Mười phút sau, là giây phút Chung Yến cảm thấy mình nói như ‘không’ nhiều nhất cuộc đời.
“Không muốn, em không mặc.” Chung Yến ôm thỏ con rúc trong góc ghế, đáng thương nói.
“Vừa nãy em đã đồng ý rồi, em định nói không giữ lời à?” Adrian mặc một thân lễ phục quân đội nền đen viền vàng, trên tay là một bộ áo ngủ liền thân bằng vải lông màu thuần trắng.
Áo này rất mềm mại, bên ngoài mũ áo còn có hai cái tai thỏ nhung trắng phỏng theo tai thỏ thật, nhìn kỹ thì không phải là kiểu cho người lớn, nhưng không biết vì sao lại có cỡ dành cho người trưởng thành.
Adrian nói: “Tôi đã thay quân phục xong rồi, chúng ta đã hứa trao đổi cơ mà.”
Chung Yến giơ thỏ nhỏ lên chắn trước mắt, vờ như mình không thấy quần áo của Adrian: “Vậy anh mau cởi ra đi. Em không thấy, em không nhìn!”
“Thật không?” Adrian tiến đến gỡ con thỏ khỏi tay y, đặt nó xuống bàn trà rồi cúi người về phía y: “Vậy giờ tôi cởi đấy nhé?”
Hắn ngồi dậy, chậm rãi cởi xuống cúc vàng đầu tiên trên quần quân phục, cấm dục đoan chính ban đầu bị nút mở ra này phá hư, lại thêm một tia phong lưu không bị trói buộc. Chung Yến nhìn đăm đăm vào bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn, lại giương mắt lên nhìn vào đôi con ngươi thâm thuý dịu dàng của hắn, chỉ cảm thấy không khí cũng như bị làm nóng lên, hô hấp có chút khó khăn.
Đôi tay kia lần xuống cúc thứ hai thì bất động.
Chung Yến vốn là một người cực kỳ kiên nhẫn, nhưng lúc này mới mấy chục giây đã không nhịn được, không khỏi hỏi: “Sao anh… Không cởi nữa?”
“Em yêu à, em nhìn lâu như vậy,” Adrian đưa tay vuot ve mặt y, dịu dàng hạ thấp giọng, “Còn nói là không nhìn nữa không?”
Chung Yến nhìn thẳng hắn hai giây, sau đó đột nhiên tìm khe hở muốn chạy trốn. Adrian nhanh tay chặn vòng lấy eo y, một tay giam cầm người trong ngực mình, dán lên tay Chung Yến cười nhẹ: “Em chạy cái gì? Ăn xong chùi mép không trả tiền còn muốn chạy đúng không?”
Chung Yến chạy trốn thất bại, thẹn quá hóa giận nói: “Anh mua quần áo kiểu gì vậy! Bị người ngoài chụp được… chẳng phải mọi người đều biết em mặc đồ như vậy hay sao!”
“Em yên tâm, tôi nhờ vệ binh đi mua, đảm bảo không ai biết.” Adrian dùng một tay ôm trọn lấy y, một tay khác kéo áo ngủ sang đây, “Nhanh lên nào, em tự thay hay tôi thay giúp em?”
“Không thay.”
Chung Yến quả quyết cự tuyệt, Adrian vờ như muốn cởi áo y, Chung Yến lập tức đưa tay ra ngăn lại. Đang lúc hai người đang đùa giỡn trên ghế salon, thiết bị đầu cuối của Adrian kêu lên.
“Chuyện gì vậy?” Adrian nhận máy hỏi, trong giọng còn hàm ý cười.
Nhưng sau khi nghe bên kia trả lời, sắc mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, Chung Yến nằm trong ngực hắn thấy vẻ mặt hắn thay đổi, cũng ngồi dậy, thu liễm lại vẻ cười đùa.
Adrian cho y một ánh mắt trấn an, miệng nói: “Biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”
“Sao thế?” Adrian vừa cúp máy, Chung Yến bèn hỏi, “Giờ anh phải đến tổng bộ à?”
Adrian bế y lên, lần nữa sắp xếp lên xe lăn ổn thoả, “Không phải. Tôi phải tới tinh cầu bên cạnh một chuyến, em ở nhà ngoan, ăn tối đúng giờ, ngủ trước không cần chờ tôi…”
Hắn còn chưa nói xong, Chung Yến đã mẫn cảm hỏi: “Khuất Vĩnh Dật nhận tội rồi đúng không?”
Adrian nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: “Sao đầu óc em thông minh vậy nhỉ? Đúng vậy, vừa rồi người thẩm vấn báo cho tôi, ông ta đồng ý làm chứng, nhưng kiên trì muốn gặp mặt tôi nói chuyện. Giờ tôi phải sang khu bắt giam bên đó.”
“Em đi cùng anh.” Chung Yến nói.
