“Cậu…” Khuất Vĩnh Dật vừa kinh vừa sợ. Mấy ngày này ông ta chịu đựng nỗi khổ da thịt nhưng cũng chưa từng sợ hãi như vậy, bởi vì ông ta ý thức được rằng: Adrian Yate chém giết một nửa số sát thủ trong trang viên hôm ấy kỳ thực cũng không hẳn là kẻ đáng sợ. Hắn mặc dù giết nhiều người, nhưng xưa nay không giết người vô tội, trong tư liệu mà Pearson giao cho ông ta, Adrian là người thủ vững ở ranh giới cuối cùng của con người.
Nhưng Chung Yến thì không như vậy. Y không phải là người có ranh giới đạo đức cuối cùng, là loại người chỉ vì đạt được mục đích, nếu cần giết người vô tội, y sẽ không hề do dự ra tay.
“Suy nghĩ kỹ đi, nếu như cha ông chưa đủ đảm bảo… Ông có muốn biết con ông giờ đang ở đâu không?” Chung Yến thản nhiên nói.
Khuất Vĩnh Dật ho ra một búng máu, tức giận rít lên: “Mày có còn là con người không? Bọn chúng còn chưa được mười tuổi!”
“Đâu ra ‘bọn chúng’? Ông chỉ có một đứa con trai, năm nay đã mười bốn rồi.” Chung Yến cười nhạo nói, “Khỏi cần lừa tôi, ông tưởng tôi đang bịa chuyện để lừa ông à? Có cần tôi gọi người mang đến một ngón tay để ông xác nhận cho kỹ không?”
Khuất Vĩnh Dật lúc này mới tin tưởng hoàn toàn, ông ta cất giọng khùng khục chất vấn: “Cậu như thế này thì khác gì Pearson?”
Đây là lần đầu tiên ông ta chủ động nhắc tới Pearson, Chung Yến thoáng ngẩng đầu nhìn qua một góc phòng thẩm vấn, lúc mới vào cửa y đã nhận ra nơi đó có một camera giám sát được ngụy trang thành đèn treo. Y đưa tay hơi nâng cằm, che giấu động tác ngẩng đầu mới vừa rồi, cười nhạt nói: “Ai nói với ông là tôi khác ông ta? Nếu không phải ông ta động tới người không nên động, có lẽ bây giờ tôi đã trở giúp ông ta đăng đỉnh.”
Khuất Vĩnh Dật bị lượng thông tin trong câu nói này làm sững sờ trong nháy mắt, nhưng ông ta ở Thượng nghị viện nhiều năm như vậy cũng không phải tốn công lăn lộn, đường này không thông lập tức đổi đường khác: “Các cậu bắt cóc một đứa trẻ, loại chuyện mất hết nhân tính như vậy mà chồng cậu cũng làm?”
“Làm sao anh ấy biết chuyện này được? Trong phòng thẩm vấn này cũng không có…” Chung Yến lần nữa không dấu vết nhìn thoáng qua đèn treo trên trần, “Giám sát. Ngày mai tôi sẽ lại đến. Trước lúc đó, tôi muốn nghe được tin ông phối hợp cung cấp bằng chứng buộc tội Pearson. Bằng không đợi lần sau tôi đến, tôi sẽ mời ông xem một buổi trực tiếp không dễ chịu đâu. Cuộc nói chuyện ngày hôm nay là giữa tôi và ông, vì lý do ông nói vừa rồi nên tôi sẽ không nói cho người quân đội Navi bất cứ chuyện gì, ông có thể nói với họ rằng mình tự nghĩ thông suốt, rồi cầm lấy cuộc trao đổi này, để họ cho ông một kiểu chết thống khoái.”
Chung Yến nói xong, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Khuất Vĩnh Dật sau lưng y hỏi: “Làm sao tôi biết được sau khi tôi chết cậu có tuân thủ lời hứa không động tới người nhà tôi hay không?”
“Đừng tự mình đa tình nữa, ông có biết Liên Bang hiện tại để giết một người cần tốn bao nhiêu nhân – vật lực để che giấu chứng cứ không? Ông đã chết rồi, tôi còn phải hao sạch vốn liếng đuổi giết người nhà ông làm gì?” Chung Yến nói, “Tôi nghèo lắm, đến ly hôn cũng không ly được, không rảnh tốn tiền vào chuyện không có ý nghĩa đâu, ông cứ yên tâm.”
Lúc Chung Yến ra khỏi cửa phòng thẩm vấn, sĩ quan phụ trách đã không còn ở đó, Adrian một mình ngồi trước kính quan sát chờ y. Thấy y đi ra, hắn đứng lên nói: “Về chứ?”
Vẻ mặt hắn bình thường, Chung Yến cũng bình tĩnh đáp: “Ừ, về thôi.”
Adrian đưa tay trái ra, Chung Yến hơi sững sờ, sau đó đặt tay phải của mình lên bàn tay hắn.
