Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 96



Quan sát trường một chút thì có thể nhìn thấy trước cửa ngựa xe như nước, rất náo nhiệt nhưng mà bây giờ tâm trạng của Tử Ngâm vô cùng không tốt, sự ưu sầu trong lòng đuổi mãi không đi.

Lục mai từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng đưa tay khoác lên vai cô, khẽ hỏi: “Tử Ngâm, nhìn gì vậy?”

Tử Ngâm không quay đầu lại, ánh mắt vẫn đang nhìn về phía xa xa, cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì nữa, trước mắt là thành thị phồn hoa nhưng mà nhìn xuyên qua thành thị này chính là cánh đồng hoang vu vô tận, có lẽ là cánh đồng hoang vu, cánh đồng hoang vu trong lòng cô, tuy rằng muốn gieo hy vọng, muốn trồng nên vui vẻ, trồng nên tương lại nhưng mà cô lại cảm thấy hết thẩy đều gian nan như vậy, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó khiến cho lòng cô hốt hoảng, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Cô thì thào một câu: “Cậu có biết chuyện Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên chia tay không Mai Mai?”

Lục Mai ngẩn người, trên gương mặt có chút nghi hoặc, không phải vì chuyện Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên chia tay mà vì nguyên nhân Tử Ngâm hỏi câu này bây giờ. Mấy ngày nay trong trường xôn xao chuyện Trần Nhiên Nhiên nghỉ học có liên quan chuyện cô ta và Lăng Thần chia tay, cô cũng sớm đã nghe được chuyện này nhưng mà bây giờ Tử Ngâm tại sao lại có tâm trạng để hỏi vấn đề này.

Lục mai quay đầu Tử Ngâm về phía mình, gương mặt cô hiện ra vẻ mờ mịt, giữa chân mày là một tầng ưu thương trầm mặc, cả người thoạt nhìn không hề có chút sức sống nào, điều này làm cho đáy lòng cô thấy hơi có lỗi nên cô quan tâm hỏi: “Tử Ngâm, cậu còn quan tâm đến Lăng Thần làm gì?”

Tử Ngâm đối diện với Lục Mai, cặp mắt của cô tuy rằng nhiễm một tầng ưu thương  nhưng mà sâu tận trong đáy mắt vẫn là trong veo thanh tịnh, khe khẽ thở dài, chậm rãi trả lời: “Mai Mai, mình không quên Lăng Thần được.”

Lục Mai nghe thấy lời này của cô thì hai mắt mở thật to, bật miệng hỏi: “Vậy anh họ của mình làm sao bây giờ? Tử Ngâm, cậu và anh mình không phải đang yêu nhau sao? Cậu sao có thể không quên được Lăng Thần được chứ? Cậu muốn theo đuổi anh ta một lần nữa sao?”

Trên gương mặt Tử Ngâm lộ ra một nụ cười gượng, đáy lòng  hơi chua xót, cô còn có tâm trạng để nói chuyện yêu đương sao?

Không, cô vẫn chưa ổn định lại tinh thần, bây giờ sao mà theo đuổi Lăng Thần được chứ, nhưng mà trong đáy lòng vẫn muốn có anh, vẫn nhớ anh thật nhiều.

“Mai Mai, mình không quên được anh ấy nhưng không có nghĩa mình bây giờ muốn theo đuổi anh ấy. Bây giờ quan trọng nhất đối với mình chính là chăm sóc cho mẹ thật tốt, hoàn thành việc học thật tốt, nguyên nhân cái chết của ba mình vẫn chưa xác định được, mình làm sao mà yêu đương được chứ. Hôm nay sau khi tan học mình muốn đến quán bar một chuyến.”

“Tử Ngâm, cậu đi một mình sao? Không được, như vậy rất nguy hiểm, nếu hung thủ giết chú Hiệp còn ở trong quán bar thì làm sao bây giờ?”

“Mình thật hi vọng hắn ở đó, nếu mà mình có thể dụ hung thủ lộ diện thì như vậy cũng đáng, chỉ sợ là người nọ sớm đã bỏ trốn rồi.”

