Ngày thứ hai sau khi Hiệp Minh được an táng Vu Lệ mới xuất viện, mấy ngày gần đây đối với bà mà nói lâu tựa như một thế kỷ, dáng vẻ của bà giống như già đi mười tuổi làm cho Tử Ngâm mỗi khi thấy dáng vẻ khổ sổ của bà đều chua xót.
Cục trưởng cục cảnh sát Lăng Kế Cường tự mình ra mặt, nguyên nhân cái chết của Hiệp Minh do ông một tay điều tra, kỳ lạ chính là một đêm trước đó không biết vì sao mà đều bị phá hỏng, điều này cho thấy rõ ràng là có người đã sắp đặt âm mưu thật tốt, không chỉ có thị uỷ chú trọng mà ngay cả tỉnh uỷ cũng ra lệnh buộc Lăng Kế Cường phải điều tra ra chủ mưu đứng phía sau chuyện này, tìm lại công lý cho quần chúng nhân dân.
Tử Ngâm xin nghỉ một tuần để ở nhà chăm sóc cho Vu Lệ. Hiệp Truyền ngày nào cũng đến nhà thăm hai mẹ con bà. Lăng Thần thì mỗi ngày đến một lần hoặc là gọi một cuộc điện thoại ân cần hỏi thăm còn Lạc Dương thì bỏ hết công việc để trông nom Tử Ngâm hai bốn trên hai bốn.
Vu Lệ xuất viện xong có hôm không nói được đến ba câu, tinh thần không ổn định, giống như mất hồn, Hoàng Mẫn và dì nhỏ của Tử Ngâm phải thay phiên nhau ở cùng, tới ngày thứ ba thì bà từ chối người khác bầu bạn, nói là muốn một mình yên tĩnh một chút.
“Mẹ, trưa nay mẹ muốn ăn gì nào? Con nấu cho mẹ ăn được không?” Thời gian cũng đã gần giữa trưa, Tử Ngâm ngồi trên ghế sôpha đối diện Vu Lệ nói.
Vu Lệ đang chú tâm đan một cái khăn quàng cổ cùng màu với áo lên trên người Hiệp Minh, đó là len còn lại sau khi đan áo len cho ông, lúc ấy Hiệp Minh nói đừng lãng phí len nên Vu Lệ liền quyết định đan thêm cho ông một cái khăn quàng cổ. Khăn quàng cổ cũng đã đan được một nửa, nếu không phải Hiệp Minh đột nhiên bị hại thì ông nhất định quàng chiếc khăn này, loại ý tưởng này xuất hiện trong lòng khiến cho bà không khỏi thao tác nhanh hơn.
Nghe được lời Tử Ngâm nói thì bà mới chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Tử Ngâm, mẹ không đói bụng, con muốn ăn cái gì thì nấu cái đó đi. Mẹ phải đan cho ba cái khăn quàng thật nhanh, ông ấy nhất định rất lạnh.”
Tử Ngâm trong lòng đau xót, cắn chặt môi, đáy lòng đau đớn giống như sóng biển cuộn trào vậy, suy nghĩ một lát rồi cô mới đứng lên đi vào phòng bếp nấu cơm. Tuy rằng tay nghề không phải là giỏi lắm nhưng vẫn có thể cho vào miệng, Tử Ngâm chỉ qua quýt nấu hai chén mì bởi vì cô biết rằng mẹ không muốn ăn bất cứ cái gì, bản thân cô cũng không muốn ăn, cứ tuỳ tiện là được rồi.
Bưng chén mì ra khỏi phòng bếp, Tử Ngâm đặt chén mì lên bàn rồi xoay người đi đến trước sôpha, cố gắng nở một nụ cười rồi nói với mẹ: “Mẹ, ăn mì trước đi, buổi chiều lại đan khăn quàng cổ tiếp.”
Vu Lệ suy nghĩ một chút rồi cuối cùng mới buông đồ đan len xuống, đi đến trước bàn.
