Không Để Em Hay Biết

Chương 18



Mãi cho đến khi ngồi trên chiếc xe hơi quen thuộc, từ từ lăn bánh rời khỏi đồn cảnh sát, Nhiêu Niệm vẫn chưa hoàn hồn lại. Hơi nóng và nhiệt độ còn sót lại bên tai khiến cô nhớ rõ chuyện vừa mới xảy ra.

Anh vừa mới…hôn vào tai cô?

Không, có lẽ là do Tạ Tiêu ở đó nên người đàn ông đã bộc lộ tính chiếm hữu của mình.

Trong thế giới của người lớn, một nụ hôn chưa đủ để khẳng định niềm yêu thích.

Đừng suy nghĩ nhiều, đừng ảo tưởng nữa, Nhiêu Niệm không ngừng lặp đi lặp lại điều này trong lòng, cố gắng làm cho nhịp tim đang đập một cách không kiểm soát của mình bình tĩnh lại.

Nếu một ngày nào đó anh không cần vị hôn thê hờ này nữa, cô có thể dễ dàng dứt áo ra đi.

Thấy cô yên lặng ngồi bên cạnh, Hoắc Duật Thâm cũng trầm tư một lúc lâu rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Xin lỗi, tôi chỉ….”

Cô vội vàng cắt ngang câu nói còn đang dang dở của anh: “Anh Hoắc không cần phải giải thích.”

Hoắc Duật Thâm khẽ nhíu mày, rõ ràng ban nãy còn gọi tên anh, bây giờ đã chuyển thành “anh Hoắc”.

Hơi thở của Nhiêu Niệm hơi gấp gáp, cô nở một nụ cười tựa như không có chuyện gì xảy ra.

“Những chuyện này là một phần của giao kèo, tôi không ngại.”

Nhìn nụ cười hờ hững của cô, ánh mắt Hoắc Duật Thâm tối sầm lại.

Cô chỉ đang coi nó như một cuộc giao dịch, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Tức thời, không khí trong xe tựa như ngừng chuyển động, ánh đèn bên ngoài lần lượt lướt qua cửa sổ, biểu cảm của người đàn ông cũng mờ mịt, đôi mắt tối sầm không có cảm xúc.

Cuối cùng, anh vẫn quay mặt đi, không nói hết những lời còn đang dang dở.

“Hôm nay muộn rồi, về nhà tôi đi.”

“Được.”

Cô vẫn đang nghiêm túc đóng vai một tình nhân bé nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Bầu không khí trong xe trở nên ảm đạm, nhưng Nhiêu Niệm lại cảm thấy như vậy mới đúng.

Khác với sự nóng bỏng hồi nãy, tình trạng lúc này giống như mấy cặp đôi đang chiến tranh lạnh với nhau.

Lần thứ hai đến nhà Hoắc Duật Thâm, Nhiêu Niệm cứ như ngựa quen đường cũ.

Ngay cả chú Tuân cũng không hề ngạc nhiên khi gặp lại cô, nhanh chóng sai người làm đi chuẩn bị phòng riêng và đồ vệ sinh cá nhân.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Duật Thâm một mình đi vào phòng sách. Thấy anh không dặn dò gì nên Nhiêu Niệm yên tâm trở về phòng, nhưng cô không đi ngủ ngay, vì còn có việc quan trọng cần phải giải quyết.

Việc đầu tiên là gửi Wechat cho Ô Na, nhờ cô ấy tìm cho cô tài liệu chi tiết về các cuộc đấu giá của Thanh Vũ trong hai năm qua, bao gồm thông tin về giá giao dịch cũng như video ghi lại cuộc đấu giá trong thời gian ngắn nhất có thể.

Trực giác mách bảo Nhiêu Niệm, chắc chắn sẽ có những vụ việc tương tự từng xảy ra trước đây.

Nhưng mà dùng di động để xem những tài liệu này thì hơi bất tiện, Nhiêu Niệm đành phải gọi người giúp việc vào.

“Giúp tôi tìm một chiếc máy tính bảng được không?”

Người giúp việc cung kính đáp lại: “Phiền cô chờ cho một lát.”

