thấy khi nào tôi nên tặng quà cho anh ấy?”
Bây giờ còn chưa tới Lễ Tình Nhân mà Giang Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu lo lắng khiến Chu Diệc Châu làm việc cũng không yên.
“Trong khoảng thời gian xem mắt này, cô không quan sát anh ta hả? Anh ta thích gì, hợp với cái gì, cô cứ lên mạng tìm hoặc đi dạo phố, nếu thấy thì mua, lần sau gặp mặt tặng cho anh ta. Đấy mới là bất ngờ vui vẻ.” Nếu như để Chu Diệc Châu dạy cô nàng cách yêu đương, chắc có nói cả ngày cũng chưa xong.
Giang Nhiễm Nhiễm nghe xong thì sửng sốt, rồi lại cảm thấy bản thân mình thu hoạch được rất nhiều, nhận được quà trong ngày bình thường đúng là bất ngờ hơn khi nhận vào Lễ Tình Nhân.
“Châu Châu, từ nay về sau cô chính là chuyên gia tư vấn tình cảm cho tôi!” Giang Nhiễm Nhiễm ăn vạ cô, nói thế nào cũng phải học được vài chiêu từ cô, vừa tan làm là kéo Chu Diệc Châu đi dạo trung tâm thương mại.
Sau khi Chu Diệc Châu cơm nước xong, cô nhận được tin nhắn wechat của Tần Nhiêu, nửa tháng sau Tết này hầu như là anh chủ động tìm đến cửa.
Q: [Hôm nay em tan làm sớm vậy?]
Nghe anh nói vậy, Chu Diệc Châu đoán anh đã đợi cô ở dưới lầu một lúc, không ngờ lại chẳng chờ được cô.
Châu Châu: [Chẳng lẽ muốn tôi suốt ngày tăng ca?]
Q: [Tại anh không nhìn thấy em.]
Q: [Em đang ở đâu thế?]
Chu Diệc Châu đang đi dạo phố, tiện thể tăng tính thẩm mỹ cho Giang Nhiễm Nhiễm.
Châu Châu: [Đang đi mua quà.]
Chu Diệc Châu đi mua quà là thật, năm ngoái Tống Diệc Trần nhận ba mẹ Thiệu Nam làm ba mẹ nuôi. Hôm Tết Nguyên Đán tổ chức sinh nhật cho cậu bé, Thiệu Nam lấy danh nghĩa anh trai nuôi nên mua rất nhiều đồ chơi Lego cho cậu bé. Mà Lễ Tình Nhân vào tuần sau cũng chính là sinh nhật Thiệu Nam, anh ta mời cô đến dự, đương nhiên cô không thể đến ăn sinh nhật mà không tặng quà được.
Tần Nhiêu không biết cô mua quà cho ai, nhưng quà cho lễ tình nhân vào tuần sau thì anh đã chuẩn bị xong xuôi.
Q: [Hôm Lễ Tình Nhân có muốn đến quảng trường Tinh Nguyệt với anh không?]
Chu Diệc Châu đang ở cửa hàng đồ chơi chọn một con búp bê trang trí cho Thiệu Nam, cô nhớ rõ anh ta có một con nên muốn mua thêm một con nữa để tròn một đôi.
Cô mới vừa bảo nhân viên đóng gói lại, cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn này từ anh, suy nghĩ lập tức bay xa. Nghĩ thầm, anh cũng bắt đầu học được cách xảo quyệt rồi, rất hay gợi lại những ký ức trước kia của cô.
Châu Châu: [Không!]
Anh lại không chịu bỏ cuộc, cứng đầu giống hệt cô lúc trước.
Q: [Sao thế? Em có hẹn với ai à?]
Chu Diệc Châu không muốn lừa anh nên ăn ngay nói thật.
Châu Châu: [Ừ, hôm đấy là sinh nhật Thiệu Nam.]
Lại là Thiệu Nam, trái tim anh như trùng xuống khi nhìn thấy cái tên này, hóa ra cô đi chọn quà cho anh ta, cả một tuần cũng chỉ có hôm nay cô không tăng ca.