“Mẹ, ngày mai con sẽ quay về trường để học, để dì nhỏ đến ở cùng mẹ được không?” Tử Ngâm vừa ăn vừa hỏi.
Mì vị thật nhạt, đây là dựa theo khẩu vị của Vu Lệ mà nấu, Vu Lệ ăn một miếng mì rồi ngẩng đầu trả lời: “Tử Ngâm, không cần lo lắng cho mẹ, từ nay về sau không còn ba nữa, con phải chăm sóc bản thân thật tốt, học thật giỏi để sau này tìm được công việc tốt là mẹ an tâm rồi.”
Tử Ngâm trong lòng nao nao, ánh mắt có chút khó hiểu, lời nói của Vu Lệ có chút kì quái khiến cô nghe có chút không thoải mái nhưng mà chỉ có thể gật đầu qua quýt: “Mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt cũng như là thay ba chăm sóc cho mẹ thật kĩ càng.”
Trần Lương thật sự đi nơi cai nghiện, ở trong đó một tuần lễ, mỗi lần lên cơn nghiện hắn đều hận mình không thể chết đi nhưng mà vừa nhìn thấy Trần Nhiên Nhiên thì anh liền bắt buộc bản thân mình phải nhẫn nại, phải thật kiên trì. Mấy hôm trước đọc báo thì biết được tin Hiệp Minh, ba của Tử Ngâm đã chết ở quán bar thì trong lòng hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy bất an, sợ rằng chuyện này có liên quan đến Trần Nhiên Nhiên.
Mấy ngày nay tâm trạng của Trần Nhiên Nhiên có vẻ rất tốt, buổi trưa cô mua một hộp cơm mà mang theo một bao trái cây đến thăm Trần Lương.
Trần Lương vừa mới phát cơn nghiện xong, toàn thân đau nhức không có sức lực, sắc mặt vẫn là tái nhợt một mảng, nhìn thấy Trần Nhiên Nhiên trong tay mang theo cặp lồng đựng cơm thì cũng cảm thấy đói bụng, mỉm cười và dịu dàng hỏi: “Nhiên Nhiên, nếu em có bận việc thì không cần ngày nào cũng đến thăm anh đâu, anh ở một mình là được rồi.”
“Anh, em bây giờ rất nhàn, ngày nào cũng rãnh rỗi, hôm qua em đến thăm anh thấy trong phòng không có trái cây nên hôm nay em mua một ít, ăn cơm xong rồi ăn một ít trái cây rất tốt.”
Trần Lương nhận lấy cặp lồng đựng cơm, dường như lơ đãng hỏi: “Nhiên Nhiên, mấy ngày nay có gặp Tử Ngâm không?”
Những lời này anh đã muốn hỏi từ lâu, trong lòng do dự mấy ngày, cho đến hôm nay mới hỏi.
Trần Nhiên Nhiên không nhìn Trần Lương, hai mắt đảo quanh căn phòng đơn sơ này, cuối cùng ánh mắt mới dừng ở trên điện thoại của Trần Lương, trên màn hình di động hiện lên một ảnh chụp, Trần Nhiên Nhiên sắc mặt lập tức thay đổi, cô gái trong ảnh chính là Tử Ngâm, tuy rằng chỉ ảnh chụp một bên nhưng mà ả biết đó chính là hình của Tử Ngâm.
Trần Nhiên Nhiên trong lòng dâng lên một chút tức giận, lạnh lùng trả lời: “Không gặp, cô ta không biết là đang trốn ở nơi nào đó mà đau lòng ấy chứ, làm sao mà có thể gặp người khác được chứ.”
Nghe ra sự châm chọc và khiêu khích trong giọng nói của ả thì Trần Lương không thèm nói lại, yên lặng ăn cơm hộp, mãi cho đến khi ăn cơm xong thì Trần Lương mới ngẩng đầu nhìn Trần Nhiên Nhiên, trong ánh mắt lộ ra vài phần áy náy, chậm rãi mở miệng: “Nhiên Nhiên, chờ anh cai nghiện xong thì chúng ta rời khỏi thành phố này, đi về phía nam được không?”