Qua một lúc, người giúp việc quay lại, do tự nhìn cô nói: “Xin lỗi cô Nhiêu, chỉ có trong phòng sách của anh Hoắc mới có máy tính, hay là cô trực tiếp đi tìm anh ấy xem?”

Cả cái nhà to đùng như vậy mà chỉ Hoắc Duật Thâm mới có?

Nhiêu Niệm không thể tin được.

Nhưng người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Với lại đối phương đã nói như vậy, Nhiêu Niệm cũng đành bất lực.

Mười phút sau, Nhiêu Niệm do dự đứng trước cửa phòng sách trên tầng ba.

Trong nhận thức của cô, phòng sách là một nơi còn riêng tư hơn cả phòng ngủ. Người ta thường nói, chỉ cần nhìn thoáng qua phòng sách cũng có thể suy đoán được tính cách của một con người.

Nếu như cô bước vào bên trong, chẳng khác gì là đang xâm phạm nơi riêng tư của anh.

Thế nhưng, điều này lại có sức hút mãnh liệt với cô.

Nhiêu Niệm ngập ngừng gõ cửa, song không có ai trả lời.

Cô bèn mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

Tủ sách màu đỏ sẫm trải dọc hai bên bức tường lối ra vào, khá giống như những gì cô tưởng tượng. Phong cách trang trí sang trọng, tao nhã tựa như tầng lớp quý tộc châu Âu cổ đại, hoàn toàn phù hợp với khí chất của người đàn ông.

Các giá sách được chất đầy sách tiếng anh, đầy đủ thể loại, chủ yếu là sách thiên văn học.

Trên bàn còn có một ấn bản Sherlock Holmes của một nhà sưu tầm người Anh.

Thì ra anh cũng thích Holmes.

Nhiêu Niệm cầm cuốn sách lên, vừa mở sách ra, một chiếc bookmark vô tình rơi xuống thảm.

Dừng ở đó là một câu thoại kinh điển trong cả bản truyền hình và điện ảnh của Sherlock Holmes.

“All lives end, all hears are broken. Caring is not an advantage.”

(Khi cuộc sống kết thúc, trái tim tan vỡ. Tình yêu là thứ vô ích.)

Đầu ngón tay Nhiêu Niệm bất giác miết chặt góc giấy. Tình yêu là thứ vô ích, đây là quan điểm mà anh tán thành.

Nói cũng phải, đối với một người như anh, tình yêu hão huyền chẳng hề có tác dụng gì.

Cổ họng như bị người ta nhét thứ gì đó vào, nghẹn ứ đến khó chịu.

Lẽ ra cô phải hiểu điều này từ rất lâu rồi chứ.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, khiến Nhiêu Niệm bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, cô vội vàng nhét bookmark vào sách rồi đặt lại lên bàn như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Có lẽ là lén lút bước vào địa phận riêng của người ta nên hành vi của Nhiêu Niệm có hơi gượng gạo, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang bước vào.

“Tôi muốn mượn một chiếc máy tính bảng, được không?”

Hẳn là người đàn ông vừa mới tắm xong, anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra đường cong quyến rũ giữa yết hầu và xương quai xanh, khuôn mặt sắc sảo âm trầm, đôi môi mỏng khẽ mím mại.

Hình như anh không hề ngạc nhiên khi thấy cô ở đây: “Trên bàn, em tự lấy đi.”

Nhiêu Niệm đã nhìn thấy chiếc máy tính bảng trên bàn, cô cầm lấy định rời đi, nhưng vừa mới cất bước đã nghe Hoắc Duật Thâm gọi giật cô lại.

Anh quả quyết nói: “Ngồi ở đây dùng.”

Bước chân khựng lại, Nhiêu Niệm do dự xoay người, cẩn thận hỏi lại anh: “Có làm phiền đến anh không?”

“Không phiền.”

Anh đã nói như thế, Nhiêu Niệm cũng chẳng có lý do gì phải nhất quyết rời đi.

Trong phòng sách chỉ có một chiếc ghế sô pha dài, cô đành phải ôm máy tính bảng ngồi xuống một góc ghế sô pha, bắt đầu tập trung vào công việc của mình.