Sĩ quan phụ trách nghe tin Chỉ huy sắp đi, chỉ thấy Adrian một thân quân phục dắt Chung Yến âu phục phẳng phiu; hai người một sắc bén, một thanh lãnh, nhìn qua khác biệt rõ rệt, nhưng nắm tay đi cùng nhau lại hoà hợp đến dị thường. Adrian gật đầu với anh ta như chào hỏi, sau đó vung tay với bên ngoài, ra hiệu không cần tiễn.
Vì góc đứng nên sĩ quan nọ lúc này mới thấy trên ngón vô danh của Chung Yến cũng có một chiếc nhẫn bạc. Nhẫn này không phải giống nhẫn đồ chơi đeo tay trái Adrian hôm họp báo, đang rần rần trên mạng đây sao! Tạo hình đúng là hơi kỳ quái, nhưng mà hai người đều đeo, vậy khả năng cao là nhẫn… Nhỉ?
Khu bắt giam này nằm ngay trên tinh cầu láng giềng với Navi, dùng phi thuyền tư nhân lái về Navi còn nhanh hơn bình thường Adrian lái từ từ nhà tới chỗ làm.
Trên đường hai người tới bãi đáp phi thuyền, sắc trời đã tối, gió đêm hiu hiu, Adrian bỗng nhiên dừng lại, buông tay Chung Yến ra.
Chung Yến căng thẳng trong lòng, đang muốn mở miệng lại thấy Adrian cởi áo khoác quân phục ra, khoác lên ngoài âu phục của y.
“Đừng, em không lạnh, đi mấy bước là tới phi thuyền rồi mà.” Chung Yến thấy Adrian chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, lập tức muốn cởi ra trả cho hắn lại bị Adrian ngăn lại.
“Em cũng đâu phải lần đầu mặc bộ áo này, trước lạ sau quen, đừng xấu hổ.” Adrian nói, thay y cài cúc áo đầu trên áo khoác, “Đêm ở nơi này lạnh lắm, vết thương trên bụng em còn chưa khỏi hẳn, cẩn thận đừng để bị cảm.”
Tựa như ngày đầu tiên Chung Yến đến Navi cũng vậy, hắn được khoác áo khoác quân phục của Adrian, khác biệt chính là trên áo lần này còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Adrian, thứ ấm áp này ôm lấy y trong đêm.
Chung Yến vươn tay trân trọng sờ lên áo khoác trên người, do dự mấy giây xong vẫn nói: “Anh không định hỏi em điều gì sao?”
“Ý em là chuyện vừa rồi trong phòng thẩm vấn?” Adrian khoác vai y tiếp tục đi về phía trước, “Tôi nghĩ đó không phải chuyện gì lớn, không cần phải hỏi vội. Mà em không định bắt đứa con mười bốn tuổi của ông ta thật đấy chứ?”
“Đương nhiên là không.”
Chung Yến hơi dừng lại, nói một tin tức cho Adrian: “Con của ông ta bây giờ đang nằm trong tay Pearson. Từ trước khi các anh cho người dỡ bỏ trang bị theo dõi của Điệp ở tinh khu Labor, Thủ đô tinh đã sớm nhận được tin tức rồi. Mới hôm nay Pearson đã phái người đón con trai Khuất Vĩnh Dật khỏi trường học. Em thật sự không có ý vượt cả Liên Bang để cướp người từ tay Pearson.
“Vậy nếu Pearson không đón con ông ta đi thì sao?” Adrian gặng hỏi.
Chung Yến dường như đã sớm biết hắn sẽ hỏi vậy, lắc đầu nói: “Vậy em cũng sẽ không làm. Em biết anh không thể chấp nhận chuyện đó, em sợ anh ly hôn với em.”
Adrian nhất thời hơi muốn cười, nhưng hắn nghe ra Chung Yến không hề nói đùa, y thật sự nghiêm túc cân nhắc vấn đề này trước mỗi lần đưa ra quyết định: Adrian liệu có ly hôn với y không. Adrian nghĩ tới đây lại cười không nổi nữa, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ không ly hôn với em. Hoá ra em vẫn luôn lo lắng như vậy, em lo sợ gì chứ? Không phải em đã nói sẽ không làm chuyện khiến tôi thất vọng sao, em còn nói từ trước đến nay chưa từng gạt tôi, tôi đều tin.”
Chung Yến ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt phản chiếu ánh sáng của trời sao lấp lánh.
“Hơn nữa, em nói ly hôn dễ dàng thật đấy. Chúng ta mới kết hôn được mấy ngày, mua mấy bộ đồ em còn chê đắt, đừng nói là em định bán thỏ nhà mình đi đấy?” Adrian cố ý làm bầu không khí trở nên thoải mái.
