Mùa xuân sắp đến, nắng ấm đến mức có thể biến người ta thành một vũng nước ấm áp, gần đây mỗi cái trên mặt đều lộ ra che giấu không được vui mừng.
Khi Chu Diệc Châu tám chuyện với Cận Mộng xong thì cũng đúng lúc Giang Nhiễm Nhiễm trở về công ty, còn mua đồ ăn khao cô.
Thấy cô ấy tốt đột xuất, trong lòng Chu Diệc Châu liền hiểu rõ: “Lại muốn hỏi gì đây?”
Giang Nhiễm Nhiễm vui vẻ không thôi: “Tối hôm qua đi ăn với anh ấy, tôi đã đưa cho anh ấy món quà mua trước đó, nói là lúc dạo phố thấy nó rất hợp với anh ấy, làm anh ấy vui cực kỳ. Sáng sớm nay liền nói muốn gặp tôi, tới tối còn muốn dẫn tôi đi shopping.”
Trông cô ấy vui vẻ như vậy, Chu Diệc Châu cũng lấy làm vui thay, cây vạn tuế vừa mới nở hoa nên vẫn cần chỉ bảo nhiều hơn. Nhưng vẫn là câu nói cũ, chân thành đổi lấy chân tình.
Thật ra ngoài chuyện vui của Giang Nhiễm Nhiễm, còn có tin mừng của Hoàng Băng, sau hai năm kết hôn, cuối cùng cô ấy cũng đã chào đón một sinh mệnh mới.
Không sai, Hoàng Băng đã thăng cấp làm mẹ. Bây giờ mỗi ngày đều ăn cơm dành cho thai phụ mà chồng cô ấy đưa tới, người thường ngày luôn cùng bọn họ tám chuyện đủ điều nhất, hiện tại chỉ nói về những kiến thức chăm sóc trẻ sơ sinh và kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ, sau này chắc chắn là sẽ là một người mẹ hiền.
Thế còn Chu Diệc Châu thì sao? Tâm trạng của cô cũng khá tốt. Ba của cô rốt cuộc cũng đã khoẻ mạnh xuất viện, dẫu vậy vẫn còn có chút đau đầu.
Từ nhỏ cô đã quen với việc hưởng thụ, lúc nhỏ thì ngồi xe riêng của gia đình, đến lớn thì thường xuyên đi taxi. Tuy đã thi bằng lái từ hồi đại học, nhưng cũng đã sớm quên hết sau nhiều năm không chạy xe.
Xe được nhân viên công tác chạy đến bãi đổ xe của văn phòng, khi Chu Diệc Châu đang ngồi trong xe đọc thầm sách hướng dẫn, cửa sổ xe bỗng vang lên tiếng động, quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt mờ mờ dán trước cửa sổ xe.
Tần Nhiêu đặt tay trên nóc xe, khom người: “Không biết cách sử dụng à?”
Trên mặt cô lộ rõ vẻ nghi ngờ nhưng không muốn bị nhìn thấy dễ dàng, gật đầu: “Ừm, đang đọc hướng dẫn đây.”
Có sách hướng dẫn sống sờ sờ ở đây không tìm mà lại muốn tự làm khó chính mình. Tần Nhiêu cười một tiếng rồi hỏi cô: “Không biết tìm anh à?”
Nói cứ như là người toàn năng vậy, cái gì không hiểu thì đều có thể dựa vào anh.
Chu Diệc Châu khẽ hừ mũi một tiếng: “Cũng đâu phải có mỗi mình anh biết.”
Thật ra cô không hề có ý gì khác, chỉ không muốn để anh khoe khoang, nhưng lại khiến người nào đó suy nghĩ nhiều, cảm thấy trong lòng thật sự đang muốn chọn người khác.
Tần Nhiêu dứt khoát rút sách hướng dẫn trong tay cô: “Đúng vậy, nhưng chỉ mình anh có thể dạy em thôi.”
Nói xong, tay lại thò vào trong cửa sổ để mở cửa xe, lập tức chặn ngang ôm lấy Chu Diệc Châu đang chửi thầm anh xuống khỏi xe.
Chu Diệc Châu cảm thấy ngang ngược cực kỳ, nhưng rồi lại tin tưởng vào anh, ai bảo anh biết nhiều thứ quá làm chi, so với nhân viên trong cửa hàng xe 4S chỉ chọn những chỗ trọng điểm để hướng dẫn thì rõ ràng và rành mạch hơn nhiều, nói qua một lần đã hiểu tuốt.
Dưới sự chỉ dạy của thầy Tần Nhiêu, Chu Diệc Châu an toàn lái xe trở về bãi đỗ xe chung cư, đây cũng là lần đầu tiên trong lòng cô cảm thấy lái xe rất thú vị.
Chu Diệc Châu khoá xe kỹ càng, sau đó phát hiện người phía sau vẫn chưa rời đi, vẫn luôn đi theo cô.