Máy tính bảng của Hoắc Duật Thâm không đặt mật khẩu, cô thuận lợi đăng nhập vào Wechat và email, bắt đầu đọc kỹ lại đống tài liệu và video mà Ô Na gửi cho mình, nhanh chóng bỏ qua sự xấu hổ khi ở chung một phòng với người đàn ông.

Nhiêu Niệm nghiên cứu kỹ các hồ sơ giao dịch đấu giá đó, càng xem càng phát hiện nhiều điểm đáng ngờ.

Cô phân tích sự khác biệt của giá cả, chụp ảnh và ghi âm tương ứng với thời gian và số lượng, phát hiện có vài giao dịch đã vượt quá hàng tỷ đồng.

Quả nhiên đúng cô suy nghĩ, có người đã dùng cách thức đánh tráo vật phẩm, làm giả các giấy chứng nhận thẩm định để bí mật chuyển sản phẩm thật ra ngoài trước khi nó được đưa ra bán đấu giá.

Cùng lúc đó, trong đầu Nhiêu Niệm chậm rãi hình thành một kế hoạch, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy suy nghĩ của mình táo bạo đến như vậy.

Nhưng một mình cô không thể nào hoàn thành kế hoạch này được.

Nghĩ đến đây, Nhiêu Niệm không khỏi liếc nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc.

Nhìn một lần chưa đủ, cô lại nhìn thêm lần thứ hai…

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh đang cúi đầu xem tài liệu, bàn tay thon dài cầm cây bút màu đen viết ra những nét chữ cứng cỏi tinh tế. Có lẽ trên đời này luôn có một kiểu người như thế, dù làm gì cũng khiến người ta cảm thấy vui tai thích mắt, cao quý và tao nhã.

Nhiêu Niệm bị cảnh đẹp trước mặt thu hút, quên luôn cả lý do vừa rồi cô nhìn anh là để làm gì.

Mãi cho đến khi giọng nói trầm thấp và từ tính của người đàn ông đột nhiên vang lên: “Nhìn gì vậy?”

Lúc này Nhiêu Niệm mới hoàn hồn, nhiệt độ trên mặt không hiểu sao cứ tăng lên vùn vụt.

Cũng không thể trả lời là đang ngắm anh được chứ….

Cô đành phải ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, cất giọng hỏi: “Anh làm việc xong chưa?”

Hoắc Duật Thâm đóng nắp bút lại, tùy ý nói: “Em cứ nói vấn đề của mình trước đi.”

Thì ra là anh đã đoán ra được.

Nhiêu Niệm bình tĩnh lại, kể hết toàn bộ câu chuyện cũng như là kế hoạch của mình với anh, nhưng cô càng nói, sắc mặt của anh càng trở nên u ám khó hiểu.

Mãi đến khi cô nói xong, anh mới trầm giọng nói: “Tôi không đồng ý.”

Nhiêu Niệm sửng sốt, buột miệng hỏi: “Tại sao?”

Hoắc Duật Thâm mím môi, trầm ngâm một lúc.

Cách tiếp cận của cô quá mạo hiểm, nếu có bước nào đó vô tình xảy ra sai sót, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Anh hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài, giọng điệu cũng mạnh mẽ nghiêm túc: “Chuyện này tôi có thể xử lý ổn thỏa, hà cớ gì em cứ phải liều mạng như vậy?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng thế này để nói chuyện với cô. Nhiêu Niệm không chịu nổi khí thế này, nhưng vẫn cắn răng phản bác lại.

“Đây là việc của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Thay vì hoàn toàn dựa dẫm vào anh.

Biểu cảm trên mặt Nhiêu Niệm mạnh mẽ và kiên quyết, không chịu nhượng bộ nửa bước.

Bầu không khí trong phòng làm việc nhanh chóng bị đông cứng, cuộc đối đầu thầm lặng giữa hai người làm tì.nh hình như đang giương cung bạt kiếm.

Nhiêu Niệm cảm thấy mình rất can đảm, vậy mà lại dám làm trái lời Hoắc Duật Thâm.

Khí thế áp bách bẩm sinh trong cơ thể người đàn ông cứ thế tuôn ra, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

Anh nói rõ ràng từng chữ một: “Nếu mọi chuyện không diễn ra theo đúng như kế hoạch của em, giữa chừng xảy ra sự cố, ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Anh lo lắng cho sự an toàn của cô.

