Không Chạm Đến Người

Chương 12



Tẫn Ngọc mang gương mặt sầu bi ngự kiếm nghiêng ngả trên không, rất lâu rất lâu mới đến được thôn Nam Trạch. Tuy rằng Cậu cũng đã học được cách tích cốc ăn khí uống sương nhưng vẫn không nhịn được những món quà vặt đặc sắc hai bên đường

Nghĩ đến túi bạc đã không biết lạc ở xó nào Cậu lại rầu rĩ

"Sư phụ, vốn định dẫn người đi chơi, ăn của ngon vật lạ. Cuối cùng lại hỏng mất, thả đèn tối nay biết phải làm sao đây?"

"Con còn muốn thả đèn?"

Tẫn Ngọc trưng ra gương mặt đáng thương gật gật đầu

"Nhưng mà bây giờ có muốn cũng không được, sư bá muốn đến đây cứu viện cũng phải hai ngày. Đến lúc đó thì lễ hội cũng qua mất rồi"

"Sao lại muốn thả đèn?"

"Cầu bình an đó, dạo này con luôn có linh cảm xấu nên muốn đi đến nơi này lần nữa, nhờ Hoa Thần bảo hộ"

Diệp Lăng Sương nghe, sau đó bảo trì im lặng

"Coi như không có duyên, tối nay con với sư phụ đi xem người ta thả là được rồi, cọ phước lành một chút"

"Học tính xấu rồi sao"

Tẫn Ngọc nhe răng cười hì hì, lôi kéo Diệp Lăng Sương dạo quanh con phố nhỏ, lúc họ đến đã là chạng vạng nên đi một lúc thì sắc trời cũng hoá đen

Hai người dừng lại ở Bích Tuyền năm xưa, vẫn một khung cảnh náo nhiệt đó. Vẫn là hồ nước trong vắt chứa những vì sao lung linh cùng những đoá sen rực sáng

Đôi mắt Tẫn Ngọc lấp lánh, Diệp Lăng Sương mím môi sau đó như hạ quyết tâm kéo Cậu đến quầy bán đèn hoa. Cô nương khi xưa họ gặp giờ cũng đã trưởng thành không ít, bộ dáng hiền thục bớt đi phần ngây ngô, nhưng khoé miệng nàng vẫn vẹn nguyên nét cười rực rỡ



"Hai công tử đến mua đèn hoa sao?"

Chưa đợi Y lên tiếng, Tẫn Ngọc đã nhanh nhảu mở miệng

"Tiểu tỷ tỷ, đệ muốn lấy hai thuyền hoa"

Cô nương nghe xong nhìn hai người một lúc sau đó cũng duyên dáng cười đưa cho họ hai chiếc thuyền giấy nho nhỏ, một đầu để hoa, đầu còn lại chừa ra đoạn giấy màu vàng nhạt

Nàng chấm sẵn mực rồi đưa cho hai người họ mỗi người một cây bút lông, nói

"Hai công tử chỉ cần viết tên người ấy vào đây rồi thả xuống Bích Tuyền là được"

"Cảm ơn tỷ tỷ chỉ bảo"

"Không cần khách sáo, à hai vị có thể viết họ của người ấy. Không cần viết đầy đủ, gặp được nhau là tốt rồi, không thể dài lâu thì ít nhất cũng đã từng tương ngộ"

Tẫn Ngọc nghe những lời cô nương nói không ngừng khen ngợi lấy lòng

"Tiểu tỷ tỷ, tài ăn nói của tỷ thật khéo. Có thời gian ta sẽ lại đến đây cùng tỷ trò chuyện"

"Được, ta chờ tiểu lang quân"

Thấy một nam một nữ cười khúc khích, Lăng Sương viết xong nét cuối cùng sau đó nhã nhặn đặt bút xuống để lại ngân lượng rồi kéo cánh tay Tẫn Ngọc đi

"Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, tính xấu"

"Sư phụ, sư phụ không cảm thấy tỷ ấy rất đáng yêu sao. Nói chuyện cũng lễ độ nữa"

Diệp Lăng Sương mím môi không trả lời, chỉ im lặng kéo Cậu đến Bích Tuyền



Lúc này trăng đã lên cao rọi xuống mặt hồ óng ánh xinh đẹp khiến lòng người sầu não, vẻ đẹp lay động của cô tịch

"Aizz, trăng dưới nước là trăng trên trời, tuy gần mà cũng thật xa. Nếu có sư bá ở đây người chắc chắn đã ngâm thơ rồi"

Tẫn Ngọc không biết từ đâu lấy ra một phiến quạt nan tre, phẩy nhẹ rồi học theo dáng vẻ của Trân Tĩnh, chầm chậm cất giọng

"Thúy vi dạ trầm tư

Bích tuyền soi yển nguyệt..."

Lăng Sương đưa gương mặt mờ mịt nhìn Tẫn Ngọc như chờ đợi, Cậu đứng phe phẩy phiến quạt trên tay sao đó gấp lại cười cười với Y

"Thật ngại quá, tài văn thơ của sư bá cao thâm, con chỉ có thể làm đến đây thôi"

Diệp Lăng Sương rũ mắt xoa nhẹ sóng mũi, ngồi xuống bên Bích Tuyền từ từ thả thuyền giấy trôi đi. Tẫn Ngọc mang tâm thế căng thẳng cũng nhanh chóng ngồi xuống thả thuyền giấy trên tay, nhắm mắt lại cầu nguyện

Đôi mắt Tẫn Ngọc dõi theo bóng dáng hai chiếc thuyền dần xa, nhưng bọn nó càng đi càng xa cách cuối cùng là chiếc thuyền do Tẫn Ngọc đẩy đi va phải đèn hoa, chao đảo chìm xuống

"Ể đừng có chìm chứ, sư phụ nhìn xem, đến cái thuyền giấy cũng muốn bắt nạt con"

Diệp Lăng Sương cười khẽ, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt lãnh đạm ban đầu, cũng không tiếp tục xem hội mà quay lưng đi

Tẫn Ngọc đuổi theo, nhưng đi được hai bước đã thấy đầu choáng váng như có thể gì cố gắng đâm vào đại não Cậu. Một cảm giác đau đến khó thở khiến cơ thể Cậu bắt đầu toả mồ hôi lạnh

Diệp Lăng Sương nghe Cậu im lặng cũng thấy kì lạ, quay đầu nhìn lại thì Tẫn Ngọc đã khụy xuống đất từ khi nào

Diệp Lăng Sương lo lắng chạy đến điểm huyệt khiến Cậu hôn mê rồi gấp gáp đưa cả hai đến quán trọ, Lại thêm một đêm Y thức truyền linh lực định thần cho Tẫn Ngọc, đến gần sáng, phát hiện Cậu đã ổn định mới để bản thân buông lỏng, gục xuống