Chung Yến dùng vai đụng nhẹ hắn, “Em đang nghiêm túc đấy. Hôm nay chỉ là một màn kịch, chúng ta không có bất cứ bằng chứng nào cho ông ta xem, lực tin cậy chắc chắn sẽ không cao. Em đã diễn hết sức rồi, chúng ta chỉ có thể đặt cược liệu ông ta có chịu tin hay không thôi. Nếu như vậy cũng không được, ông ta chắc chắn sẽ không chịu mở miệng, người này cũng không thể lưu lại. Pearson đã hành động rồi, nếu còn không nghe được tin Khuất Vĩnh Dật chết, chưa biết chừng lão ta sẽ làm gì đó tránh để đêm dài lắm mộng.”
“Tôi biết. Lúc đầu tôi cũng không kỳ vọng rằng ông ta sẽ chịu mở miệng, đào được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Căn cứ vào kết quả mới nhất của Hội nghị bàn tròn ngày hôm nay, Thượng nghị viện đã quyết định đổ hết vụ tập kích này lên đầu Khuất Vĩnh Dật.” Chung Yến không cam lòng cảm thán nói, “Nếu như ông ta cắn chặt răng không chịu khai ra Pearson, muốn hướng việc này lên người Pearson e là phải trả cái giá không nhỏ. Chỉ sợ cửa hàng Tiêu bản ở Thủ đô tinh phải hao tổn một nửa cơ sở ngầm cũng chưa chắc đã có thể kéo lão xuống ngựa.”
“Em lo gì chứ? Lệnh Vinh quang sắp công bố vận hành thử, chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Adrian siết chặt tay Chung Yến an ủi.
Chung Yến không nói gì, y cũng biết hành động lần này Pearson đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không hy sinh để lộ cơ sở ngầm thì rất khó có thể có được chứng cớ xác thực để công khai định tội lão, vẫn nên chờ đợi cơ hội khác tốt hơn, nhưng… Y vẫn cảm thấy không cam lòng, Adrian suýt chút nữa đã chết rồi, y không cam lòng để kẻ cầm đầu an ổn ở Thủ đô tinh.
Lúc hai người về tới nhà đã là buổi đêm. Chung Yến đã ăn cơm tối trên đường lái phi thuyền tới trại giam. Thực ra bọn họ vốn mang theo phần ăn của hai người lên phi thuyền, nhưng vì Adrian phải điều khiển nên không có thời gian ăn. Chung Yến vừa về nhà đã vội vàng chui vào bếp, lại bị Adrian đưa tay bế ngang lên từ đằng sau.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đi nhanh như vậy, em không thấy đau à?”
Chung Yến biết hắn đang đói, sốt ruột trả lời: “Đau sao được, thả em xuống, em làm cho anh ít đồ ăn.”
“Không được, thời gian đứng hôm nay của em đã vượt chỉ tiêu rồi.” Adrian đặt y lên xe lăn, không nói gì đã đẩy xe vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, “Tôi sẽ tự hâm nóng bữa tối lại. Việc em phải làm lúc này là rửa mặt, sau đó ngoan ngoãn lên giường chờ tôi.”
“Được rồi.” Chung Yến miễn cưỡng nói, “Ngày mai bác sĩ Uý sẽ tới tái khám thật sao?”
“Đúng. Tôi sẽ tan tầm sớm một chút rồi đưa cậu ta cùng về.”
“Em qua đó cũng được mà, trời tối còn bắt người ta phải tự về nhà thì không tiện lắm.”
“Em ở nhà, không cần lo gì cả. Nếu khám xong mà quá muộn tôi sẽ lái xe đưa cậu ta về.” Adrian nói, bỗng ý thức được mình đã là đàn ông có gia đình, lại còn là gay nữa, đêm hôm khuya khoắt lái xe đưa một người đàn ông độc thân khác về nhà hình như cũng không hay lắm, bèn lập tức hỏi xin ý kiến nhà mình: “Em thấy được không?”
Chung Yến bật cười, khẽ đẩy hắn một cái: “Đương nhiên là được. Thôi đừng đùa nữa, chắc anh đói lắm rồi, mau đi ăn đi.”
Adrian nghe lời ra ngoài ăn cơm. Rửa mặt xong, Chung Yến trở lại phòng ngủ của hai người, lại nhìn thấy áo ngủ lông mà trước khi ra khỏi nhà họ để vội trên ghế.
Chung Yến xoắn xuýt cầm món đồ kia lên, tai thỏ lông nhung thật dài trên mũ áo hơi cụp xuống. Adrian có vẻ như chờ mong lắm…
Trước nay Adrian ăn cơm rất nhanh, và húp mấy đường đã ăn xong cơm tối. Đang lúc hắn dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát, lại liếc thấy một cục lông trắng tinh lấp ló ở cửa phòng ngủ của hai người.
Hắn đang bận nghĩ ngày mai tới tổng bộ phải mở cuộc họp nên không chú ý nhiều, chỉ hơi lơ đãng tự hỏi thỏ nhà mình sao lại trốn được ra đây.
Không đúng! Vài giây sau Adrian mới lấy lại tinh thần, trong nhà hình như đâu có con thỏ nào lớn cỡ này!