Ý thức được điều này, Nhiêu Niệm không khỏi nín thở, vô thức nói: “Anh Hoắc…”

Anh mạnh mẽ cắt ngang lời cô: “Gọi tên tôi.”

Những lời chưa kịp nói ra bị ép phải nuốt ngược trở lại.

Nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng quyết liệt của anh, Nhiêu Niệm bỗng chốc hiểu ra, người đàn ông này cần phải dỗ dành.

Cô cắn môi, do dự vài giây rồi vòng qua bàn làm việc đi tới chỗ anh, giọng điệu dịu lại.

Nhiêu Niệm đã chuẩn bị tinh thần thật kĩ, lấy hết can đảm để gọi tên anh.

“Hoắc Duật Thâm.”

Giọng nói của cô trong trẻo du dương, tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đầu quả tim, làm cho người ta ngứa ngáy. Khi cô gọi tên anh, giọng điệu dịu dàng khó tả.

Nhiêu Niệm nghiêm túc nói: “Đây không chỉ là vấn đề của tôi, bây giờ không biết bọn họ đã âm thầm làm biết bao thủ đoạn, mang biết bao cổ vật ra nước ngoài buôn lậu, nếu cứ để như vậy, bọn họ sẽ tiếp tục đi theo con đường vô đạo đức này.”

Không ai ngăn cản thì sẽ có rất nhiều vụ việc tương tự xảy ra.

Cổ vật trong nước bị mất đi lại tuồn ra nước ngoài như thủy triều, đây là điều mà không ai muốn chứng kiến.

Đây là nghĩa vụ, cũng là sứ mệnh của một đấu giá viên như cô, cô có cách giải quyết của riêng mình, ngay cả khi thế lực của cô vô cùng yếu ớt.

Nhưng cô còn có Hoắc Duật Thâm.

Nhiêu Niệm dừng lại một chút, chăm chú nhìn anh, chậm rãi nói: “Tôi tin anh sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì.”

Dưới ánh đèn dịu nhẹ của phòng làm việc, đôi mắt cô sáng ngời và kiên định đến lạ thường, như thể bên trong có một ngọn lửa đang bùng cháy, chậm rãi thiêu đốt cả trái tim anh.

Hoắc Duật Thâm yên lặng mím môi, không nói lời nào.

Rất nhiều năm về trước, cũng từng có một đôi mắt nhìn anh như vậy. Bên trong ánh mắt ấy là một ngọn lửa rực cháy, một ngọn lửa có thể thiêu đốt cả sinh mệnh.

Đó là mẹ của anh.

Cho đến khi ngọn lửa ấy nuốt chửng bà, trong đôi mắt vẫn không hề hối hận.

Đáng tiếc khi đó anh không có năng lực bảo vệ bà, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân thiết nhất của mình mất đi như thế.

Là một cơn ác mộng đã đeo bám và ám ảnh anh suốt gần hai mươi năm qua.

Ánh mắt người đàn ông mờ mịt u tối, Nhiêu Niệm lại không phát hiện ra sự khác thường của anh lúc này, cô nhỏ giọng bổ sung: “Nếu không, tám mươi triệu kia sẽ bị mất trắng rồi…”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt người đàn ông mới dịu đi đôi chút, bừng tỉnh khỏi kí ức, cụp mắt che giấu đi vẻ u ám trong đôi mắt ấy.

“Em nghĩ nát óc chỉ vì số tiền nhỏ đó?”

Nhiêu Niệm mím môi, không thể hiểu nổi suy nghĩ của những người như anh, tỏ vẻ không tán thành.

“Thế không nghĩ về tiền thì nghĩ về cái gì?”

Ngay sau đó, cổ tay cô bị anh nắm lấy, Hoắc Duật Thâm mạnh mẽ kéo Nhiêu Niệm ngồi trên đùi anh, khiến cô vô thức ôm lấy cổ người đàn ông.

Cảm giác đụng chạm trên đùi khiến cả người cứng lại, cú ngã vừa rồi làm cô hơi đau, nhưng lúc này sự căng thẳng đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể, vành tai lại vô thức nóng lên.