Tuy Chu Diệc Châu có hẹn hôm lễ tình nhân nhưng Tần Nhiêu vẫn muốn dành hết thời gian cho cô.
Sinh nhật Thiệu Nam mời rất nhiều bạn bè, cả trai lẫn gái quây quần bên nhau nói chuyện, bữa cơm ăn hai tiếng còn chưa kết thúc.
Chu Diệc Châu đương vui vẻ nói chuyện với cô bạn bên cạnh, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, lấy ra nhìn mới phát hiện đã mười giờ đêm rồi.
“Chưa xong nữa sao?”
Cô vừa mới ấn nghe máy đã nghe thấy giọng nói nôn nóng của Tần Nhiêu, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.
“Muộn vậy rồi còn gọi, có chuyện gì sao?”
Đương nhiên là có việc, sao anh có thể bỏ qua ngày đặc biệt để thể hiện bản thân như hôm nay chứ?
“Em đang ở đâu thế? Anh đến đón em.”
Chu Diệc Châu vờ như không hiểu: “Không cần đón đâu, tôi tự gọi xe về nhà.”
“Ai bảo anh muốn đưa em về nhà?”
Chu Diệc Châu nhịn cười: “Thế rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Tiếng hít thở đầu dây bên kia càng lúc càng nặng, giọng nói lại vững vàng: “Châu Châu, anh đợi em cả buổi tối đương nhiên là muốn gặp em.”
Rõ ràng sáng nay còn đi chung một thang máy, nhưng giờ phút này trong giọng nói của anh lại tràn ngập nhớ nhung, khiến trái tim vốn đang bình tĩnh của Chu Diệc Châu cũng phải rung rinh theo.
Lúc Tần Nhiêu vừa đi đến cửa nhà hàng, vừa vặn thấy Thiệu Nam đưa Chu Diệc Châu ra ngoài, hai người vẫn còn đang mải đứng nói chuyện ở bậc thang.
Sau khi Chu Diệc Châu lên xe, đáng lẽ anh phải vui vẻ mới đúng, ai ngờ lại xụ mặt không nói nửa lời, y hệt lúc còn đi học, như thể có ai thiếu nợ anh vậy.
“Không nói gì thì tôi xuống xe đây.” Chu Diệc Châu hù dọa, dây an toàn cũng nới lỏng.
Mắt thấy cô muốn xuống xe thật, anh vội giữ tay cô rồi ôm lấy cô từ phía sau: “Không được đi.”
Lưng Chu Diệc Châu tựa vào ngực Tần Nhiêu, giọng nói của anh còn quanh quẩn bên tai khiến cả người cô cũng đột nhiên căng thẳng: “Em ở cạnh anh ta lâu thế rồi, không bên anh một chút được sao?”
Chu Diệc Châu lập tức ngừng giãy giụa, bởi vì cô dần cảm thấy người bá đạo còn lạnh lùng như tảng băng giống anh cũng đã biết làm nũng, trái tim cô ấm áp hơn, thấy anh khi ghen cực kỳ đáng yêu.
Hiếm khi anh làm nũng, đương nhiên Chu Diệc Châu sẽ mềm lòng, đồng ý đến quảng trường Tinh Nguyệt cùng anh, phát hiện lễ tình nhân năm nay cũng đông đúc vô cùng.
Hai người chen chúc trong biển người tấp nập, không để ý một chút sẽ bị lạc mất nhau. Cho nên Tần Nhiêu lập tức nắm lấy tay cô.
Chu Diệc Châu giật thót, bàn tay lạnh lẽo tức khắc cảm nhận được hơi ấm, tựa như cơn gió lướt nhẹ qua lồng ngực, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
“Anh làm gì thế?” Chu Diệc Châu tưởng anh giở trò lưu manh, muốn rút tay lại nhưng anh nắm quá chặt.
“Để em đỡ bị lạc.”
Chu Diệc Châu khẽ xùy một tiếng, muốn nắm thì nói luôn lại còn lấy cớ. Nhưng cô cũng chẳng thật sự giãy giụa, mặc cho anh cầm lấy tay anh, giống như năm ấy cô đã chủ động nắm tay anh.