“Không. Em bị thương còn chưa khỏi hẳn, em ở nhà.” Adrian cự tuyệt nói. Quan trọng hơn là, hắn biết thẩm vấn nhiều ngày như vậy, dáng vẻ của Khuất Vĩnh Dật chắc chắn không dễ xem, hắn không muốn để Chung Yến thấy được những điều này, trực diện đánh vào thị giác có lẽ sẽ khiến Chung Yến cảm thấy hắn là một kẻ tàn bạo.
Chung Yến kiên trì nói: “Em muốn đi. Em từng là đồng nghiệp của ông ta, cũng từng thu nhập rất nhiều tư liệu về ông ta nữa, có thể em sẽ giúp được một tay. Hơn nữa…” Y hồi tưởng lại thời khắc kinh hồn ngày hôm đó, ý hận trong mắt chợt loé lên: “Nếu như ông ta nói xong mà anh cảm thấy ông ta vô dụng, em muốn là người nổ súng giết ông ta.”
Trong mắt Adrian lộ vẻ kinh ngạc, hắn nhíu mày hỏi: “Em biết dùng súng cơ à?”
“Ad, em luôn cảm thấy anh có thành kiến với bọn em, ý em là có thành kiến với dân văn phòng.” Chung Yến vẫn ôn hoà nói.
“Thế em đã từng giết người chưa?” Adrian hỏi ngược lại. Hắn xác thực không tưởng tượng được dáng vẻ Chung Yến giết người.
“Tạm thời thì chưa, nhưng nếu bắt buộc em cũng sẽ giết người.” Chung Yến bình tĩnh nói, “Khác biệt chính là em không cần tự mình cầm súng mà chỉ cần ra lệnh, sẽ có người thay em diệt trừ kẻ ngăn cản trên đường, giống như Pearson tập kích anh vậy. Thượng nghị sĩ không thuộc đảng phái hay tổ chức nào, em nghĩ cũng chỉ có Vahl. Năm đó thành lập Tiêu bản em đã hy vọng họ có thể trở thành tai mắt của anh, giúp anh đề phòng được sát ý từ Thượng nghị viện, kết quả là… Thôi vậy, dù sao tương lai có em trở thành tai thành mắt của anh, Tiêu bản anh muốn dùng thế nào thì dùng.”
Rõ là đang nói đến chuyện huyết tinh vô tình, nhưng Adrian lại vì câu nói này mà cảm thấy cõi lòng ấm áp. Mặt hắn hoà hoãn lại, lại nghe Chung Yến tiếp tục nói: “Nói nhiều như vậy để anh hiểu rằng, chuyện Thủ đô tinh em hiểu rõ hơn anh. Nếu như cần thiết, hãy để em gặp ông ta một lần, có lẽ em có thể hỏi được chuyện các anh không làm được.”
Adrian trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Chung Yến nghiêng người về trước, giúp Adrian cài lại khuy quần lúc nãy mới mở, còn cẩn thận chỉnh lại cổ và tay áo cho hắn, nói: “Anh đi lấy phi thuyền đi, em thay đồ xong rồi ra.”
Dẫn theo Chung Yến tới nơi bắt giam, Adrian không ngờ lần này thật sự có chuyện cần dùng tới y.
Gặp Khuất Vĩnh Dật xong, lúc Adrian ra khỏi phòng thẩm vấn, Chung Yến và sĩ quan phụ trách đứng ngoài đều nhìn được kết quả từ vẻ mặt hán.
Sĩ quan phụ trách thử thăm dò hỏi: “Chỉ huy, sao vậy? Không thuận lợi ạ?”
“Ông ta muốn có một con đường sống.” Adrian cười lạnh nói, “Ông ta khai ra Pearson là chủ mưu, với điều kiện phải cho ông ta sống ở Navi, không phải trong tù, mà là sống tự do kia đấy. Đúng là nằm mơ.”
“Ông ta dẫn sát thủ tới ám sát Chỉ huy của chúng ta, thế mà giờ muốn dựa vào một lời khai đã có thể thoát tội?” Sĩ quan phụ trách nghe vậy cũng cực kỳ không vui, xin lỗi nói: “Xin lỗi Chỉ huy, là do chúng tôi làm việc không đến nơi đến trốn. Cho tôi hai ngày, tôi nhất định…”
“Để em vào đi.” Một giọng lành lạnh cất lên.
Sĩ quan kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Vừa rồi sau khi đi vào, Chung Yến chỉ nói với Adrian hai câu rồi yên lặng ngồi đó, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, anh ta suýt thì quên Adrian có mang người nhà theo.
Adrian nói: “Không được, chúng ta đi về đã.”
“Các anh đã thẩm vấn nhiều ngày rồi, có tái thẩm cũng chỉ vậy thôi. Nếu ông ta khai ra xong sẽ trở nên vô dụng, các anh sẽ không giữ ông ta lại, cho ông ta sống ở Navi chẳng bằng giết luôn cho hết lo; còn nếu tống ông ta khỏi Navi, ông ta cũng sẽ bị Pearson gi3t ch3t; ông ta đã tính ra hết rồi.” Chung Yến giống như không phải đang nói đến một kẻ suýt nữa thì gi3t ch3t mình, tỉnh táo như đang đánh giá một chuyện không có liên quan gì tới bản thân, “Không bằng để em nói chuyện với ông ta, thử một lần cũng không sao cả.”