Đúng lúc cô vừa định đứng dậy thì người đàn ông lại giữ chặt gáy cô, cố gắng kiềm chế sự sục sôi trong lòng.

Giọng nói của anh hơi khàn đi: “Đừng cử động.”

Người đàn ông không làm gì thêm nữa, anh chỉ ôm cô chặt hơn một chút, giống như muốn biến cô thành cái gối ôm.

Nửa đêm, vạn vật đều chìm vào tĩnh lặng, lá cây ngoài cửa sổ bị gió đêm thổi qua làm cho lay động, trong phòng làm việc dường như chỉ còn lại nhịp đập trái tim.

Nhiêu Niệm không hiểu tại sao anh đột nhiên muốn ôm cô, nhưng ban nãy anh không từ chối kế hoạch của cô nữa, vậy có lẽ là đã đồng ý với cô rồi.

Anh lựa chọn nhượng bộ, đây là điều mà Nhiêu Niệm không bao giờ ngờ tới được.

Vậy là, trong cuộc đối đầu vừa rồi, cô là người chiến thắng đúng không?

Đã thế thì cứ để cho anh ôm một lúc, đằng nào cô cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Hơn nữa cô có thể cảm nhận được hình như anh đang rất mệt mỏi, chắc là do mấy ngày nay cứ phải đi tới đi lui để giải quyết công việc.

Nghĩ đến đây, Nhiêu Niệm nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể, an tâm dựa vào vai anh. Khứu giác của cô có thể ngửi thấy mùi lô hội thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể người đàn ông. Mùi hương đó tựa như một liều thuốc an thần, có thể xoa dịu mọi lo lắng và sợ hãi của cô, theo đó cơn buồn ngủ cũng kéo đến từ lúc nào không biết.

Không rõ là đã qua bao lâu, nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, Hoắc Duật Thâm cụp mắt xuống, say sưa ngắm nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng mình.

Không biết là do cô thực sự đã kiệt sức hay là do quá yên tâm về anh mà lại dám ngủ gục trong lòng một người đàn ông như thế này. Đôi mắt sâu thẳm của anh chậm rãi lướt xuống, nhìn vào chóp mũi nhỏ nhắn rồi đến đôi môi đỏ căng mọng của cô.

Thật ra tối nay ở trước cổng cảnh sát, nơi anh muốn hôn không phải là nơi đó.

Đầu ngón tay người đàn ông chậm rãi xoa nhẹ bờ môi mềm mại của cô, cảm nhận từng chút ấm áp khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

Cảm giác trống rỗng và cô đơn trong lòng tựa như đang được ai đó lấp đầy.

Cuối cùng, anh nhẫn nhịn rút tay về, bế ngang cô gái đang ngủ say trở về phòng.



Sáng hôm sau, Nhiêu Niệm tỉnh dậy ở trên giường, cô không nhớ hôm qua mình đã về phòng bằng cách nào.

Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này, hiện tại cô cần phải sắp xếp lại các chứng cứ tìm được tối hôm qua, sau đó nhanh chóng đến trụ sở chính của phòng đấu giá Thanh Vũ.

Khi đến công ty, tất cả đồng nghiệp đều nhìn Nhiêu Niệm bằng ánh mắt vô cùng kì lạ, có lẽ họ cũng không ngờ rằng cô có thể rời khỏi sở cảnh sát sớm như vậy. Nhiêu Niệm phớt lờ những ánh mắt ấy, đi thẳng đến văn phòng của Trang Thành Khang.

Thư ký đứng ở cửa cố gắng ngăn cô vào nhưng không ngăn nổi, Nhiêu Niệm đã mạnh mẽ xông vào bên trong.

Trong văn phòng, người đàn ông trung niên đứng quay lưng về phía cửa ra vào, nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại.

Khóe môi Nhiêu Niệm cong lên, cô vẫn chào hỏi đàng hoàng như bình thường, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

“Phó giám đốc Trang.”

Trang Thành Khang dường như không hề ngạc nhiên khi cô có thể rời khỏi đồn cảnh sát, ông ta chậm rãi đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá, giọng điệu hài hòa như quan tâm đến con cháu.