Giây phút ấy, hẳn là trái tim anh cũng loạn nhịp nhỉ?
Qua lễ tình nhân chính là tết Nguyên Tiêu, cho nên có rất đông người đến quảng trường Tinh Nguyệt để đợi được ngắm pháo hoa.
Mặc dù đã là đầu xuân nhưng gió đêm vẫn lạnh buốt, Tần Nhiêu xoay người đứng trước mặt cô, chắn hết gió lạnh.
Năm ấy lúc châm pháo bông cũng thế này, gió cực kỳ lớn, làm thế nào cũng không châm lửa được, cuối cùng Tần Nhiêu dùng thân hình cao lớn của mình để chắn gió cho Chu Diệc Châu.
Chu Diệc Châu ngửa đầu cẩn thận nhìn anh, thật ra từ khi yêu nhau, anh vẫn luôn là người đứng ra che chở bảo vệ cho cô.
Ngày trước và bây giờ vẫn vậy.
Đếm ngược đến 0 giờ, pháo hoa đã sẵn sàng để bắn, khác với màn trình diễn pháo hoa mà cô đưa Tống Diệc Trần đi xem ở công viên giải trí, khoảnh khắc này giống như ký ức chỉ thuộc về hai người họ.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trong tiếng ồn ào vô tận, Tần Nhiêu đột nhiên hỏi cô.
Chu Diệc Châu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hơi rũ của anh, giây phút ánh mắt chạm nhau, mọi thứ như quay lại lần đầu tiên hai người cùng ngắm pháo hoa. Ngày đó cô không ngờ rằng sau này mình sẽ yêu anh một cách sâu đậm như vậy, nhưng cô cũng chưa bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm khi ấy. Bởi nếu không có ham muốn ích kỷ đó, có lẽ cô sẽ không tìm được người yêu mình thật lòng như anh.
Cô nhẹ nhàng cười: “Đang nghĩ đến lần đầu tiên tôi với anh cùng ngắm pháo hoa, có phải anh đã thích tôi từ lúc đó rồi không.”
Trái tim anh lại loạn nhịp, tâm trí lập tức quay trở lại ngày hôm ấy rồi trả lời chẳng chút do dự: “Đúng vậy, lúc em nắm lấy tay anh, anh đã biết mình thích em rồi.”
Cô bật cười, đúng là như dự kiến của cô.
“Em cố ý à?”
Chu Diệc Châu nói không rõ, bởi vì lúc ấy tay chân anh vụng về là thật, bản thân không còn cách nào khác nên mới ra tay, rồi lại cảm kích sự dũng cảm của chính mình khi đó.
Cô lắc đầu: “Không phải.”
Sau đó lại ra chiều ghét bỏ: “Tại tay chân anh vụng về rồi cứ đứng ngây ra đó. Tôi mà không ra tay thì chẳng biết bao giờ mới châm được lửa.”
Hoá ra không phải cố ý, tuy không đốt pháo bông kịp lúc, nhưng cô lại châm lên một ngọn lửa khác trong lòng anh, cũng từ giây phút đó, anh bắt đầu hiểu được thế nào là thân bất do kỷ*, ngay cả trái tim cũng bị cô hoàn toàn khống chế.
(*Thân bất do kỷ nghĩa là người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không điều khiển được tâm trí mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác – hoàn cảnh đẩy đưa)
Pháo hoa lại lần nữa thắp sáng bầu trời, trong mắt anh vẫn là cô gái năm ấy, nụ cười và niềm vui vẫn như xưa, cũng như tình yêu anh dành cho cô ngày một lớn dần.
“Chu Diệc Châu.” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Chu Diệc Châu đưa mắt nhìn anh, tuy pháo hoa chói mắt nhưng vẫn không lộng lẫy bằng người đàn ông đang đứng bên cạnh, so với năm ấy, dáng vẻ bây giờ của anh còn khắc sâu vào trong tâm trí của cô hơn.
Cô nhìn một lúc anh mới mở miệng, giọng nói trôi theo gió lạnh rít gào lại trôi vào trái tim nóng bỏng của cô.
“Thật tốt biết bao khi lại được ngắm pháo hoa cùng với em.”