Một cái trứng ốp la, một ly sữa đậu nành. Đây là bữa ăn sáng của Tử Ngâm, tuy rằng là bữa sáng đơn giản nhưng cô lại cảm thấy mỹ vị trên đời không thể sánh bằng.
Buổi sáng lúc rời giường cô không đánh thức mẹ mình mà chỉ làm một chút điểm tâm sáng để đi học, để cho mẹ ngủ thêm một chút, tối hôm qua mẹ ngủ rất khuya, thế nào bà cũng phải đem khăn quàng cổ kia đan cho xong rồi mới trở về phòng.
Tử Ngâm mới vừa ra khỏi phòng thì thấy bóng dáng mẹ đang bận rộn trong phòng bếp, đáy lòng dâng lên một chút sung sướng và cảm động, mẹ rốt cuộc cũng tình nguyện đi ra khỏi bức tường tâm linh cao do bà tự tạo ra rồi, cô vốn đang tính để dì nhỏ hôm nay lại đến chăm sóc cho mẹ nhưng mà chứng kiến tình cảnh thì xem ra không cần nữa rồi.
Rón rén bước vào phòng bếp, Tử Ngâm ở đằng sau ôm eo Vu Lệ, tựa đầu vào vai bà, chiều cao của cô và bà không chênh lệch cho lắm, hồi trước còn có người nói hai người giống chị em đấy.
Mùi trứng gà thơm ngào ngạt quấn quýt lấy chop mũi, còn có mùi sữa đậu nành thơm thơm khuếch tán trong không khí, khoé miệng cô hiện lên một nụ cười chua xót, khẽ gọi: “Mẹ, bữa sáng mẹ làm thật thơm.”
Vu Lệ không ngừng tay chiên trứng gà nhưng mà Tử Ngâm không chú ý rằng hốc mắt của bà dần dần ướt, đáy lòng có sự mâu thuẫn và đấu tranh, còn có sự không mong muốn thật sâu đậm, âm thầm hít sâu một hơi, bà cố gắng mỉm cười, trên gương mặt vẫn tận lực duy trì bình tĩnh và lãnh đạm, trong giọng nói lộ ra vài phần sủng nịnh: “Tử Ngâm, rửa mặt nhanh đi để còn ăn bữa sáng nữa chứ. Chẳng lẽ hôm nay không muốn đến trường sao? Sắp trễ rồi đó.”
Tử Ngâm buông cánh tay đang ôm Vu Lệ ra, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vu Lệ nhanh chóng lấy tay lau mắt, quay đầu nhìn theo bóng dáng cô bước vào phòng tắm, tranh thủ thời gian cô rửa mặt bà bưng chén đũa ra phòng khách.
Bữa sáng hai người so với ba người lặng lẽ hơn rất nhiều, trong không khí tràn ngập bi thương, Tử Ngâm cảm thấy được trong lòng mình thật hoảng hốt, nếu bình thường mọi người trong nhà ăn cơm sẽ cười cười nói nói nhưng mà bây giờ cô lại không dám không dám nói bất kì một lời nào, sợ sẽ làm cho mẹ đau lòng nhưng mà không nói một lời thì cô lại mẹ càng dễ đau lòng hơn.
Dứt khoát cúi đầu xong ăn trứng gà rồi cầm lấy ly uống một ít sữa đậu nành, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên một tiếng, cô lấy điện thoại ra thì thấy là điện thoại của Lạc Dương gọi tới, tối hôm qua anh có nói là hôm nay tới đón cô đi học. Cô đứng lên và đi đến bên cửa sổ thì thấy xe Lạc Dương đang đỗ dưới lầu, anh thò đầu ra ngoài nhìn lên thì thấy ánh mắt Tử Ngâm đang nhìn anh, khoé miệng anh cong lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Tử Ngâm không nhận điện thoại của anh, cô không muốn lãng phí tiền điện thoại, quay lại bên cạnh bàn đem ly sữa đậu nành uống một hơi hết sạch, cười và nói với Vu Lệ: “Mẹ, con đi học trước đây, mẹ ở nhà nếu mà buồn quá thì gọi điện thoại cho dì nhỏ để dì đến với mẹ liền nha hay là gọi điện thoại cho mợ cũng được.”