“Tạ Tiêu bảo lãnh cô ra ngoài?”

Nói thật thì ông ta cũng không sợ Tạ Tiêu. Suy cho cùng, dù cho Tạ Tiêu có bản lĩnh thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đấu giá viên bình thường, không thể nào chống lại tư bản.

Nhiêu Niệm không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp ném tập tài liệu lên bàn, phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Nhìn thấy những dòng chữ trên đó, khuôn mặt Trang Thành Khang đột nhiên biến sắc.

Thấy vậy, cô nhếch môi cười, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ quyết đoán: “Ông lấy tôi làm con dê thế tội rồi đưa tôi ra tòa, vậy nên tôi phải tự tìm một lối thoát cho mình chứ nhỉ?”

“Việc giám định của tôi chắc chắn không có sai sót. Khả năng là sau khi tôi giám định xong, có người đã bí mật đánh tráo vật phẩm, gửi hàng giả đến buổi đấu giá.”

Cô lật thông tin ở bên trong tập hồ sơ, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ: “Từ năm ngoái, mấy món đồ này liên tiếp lọt vào tay một người mua ẩn danh ở nước ngoài. Lần này, mấy vị khách hàng dưới sân khấu cũng có cách nâng giá tương tự. Ông nói xem, liệu đây có phải là trùng hợp không?”

Nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của ông ta, Nhiêu Niệm cười nói: “Tuy rằng tôi chưa có chứng cứ, nhưng chỉ cần đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được chứ đúng không?”

Dứt lời, nụ cười gượng gạo trên mặt Trang Thành Khang cuối cùng cũng biến mất, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

“Cô muốn gì?”

“Con giun xéo lắm cũng quằn, sự việc đã đến nước này rồi, tôi còn cần gì chứ? Tất nhiên là không thể chết chìm một mình được.”

Trang Thành Khang nhìn cô chằm chằm, dùng giọng điệu uy hiếp chậm rãi hỏi: “Nhiêu Niệm, bố mẹ cô thì sao, gần đây sống thế nào?”

Nhiêu Niệm tất nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói này, nhưng cô chỉ nhún vai tỏ thái độ thờ ơ: “Chắc ông cũng biết rồi, tôi giúp họ trả nợ, sau đó đã cắt đứt quan hệ với họ rồi. Nếu ông muốn lợi dụng hai người kia để uy hiếp tôi, chỉ sợ là dùng nhầm người rồi.”

Vừa dứt lời, khóe môi cô cong lên, không nói nhảm với ông ta nữa, khuôn mặt thanh tú lập tức trở nên lạnh lùng.

“Trước tối mai đưa cho tôi một tỷ, tôi sẽ ngậm miệng lại, cam đoan không tiết lộ bất cứ chuyện gì, cũng không cần lo tôi chặn đường sống của phó giám đốc Trang và mấy người khác.”

Quả nhiên, cô nhìn thấy sắc mặt Trang Thành Khang trầm xuống, đoán chừng là ông ta cho rằng cô sẽ ngoan ngoãn nhận thua, nhưng cuối cùng lại muốn chơi trò cá chết lưới rách, dám quay ngược lại uy hiếp bọn họ.

Nói xong câu cuối cùng, Nhiêu Niệm xoay người rời đi, không thèm nhìn người ở phía sau lưng.

Sau khi rời khỏi văn phòng, các nhân viên đang làm việc đều ngước lên nhìn cô, dõi theo hình ảnh cô giẫm lên đôi giày cao gót tự tin cao ngạo đi xuống lầu.

Mãi cho đến khi rời khỏi trụ sở công ty, Nhiêu Niệm đứng ở một góc khuất không ai nhìn thấy, lúc này cô mới dám thả lỏng tấm lưng đang căng chặt của mình, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Lòng bàn tay cô cũng đổ đầy mồ hôi, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cô cầm kịch bản vai phản diện.

Nhưng những điều này là đáng giá, mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của cô.

Trang Thành Khang nhất định sẽ không cam lòng để cô uy hiếp, chấp nhận nôn ra số tiền lớn như vậy, cho nên trước khi Nhiêu Niệm đưa ra được chứng cớ, ông ta nhất định sẽ ra tay.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gửi cho Hoắc Duật Thâm một tin nhắn, sau đó tùy tiện tìm một quán cà phê rồi ngồi nghỉ ngơi một lát.

