Không Chạm Đến Người

Chương 11



Tẫn Ngọc bật dậy, trên trán chảy dài những vệt mồ hôi. Lo sợ nhìn sang bên cạnh, gương mặt sư phụ như hoạ hiện lên trước mắt, Diệp Lăng Sương như đang yên tĩnh ngủ say bỗng mở khẽ mắt nhìn Cậu

"Mơ thấy gì?"

Tẫn Ngọc im lặng không nói, lau đi mồ hôi trên trán nằm xuống ôm siếc lấy Y vùi đầu như làm nũng, nhẹ giọng hỏi

"Sư phụ...người có thấy con rất vô dụng không?"

"Có"

Tẫn Ngọc nghe lời này bất giác mỉm cười siếc chặt hơn, Y nằm gọn trong vòng tay Cậu mặt không đổi sắc vuốt nhẹ tóc Tẫn Ngọc như an ủi. Cậu yên ổn ôm lấy người trong lòng, lần nữa thiếp đi, nhưng Tẫn Ngọc không biết, cả đêm đã có một người quyết không chợp mắt dùng linh lực định thần cho Cậu đến khi gần sáng

Mặt trời vừa lên, Diệp Lăng Sương dùng thủ pháp khiến Tẫn Ngọc ngủ say rồi đem bản thân chỉnh trang sạch sẽ gọi người mời Mộc Thanh Nhan đến Liên Tuyết Nguyệt một chuyến

Mộc Lưu Phái chuyên về y thuật, qua mấy đời hành y, chưa căn bệnh nào không chữa được, nay Y lại nhận được cái lắc đầu của Thanh Nhan

"Ta cũng không thể nói rõ đây là triệu chứng gì, trước giờ chưa từng gặp qua dị trạng kì quái thế này. Ta sẽ về tìm cách nghiên cứu, nếu tìm ra ta sẽ nhanh chóng cho Phong Tôn câu trả lời thích đáng"

"Rốt cục, Tẫn Ngọc làm sao?"

"Kinh mạch hỗn loạn, đan điền bị nén chặt, kình lực khắp nơi cũng gần như tắc nghẽn một cách kì lạ"

Thấy Lăng Sương mím môi, vẻ mặt lo lắng, Thanh Nhan thở dài đứng lên, đối diện Y trấn an

"Phong Tôn đừng quá lo lắng, những dị trạng hiếm gặp nhưng cũng không phải chưa từng có tiền lệ. Ta sẽ cố nghiên cứu cổ thư của gia tộc để tìm ra nguyên căn, thời gian này mong Phong Tôn quan sát y, có lẽ sẽ tìm được điều đặc biệt là manh mối của dị trạng"

"Đa tạ"

"Chức trách của Tông môn ta cả trăm năm đều là cứu người, không cần khách sáo. Phong Tôn, cáo từ"

"Cáo từ"

Tiễn Mộc Thanh Nhan rời đi, đôi mắt Lăng Sương nhuốm màu tĩnh lặng, Trân Tĩnh cũng vừa lúc đáp xuống Liên Tuyết Nguyệt đã loạng choạng chạy vội đến hỏi

"A Ngọc làm sao, đã tìm ra bệnh chưa"

"Mộc Tông chủ nói, không tìm ra"

"Không tìm ra? Y thuật của Thanh Nhan có thể cứu được người bên bờ sinh tử, sao lại..."

"Hắn nói, là do dị trạng.."



"Dị trạng? Đệ...đệ tránh ra, ta vào xem nó"

Trân Tĩnh vừa nhấc chân đã thấy Lăng Sương nghiêng người chắn lại cửa phòng, đầu cúi thấp nói

"Mộc Tông chủ nói, sẽ tìm ra"

"Nhưng trường hợp của A Ngọc là hỗn huyết. Sương nhi, đệ vẫn chưa nói điều này với Thanh Nhan?"

"..."

"Ta thấy đệ mới là người có bệnh, chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, nếu không nói ra thì sẽ không thể kịp thời ngăn chặn chuyện xấu nhất được"

"Đệ tránh qua một bên, ta vào xem A Ngọc. Nó là đứa trẻ do ta nuôi lớn, ta sẽ không hại nó"

Nghe vậy, Diệp Lăng Sương cuối cũng cũng chịu bước qua một bên chừa lối cho Trân Tĩnh. Hắn bước vội vào trong, Lăng Sương trầm mặc một lúc cũng theo vào

Nhìn Tẫn Ngọc nằm trên giường thần sắc như đang ngủ say, Trân Tĩnh lộ ra tia đau lòng. Hắn đưa tay lên, chạm vào mi tâm Cậu truyền vào một luồn khí vàng nhạt hệt như năm xưa Hắn từng làm, nhưng kì lạ là lần này, Trân Tĩnh cảm nhận được linh khí mình truyền vào cuộn tròn quẩn quanh rồi từ từ tiêu biến