“Em định nói gì với ông ta?” Adrian hỏi, “Kẻ này này cực kỳ hèn hạ ích kỷ, tôi không biết ngoài bản thân mình ông ta còn quan tâm đến gì khác nữa. Nhưng nếu là lợi ích cá nhân… tôi lại không muốn cho kẻ như thế.”
“Trong Thượng nghị viện, chín mươi chín phần trăm đều là người như vậy. Bao gồm cả…” Chung Yến cười tự giễu, nhưng có người ngoài nên y không nói hết câu, “Để em thử một lần xem. Con người luôn có nhược điểm, có lẽ em biết nhược điểm của ông ta.”
Cửa phòng thẩm vấn lần nữa bị mở ra, Khuất Vĩnh Dật còn tưởng rằng Adrian quay trở lại. Những ngày này ông ta quả thực đã phải chịu đựng nỗi khổ da thịt thực sự, ngay cả ngẩng đầu cũng ngại phí sức, chỉ thều thào nói: “Ngài đã đổi ý rồi sao, chỉ huy Yate?”
Người tiến vào không trả lời ông ta, trong tầm mắt của ông ta xuất hiện một đôi giày da và quần tây chứ không phải ủng chiến và quần lính. Ông ta không khỏi giật mình, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Nghị viên trẻ tuổi đã từng là đồng nghiệp của ông ta ngồi lên chiếc ghế duy nhất còn lại trong phòng thẩm vấn. Thấy ông ta nhìn mình, người nọ cười ấm áp: “Ngại quá, mấy hôm trước tôi vừa phải mổ xong, anh xã nhà tôi không cho tôi đứng quá lâu.”
Với tư cách là một nghị viên không cần nhờ mặt kiếm cơm mà nói, vẻ ngoài của y thực sự quá xuất sắc, nhất là khi y cười lên lại càng cảnh đẹp ý vui, như gió xuân làm tan tuyết đọng.
Nhưng lúc này Khuất Vĩnh Dật chẳng có lòng dạ nào đi thưởng thức khuôn mặt đẹp đẽ này nữa, ông ta chỉ cảm thấy hơi lạnh đang lần bò trên xương sống mình. Mấy ngày trước cũng vậy, Chung Yến đột nhiên xông vào trang viên, làm xáo trộn tất cả kế hoạch của ông ta; trước nữa… Chung Yến rõ ràng vào Thượng nghị viện sau ông ta, lại có thể nhanh chóng có được vị trí ngang bằng ông ta. Hai năm ấy, ông ta và Chung Yến đều là Nghị viên cấp cao, mỗi ngày làm việc cạnh phòng Chung Yến đối với ông ta đều là một loại tra tấn. Người thanh niên này giống như trời sinh để làm chính khách, y luôn luôn trầm ổn trấn định, luôn hoà đồng với tất cả mọi người xung quanh. Chẳng bao lâu sau, ngay trong lúc ông ta trong thời điểm hết hy vọng thăng chức, người thanh niên này lại được lão Yate về hưu nhìn trúng, đẩy lên làm Thượng nghị sĩ bù nhìn.
Phải rồi… lão Yate… chỉ huy Yate… Bọn họ đã kết hôn nữa, quan hệ có vẻ cũng rất tốt…
“Các cậu…” Khuất Vĩnh Dật đột nhiên cảm thấy mình đã nghĩ thông được mọi chuyện, “Cậu và nhà họ Yate là một phe? Chẳng trách! Tôi biết mà, bảo sao lại là cậu, hoá ra lão Yate đã sớm biết cậu muốn vào nhà ông ta!”
Chung Yến nhẹ nhàng cười nói: “Ông không cần biết rõ, dù sao ông cũng chẳng sống được lâu nữa đâu. Tôi không muốn nói nhảm với một kẻ sắp chết, nhưng xem như nể mặt ông là người đầu tiên chúc mừng tôi kết hôn… Nếu ông có thể cung cấp chứng cứ mà chúng tôi muốn, cá nhân tôi có thể thỏa thuận riêng với ông, sẽ thuê người chăm sóc cha ông lúc tuổi già.”
Từng thớ cơ trên khuôn mặt loang lổ máu của Khuất Vĩnh Dật đột nhiên giật giật, ông ta khó tin trừng Chung Yến, chỉ nghe Chung Yến nói tiếp: “Không hiểu à? Vậy để tôi nói thẳng nhé, nếu ông không chịu nói, ông vẫn sẽ chết, chẳng qua trên đường xuống cõi chết sẽ không phải cô đơn thôi. Chồng tôi là một người rất nhân từ, anh ấy sẽ không làm vậy. Nhưng mà,” Chung Yến nâng mắt lạnh lùng nhìn ông ta, “Tôi thì khác.”