Mãi cho đến khi trời bên ngoài đã tối, Nhiêu Niệm mới thong thả đi bộ về nhà.

Trên đường đi, cô cảm thấy có người đang theo dõi mình, nhưng cô không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu như không hề phát hiện.

Cửa thang máy mở ra, bên ngoài hành lang trống rỗng không một bóng người.

Nhiêu Niệm bước từng bước đến cửa nhà, giơ tay nhập mật khẩu.

Tiếng kêu bíp bíp vang vọng trong hành lang trống trải, đi sâu vào trong lòng người.

Ngay lúc này, một bóng đen từ phía sau bước tới, dùng khăn tẩm thuốc bịt chặt miệng cô, không cho cô bất kì cơ hội nào để giãy dụa.

Ý thức dần tan biến vào hư không, tầm nhìn từ từ chìm vào bóng tối.

Cùng lúc này, ở một nơi cách khu chung cư không xa, hàng trăm cảnh sát đặc nhiệm đã túc trực sẵn sàng, thậm trí còn có cả một chiếc trực thăng chuyên dụng đậu trên nóc nhà.

Bên trong chiếc Bentley màu đen hòa vào bóng tối của nền trời, Bồ Xuyên không dám phân tâm, chăm chú quan sát tình hình trên máy tính.

“Chủ tịch Hoắc, vị trí của cô Nhiêu đã thay đổi.”

Hoắc Duật Thâm đang nhắm mắt ngồi ở hàng ghế sau, ánh sáng và bóng tối mơ hồ đan xen bao phủ trên khuôn mặt lạnh lùng, khó có thể nhìn thấu cảm xúc thực sự của anh.

Anh nhắm mắt lại, những lời cô nói ngày hôm qua vẫn còn vang vọng trong đầu. Cô nói cô tin tưởng anh, tin rằng anh sẽ không để cô gặp phải bất kì nguy hiểm gì.

Yết hầu người đàn ông khẽ khàng di chuyển, giọng nói lạnh lùng: “Giữ vững khoảng cách, bám sát.”

Bồ Xuyên nhận lệnh, yêu cầu tài xế ngay lập tức lái xe đuổi theo.

Anh ấy không khỏi cảm thán: “Cô Nhiêu cũng thật dũng cảm, giám làm liều như vậy. Lỡ như…”

Còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo: “Không có lỡ như…”

Có anh ở đây, cô sẽ không gặp phải bất trắc gì cả.

Anh đã đánh mất người thân yêu nhất một lần.

Chắc chắn sẽ không để sự việc như vậy lặp lại lần thứ hai.

….

Khi Nhiêu Niệm tỉnh lại, cô đang ở trong một nhà kho bỏ hoang. Cô nằm trên nền bê tông lạnh lẽo, miệng bị băng dính dán chặt không thể la hét, tay chân bị trói bằng dây thừng không thể cử động, da thịt đã bị những sợi dây kia chà sát đến nỗi đỏ ửng.

Trong tầm mắt của cô, một người đàn ông cao lớn đang quay lưng lại gọi điện thoại.

Anh ta chắc hẳn là người mà Trang Thành Khang phái tới để xử lý cô.

Nghe thấy tiếng người phụ nữ giãy dụa, người đàn ông quay lại, nhìn thấy cô đã tỉnh.

Anh ta đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ ra hai con mắt khủ.ng bố, dữ tợn.

Anh ta bước dần đến chỗ cô, trên tay vẫn cầm điện thoại, tay còn lại rút một con dao sắc bén từ trong túi ra, ánh sáng sắc lạnh phản chiếu qua ánh mắt. Anh ta kề dao sát vào cổ cô, xé băng dính trên miệng và áp điện thoại vào tai cô gái.

Nhiêu Niệm hiểu ý anh ta, đó là đe dọa cô đừng có mà giở trò kêu cứu.

Lưỡi dao lạnh lẽo kề ngang cổ họng, tác dụng của thuốc mê còn chưa hoàn toàn biến mất, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng khiến nhịp tim Nhiêu Niệm tăng nhanh dữ dội.