Cô quay đầu lại đuổi người: “Anh còn đi theo tôi làm gì?”
Anh liền mở miệng đáp: “Đến nhà em đi vệ sinh.”
Chu Diệc Châu cười thầm trong lòng, nghĩ thấy anh bây giờ đã có nhiều thủ đoạn hơn trước, thật sự coi cô là nhỏ ngốc đấy à?
Nhưng anh dám làm liều đề ra, Chu Diệc Châu cũng dám để ra chiêu đáp trả lại.
Tần Nhiêu vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Chu Diệc Châu đi ra từ phòng ngủ, đầu xuân nhưng cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa cổ chữ V khoét sâu, nửa bộ ngực trắng muốt chói mắt lộ ra ngoài. Lúc xoay người càng khiến anh hít thở nặng nề, nhớ lại cảm giác vuốt ve tấm lưng mịn màng đó, lòng bàn tay đều trở nên tê rần.
Chu Diệc Châu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt anh quả nhiên đang dán chặt lên người cô, mở cửa tủ lạnh rồi hỏi: “Uống nước hay rượu?”
Trong bầu không khí thế này, anh tất nhiên sẽ chọn rượu.
Chu Diệc Châu cầm hai cái ly ngồi xuống sofa, trong lúc đợi phim chiếu, anh rất tự giác rót rượu vào ly.
Chu Diệc Châu chọn một bộ tình cảm Âu Mỹ, ôm gấu bông dựa cả người vào sofa vừa uống rượu vừa xem.
Cô xem rất nhập tâm, nhưng người nào đó lại không hề để ý đến bộ phim, trong mắt đều là cặp đùi trắng nõn, dần dần sờ lên trên.
Chu Diệc Châu liền biết anh không thành thật nên đá nhẹ một cái: “Đừng có động tay động chân.”
“Chân lạnh như vậy mà còn ăn bận thế này.” Anh ngửa đầu nhấp ngụm rượu.
Ý tứ trong lời nói của anh rõ ràng vậy rồi, còn không biết Chu Diệc Châu đang cố ý sao? Thế nên Chu Diệc Châu cũng tương kế tựu kế, duỗi chân ra rồi đặt vào phần bụng ấm áp nhất của anh, chọc cho nơi nào đó lại vừa nóng vừa cứng lên.
“Vậy làm phiền anh che cho tôi.”
Phần da đó rõ ràng lạnh như băng nhưng lại khiến người anh càng lúc càng nóng, nhìn chiếc đùi bóng loáng của cô, hơi thở lập tức trở nên dồn dập.
Chu Diệc Châu nghe thấy nên dùng ngón chân đầu khều vào áo sơmi của anh, lúc cọ đến nơi nào đó đang không ngừng nóng lên thì bị anh nắm lấy.
“Chu Diệc Châu, em đang làm gì vậy?”
Cô quả thực là đang đùa với lửa, nghiêng người nhìn anh đầy quyến rũ: “Chân lạnh nên muốn tìm một chỗ nào đó nóng một chút để ủ ấm.”
Bộ phim Âu Mỹ đang chiếu một cảnh rất táo bạo, hai người đều có thể nghe thấy tiếng thở dốc trong phim, đây như là một liều thuốc kích thích đốt cháy ngọn lửa trong lòng người nào đó, sau khi ngửa đầu uống hết ly rượu, anh liền kéo Chu Diệc Châu khỏi gối sofa.
Chu Diệc Châu suýt nữa đã trượt xuống nhưng được anh đỡ lấy rồi để cô ngồi lên người mình, hai chân cô thì chôn ở nơi đang phồng lên giữa háng, chỉ dùng sức một chút liền có thể cảm giác vật kia sắp nhịn không được mà bật nhảy ra ngoài.
“Anh muốn chết hả?” Chu Diệc Châu đẩy vai anh, lại bị anh ôm chặt hơn.
Hơi thở của anh phả vào nửa mảng ngực trần của cô, thành thật nói: “Chết trên người em anh cũng bằng lòng.”
Chu Diệc Châu kiềm không được trừng anh một cái, bàn tay vuốt ve gương mặt nhiễm đầy dục vọng của anh, đột nhiên bị anh ngậm lấy đầu ngón tay, vừa mút vào vừa chăm chú nhìn.
Hành động này ngoài dự liệu của Chu Diệc Châu, không khỏi bị anh kích động trong lòng, dùng sức đè vào thứ cứng rắn đang ngóc đầu của anh, nhìn thấy anh nhíu mày thở hổn hển nhả tay cô ra.
Ánh mắt trìu mến của Chu Diệc Châu đã thu hút anh, tự liếm ngón tay ươn ướt của mình, lại bất mãn mút sạch sẽ vào trong miệng, hoàn toàn cướp mất toàn bộ lý trí của anh.