Linh lực Trân Tĩnh truyền đến hệt như bị trơi vào vực sâu không đấy, mất hút một cách sạch sẽ không chừa lại chút nào. Hắn rụt tay, giật mình nhìn Tẫn Ngọc sau đó nhìn Lăng Sương

"Tiểu Sương nhi, thời gian này hyunh sẽ bế quan tìm cách giúp A Ngọc. Đệ phải hứa với ta không được tự ý làm chuyện ngu ngốc, chờ ta xuất quan tìm cách giải quyết"

Trân Tĩnh vừa nói xong đã nhanh chân đi mất, Diệp Lăng Sương phức tạp nhìn Tẫn Ngọc, giải thuật chú rồi bỏ ra ngoài. Đến Thiên Lăng Điện

Lăng Sương đứng trước ngoạ phòng Trần Tĩnh, yên lặng quỳ xuống dập đầu tạ tội trước phòng Hắn ba cái, nói khẽ

"Đại ca, đệ không hứa với huynh được. Xin lỗi"

Tẫn Ngọc tỉnh giấc lập tức cảm nhận được một khoảng trống lạnh lẽo, không hề biết chuyện gì đã xảy ra, xoa xoa mái tóc rối bật người dậy rửa mặt, mặc y phục rồi chạy loanh quanh tìm Lăng Sương. Đến từng gian phòng gọi lớn vẫn không thấy bóng dáng Y đâu, Tẫn Ngọc bắt đầu lo sợ về giấc mơ tối qua, tâm trí dâng lên một tầng rối loạn

Mở miệng muốn lớn tiếng gọi "Sư phụ" lần nữa, một lực hút từ đằng sau kéo Cậu lùi lại. Giọng nói đều đều vang lên

"Ồn cái gì?"

Tẫn Ngọc nghe thấy giọng Y, Cậu như được nhận ân xá quay người ôm lấy Lăng Sương run nhẹ, một lúc sau mới điều chỉnh lại thần trí vẫn còn hỗn tạp, buông tay nở một nụ cười hỏi Y

"Sư phụ, người đi đâu?"

"Thiên Lăng điện"

"Sớm vậy đã sang điện của sư bá, lại còn không dẫn con theo"

"Đã luyện kiếm chưa?"



"Aizz sư phụ, hôm nay là ngày đặc biệt đó. Cho con nghỉ một buổi đi"

"Ngày gì?"

Tẫn Ngọc cười, gương mặt thanh tú ngây ngô bày ra vẻ thần bí

"Người cùng con đến nơi này, bảo đảm sẽ rất thú vị"

"Không đi"

"Aizz sư phụ, con nói người nghe ở trong cái chỗ này á hả hoang vu trầm lắng không vui chút nào. Đây đây, con thay mặt sư bá dẫn người đi chơi"

Thấy Lăng Sương đang định quay trở về tĩnh thất, Tẫn Ngọc học theo sư bá nắm lấy cổ áo Y kéo lên kiếm ý, vừa ngự kiếm vừa lải nhải

"Sư phụ, người trốn không thoát đâu. Con cao hơn người rồi, thân thể người nhẹ như chuột ấy, nhấc nhẹ là lên còn trốn cái gì"

"Người cứ an ổn tin con, chỉ việc hưởng thụ thôi. Còn việc đưa người đi chơi, con lo"

Vừa nói, Cậu vừa lấy trong ngực áo một túi bạc nặng trĩu, kiêu ngạo tung hứng trên tay

"Sư phụ nhìn xem, lần này con có chuẩn bị kĩ. Chắc chắn sẽ không thảm như lúc nhỏ"

"Con muốn đến Tiết Vân?"

"Đúng rồi, bốn ngày nữa là thôn Nam Trạch tổ chức hội thả đèn thường niên rồi. Mọi khi có sư bá nói bên tai làm con đau đầu muốn chết, lần này..á..áaaa"

Tẫn Ngọc vừa ngự kiếm vừa nói, trên tay tung hứng túi bạc quý giá. Vì quá mãi mê khoác lác nên va phải một đám mây khiến kiếm ý lung lay, túi tiền cũng vì thế mà được đà rơi tự do xuống. Tẫn Ngọc với theo bằng tiếng hét thảm thương nhưng bóng của túi bạc đã sớm mất hút từ bao giờ

Diệp Lăng Sương hiếm khi mở miệng lúc này lại ra vẻ cười nhạo Cậu

"Con đúng là lương thiện, biết bá tánh lầm than nên dang tay cứu giúp. Ân tình này ta thay họ nhận"

"Sư phụ, người đừng có chọc con nữa. Tiền tháng này sư bá cho con đều để trong đó hết, lần này mất trắng, ngài ấy kiểu gì cũng gào bên tai con đến hết năm mất"

"Kiêu ngạo, là tính xấu"

"Con biết rồi biết rồi, lần sau không dám nữa"

"Con vẫn còn bạc vụn để lần sau lương thiện sao?"

"Sư phụ à.."