Qua những lời Tử Ngâm nói ra thì có thể thấy tinh thần cô vô cùng sa sút, cảnh sát tiến hành điều tra hết quán bar một lần, cũng đều thẩm tra hết rồi nhưng mà không có một chút manh mối nào, điều này làm cho lòng cô không thoải mái, cô muốn tự mình đi xem xét xem quán bat đó rốt cuộc là như thế nào, nghe nói ba cô trước kia thỉnh thoảng cũng sẽ đến đó.

Lăng thần nhìn Trần Nhiên Nhiên đứng trước mặt, mấy ngày không gặp, cô đã thay đổi, càng xinh đẹp mê người hơn, cách ăn mặc cũng rất khác trước kia, mốt hơn, một áo lên màu vàng nhạt khiến cho da thịt vốn trắng nõn của cô càng thêm trắng sáng hơn.

Khẽ nở một nụ cười thật điển trai, anh vui vẻ chào hỏi: “Nhiên Nhiên, em càng ngày càng đẹp đấy, có phải cùng một người không vậy?”

Trần Nhiên Nhiên giật mình, Lăng Thần vẫn điển trai như vậy, phóng khoáng như vậy, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, điều này Lưu Bàn Tử không thể sánh bằng.

Ả không nghĩ tới là sẽ gặp Lăng Thần trong siêu thị, thấy anh trong tay đang cầm một túi to, ả khẽ cười, tuỳ ý hỏi: “Anh cũng mua đồ linh tinh sao? Mua gì vậy?”

Lăng Thần giơ cái túi to trong tay lên, nhẹ nhàng trả lời: “Mấy cái loại rau quả thôi, anh thấy tủ lạnh ở nhà Tử Ngâm hết thức ăn rồi. Đúng lúc hôm nay có thời gian rãnh nên liền mua mấy thứ chút nữa đưa cho em ấy.”

Trần Nhiên Nhiên trong lòng đau xót, trên gương mặt không lộ ra vết tích, ả vốn rất biết che dấu cảm xúc của mình, vẫn nở nụ cười dịu dàng hiền lành, nghe thấy Lăng Thần nhắc tới Tử Ngâm thì liền cố ý thu hồi nụ cười mà quan tâm hỏi: “Nghe nói ba Tử Ngâm mấy ngày trước bị hại, cô ấy chắc là rất khó khăn, em muốn đến thăm cô ấy nhưng sợ cô ấy có thành kiến với em.”

Ánh mắt sắc bén của Lăng Thần nhìn Trần Nhiên Nhiên như là nhìn thấu lòng cô nhưng mà cô vẫn không có gì khác thường, có lẽ là cảm giác của anh sai rồi, Lăng Thần ở trong lòng tự nhủ.

Anh tin tưởng Trần Nhiên chẳng qua là hận Tử Ngâm nên hết thẩy mới lợi dụng anh trả thù Tử Ngâm, không có khả năng làm ra những chuyện quá đáng khác.

Nghĩ như vậy nên cũng phớt lờ đi, thản nhiên nói: “Anh đi trước, em tiếp tục đi dạo đi.”

Mới vừa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói của Trần Nhiên Nhiên vang lên sau lưng: “Lăng Thần!”

Lăng Thần dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Trần Nhiên Nhiên, thấy trên mặt anh có chút do dự nên chần chờ hỏi: “Có thời gian không? Em mời anh đi ăn cơm.”

Lăng Thần cười áy náy, lịch sự từ chối: “Thật xin lỗi, anh muốn đi đến trường đón Tử Ngâm, lần sau đi, khi nào có thời gian anh gọi cho em có được không?”

Trần Nhiên Nhiên thản nhiên cười, hoà nhã gật đầu, nói: “Được rồi, em chờ điện thoại của anh.”

Bóng dáng cao thẳng của Lăng Thần vừa vượt ra khỏi tầm mắt của ả thì ả biết ả vẫn còn yêu anh, không phải vì trả thù Tử Ngâm mà ả thật sự đã yêu Lăng Thần.