Vu Lệ mỉm cười, nhìn Tử Ngâm bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ nói: “Tử Ngâm, có lạnh lắm không? Mặc quần áo dày một chút, con muốn tự chăm sóc bản thân mà.”
Tử Ngâm nao nao, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, trả lời giống như cam đoan: “Yên tâm đi mẹ, con không lạnh đâu, con sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt để sau này con chăm sóc mẹ nữa chứ.”
“Được rồi, mau xuống dưới đi, Lạc Dương đang đợi con đấy. Lạc Dương là một đứa trẻ tốt, có nó chăm sóc cho con thì mẹ cũng an tâm.”
“Mẹ, sao con thấy mẹ nói chuyện hơi lạ vậy?” Tử Ngâm nhíu mày, trong mắt có vài phần nghi hoặc nhưng mà không suy nghĩ kĩ lời nói của Vu Lệ.
“Đâu có. Chẳng qua là ba con đi rồi, giờ chỉ còn lại hai mẹ con mình, mẹ hy vọng con từ này về sau học được cách chăm sóc bản thân mình, mẹ sợ là không để ý con kĩ được.”
Nghe thấy lời nói của Vu Lệ thì Tử Ngâm không còn nghi ngờ nữa, xoay người cầm lấy balô trên sôpha rồi vẫy tay chào tạm biệt với Vu Lệ: “Mẹ, con đi trước đây.”
Sắc mặt Vu Lệ khẽ thay đổi, nhìn thấy Tử Ngâm đi tới cửa thì không khỏi gọi: “Tử Ngâm!” Trong giọng nói lộ ra sự không mong muốn và áy náy sâu đậm. cánh tay đang mở cửa của Tử Ngâm ngừng lại, xoay người cười với bà rồi mở miệng hỏi: “Mẹ, còn có chuyện gì sao?”
Phát hiện bản thân mình không ổn nên Vu Lệ cười cười che đậy, trả lời với giọng không được tự nhiên cho lắm: “Không có gì đâu, đi đường cẩn thận một chút.”
Tử Ngâm gật đầu với bà rồi mở cửa đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa lanh lảnh thì trên gương mặt Vu Lệ lộ ra cảm xúc phức tạp, đau thương nhìn bóng dáng biến mất sau cánh cửa, miệng thì thào nói: “Tử Ngâm, đừng trách mẹ, thật xin lỗi, mẹ không thể đi cùng con nữa rồi, mẹ không nỡ để ba con cô đơn một mình dưới hoàng tuyền được.”
Mấy ngày nay mặc dù bà chìm đắm trong sự đau khổ của bản thân nhưng mà bà vẫn quan tâm đến Tử Ngâm, thấy Lạc Dương chăm sóc Tử Ngâm cẩn thận thì bà thấy được tình cảm của Lạc Dương đối với cô không bình thường, điều này làm cho bà vô cùng yên tâm.
Bóng dáng Tử Ngâm xuất hiện trong tầm mắt của Lạc Dương, miệng anh nở một nụ cười vui mừng, dịu dàng hỏi: “Ăn xong chưa? Hôm nay thấy tâm trạng em có vẻ không tồi nhỉ?”
Tử Ngâm khẽ cười, mở cửa xe ngồi vào, thấy trong xe không có bóng dáng Mai Mai đâu thì hơi thắc mắc hỏi: “Lạc Dương, Mai Mai đâu rồi? Sao không thấy bạn ấy đâu hết vậy?”
Lạc Dương cười cười rồi khởi động xe, thản nhiên đáp lại một câu: “Mai Mai tối hôm qua trở về nhà em ấy rồi.”