Anh đè người xuống sô pha, những con gấu bông lập tức mất chỗ dựa, ồ ạt rơi xuống mặt đất, hoàn toàn không nhìn thấy anh thân người đang mập mờ dây dưa ở phía trên.
Chu Diệc Châu bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho đơ ra, rồi lại từ từ cảm thấy thoải mái vui vẻ, tay không thành thật mà chui vào đũng quần anh xoa dương vật mỗi lúc càng cứng dần, khiến nụ hôn của anh càng trở nên mãnh liệt.
Môi anh tuỳ ý dạo chơi ở tai cô, hôn lên cơ thể thơm tho mà anh không ngừng nhung nhớ, trong lòng càng không kiềm chế nổi, muốn sớm có được cô.
Cơ thể Chu Diệc Châu bị anh hôn đến mức nhũn ra, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc anh: “Thầy Tần, anh động tình rồi đúng chứ?”
Thầy Tần? Sau khi nghe thấy, anh không khỏi bật cười, dùng sức mút mạnh ngực cô, tức thì xuất hiện một vết hồng nhạt, tựa như đôi môi biết dụ dỗ người khác của cô.
Anh ừ một tiếng, chậm rãi rong ruổi lên trên, ấn đường đặt lên trán cô, trao đổi hơi thở nóng bỏng cho nhau.
“Bị em quyến rũ rồi.” Anh hôn môi cô một cách dịu dàng.
Chu Diệc Châu xoa cây gậy nóng hổi kia, học theo giọng nói trầm thấp của anh, nói: “Anh trai ơi, của anh cứng quá à, bỏng chết mất em.”
Hai tai anh tê dại trong nháy mắt, hôn xuống cổ cô, kéo dây váy xuống đầu vai rồi cắn vai cô: “Châu Châu, đừng dụ dỗ anh nữa.”
Đúng vậy, cô là đang dụ dỗ anh nhưng lại không cho anh ăn mình, lúc tay anh vói vào trong váy ngủ, Chu Diệc Châu lập tức chặn lại.
“Anh hư quá nha, muốn cởi quần lót của người ta.” Cô nhăn mũi, dáng vẻ trách hờn, khiến anh càng không thể kiềm chế được.
Anh vẫn cầm lòng không đậu hôn cô, cả trái tim đều trao trọn cho người dưới thân: “Cục cưng, đừng giày vò anh nữa được không?”
Hai tay Chu Diệc Châu vuốt ve má anh, cùng anh chạm chóp mũi với nhau đầy thân mật, oán giận: “Nói bậy, vẫn luôn là anh giày vò em.”
“Anh sai rồi.” Anh chạm vào đôi môi ướt át của cô, thành khẩn nói.
Chu Diệc Châu xấu hổ cắn môi: “Thật sự nhịn không được đến vậy à?”
Anh ấn tay cô lên ngực mình, nơi này cũng đập rất dữ dội, sức nóng càng tăng cao.
Chu Diệc Châu nhịn cười, hung dữ nói vào tai anh: “Anh xấu muốn chết, chỉ muốn ngủ với người ta thôi.”
Anh không hề, là vì yêu cô nên anh mới muốn có được cô.
Tần Nhiêu giống như được cô cho phép, tay lập tức sờ soạng váy ngủ, mới vừa xoa khẩu huyệt cách một lớp quần lót, liền phát giác ra điểm không thích hợp, ở giữa như có một lớp bông rất dày, anh lập tức chán nản, ngẩng đầu nhìn người đang chơi anh.
“Chu Diệc Châu, em mới là xấu nhất.” Anh xoa nắn gương mặt đang cười vui vẻ vì thực hiện được ý đồ của cô.
Chu Diệc Châu thu hồi trò đùa, đẩy ngực anh lên, mặc váy ngủ vào đàng hoàng, tiếp tục dựa vào người kia nhàn nhã xem phim: “Em còn biết tự sướng cho mình đấy, tay anh nạm vàng à mà không biết lấy để dùng?”
Anh bị cô quyến rũ đến mức dục vọng cháy bừng bừng khắp người, nhưng không thể cứ chịu đựng thế được, nên không hề kiêng dè mà móc đồ vật kia ra vuốt lên xuống, hơi thở mỗi lúc càng trở nên nặng nề.
Chu Diệc Châu nghe thấy thì đỏ bừng lỗ tai, liếc mắt nhìn một cái, thấy anh cau mày thở dốc cực sướng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tự sướng của anh, dừa vào ghế nhắm mắt lại, không biết trong đầu có đang nghĩ đến cô hay không. Tóm lại, nhìn vẻ mặt vô tư, buông thả của anh như vậy càng làm người ta nóng khát không thôi, đến cả trái tim cũng không khỏi run lên từng hồi.
Thế nên, sau khi anh bắn ra ngoài, cô lập tức đuổi người ra khỏi nhà.