Giọng cô khàn khàn, khó khăn lắm mới nói chuyện được với đầu dây bên kia: “Phó giám đốc Trang muốn giết người diệt khẩu à?”

Có tiếng cười nhàn nhạt phát ra từ loa điện thoại, quả nhiên là Trang Thành Khang đang ở đầu dây bên kia.

“Nhiêu Niệm, thực ra cô có thể lựa chọn ngoan ngoãn đi tù, sau vài năm sẽ được thả ra. Nhưng cô lại chọn con đường này khiến tôi rất không hài lòng.”

Cô muốn phá nát chiếc bánh của bọn họ, hài lòng thế nào được chứ.

Nhiêu Niệm khó khăn nuốt nước bọt, giọng điệu thể hiện sự tức giận: “Thế nên, tất cả những chuyện này đều là do ông làm. Ông xúi giục Nhiếp Giai nên cô ấy mới đưa cho tôi tài liệu giả để ký?”

“Là ông đã cấu kết với người khác, chuẩn bị mang những vật phẩm này buôn lậu ra nước ngoài đúng không?”

Có lẽ vì cảm thấy cô chỉ là người sắp chết, cho nên Trang Thành Khang không thèm giấu diếm nữa.

“Đúng, cô nói không sai chút nào, những món hàng kia hiện đang ở ngoài cảng Victoria, sẽ sớm xuất phát ra nước ngoài.”

Nhiêu Niệm giãy dụa, muốn kéo dài thời gian thêm một chút nữa: “Tại sao Nhiếp Giai lại thông đồng với ông…”

“Tháng trước em trai cô ta được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư, cần một khoản tiền để chữa trị, thế nên đã nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của tôi. Vốn dĩ là nhờ vào cô, cô ta mới được phép ở lại Thanh Vũ làm việc. Nhìn thấy người mình đã từng nâng đỡ phản bội mình, chắc hẳn là cô rất thất vọng nhỉ?”

Nhiêu Niệm cắn chặt môi, cảm nhận hương vị tanh nồng trong khoang miệng, cố gắng giữ cho bản thân phải thật tỉnh táo và bình tĩnh.

“Ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình, tôi không có quyền trách móc cô ấy.”

Ở đầu dây bên kia, thấy cô vẫn cố chấp như vậy, Trang Thành Khang tựa như thở dài rồi nói: “Nhiêu Niệm, cô còn quá trẻ, đợi đến độ tuổi của tôi rồi cô sẽ biết trên đời này chẳng có ai có thể tin tưởng tuyệt đối, chỉ có lợi ích trường tồn.”

“Đáng tiếc, cô phải đợi sang kiếp sau mới có thể cảm ơn tôi được.”

Ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng tút tút, đầu dây bên kia đã tắt máy.

Chiếc điện thoại lại bị người đàn ông bên cạnh lấy đi, Nhiêu Niệm nằm xuống nền đất lạnh lẽo, gõ má trắng trẻo sạch sẽ giờ đã phủ đầy bụi bẩn.

Giữa đống bùn lầy, chỉ có đôi mắt của cô vẫn còn trong trẻo và sáng ngời.

Người đàn ông trói chặt chân tay cô, không biết lấy đâu ra chiếc thùng chứa nước khổng lồ, anh ta mở nắp, ném cả người cô vào trong đó rồi mở khóa van nước.

Bọn họ muốn giết cô theo cách từ từ và thầm lặng thế này, sau đó vứt xác xuống biển, ngụy tạo hiện trường đuối nước.

Trong suốt quá trình Nhiêu Niệm không hề giãy dụa, bọn họ cho rằng cô đã cam chịu chấp nhận số phận, nhưng không hề hay biết cô chỉ cần lấy được chứng cứ, không cần phí sức chọc giận bọn họ làm gì.

Không biết có phải thiết bị định vị trên người cô đã bị hỏng do ngâm nước rồi hay không. Còn cả chiếc khuyên tai được Hoắc Duật Thâm và cảnh sát trang bị một thiết bị nghe lén cho cô nữa.

Tiếng nước chảy róc rách ngay bên tai, dòng nước lạnh căm từ từ nhấn chìm cả người cô. Cảm giác ngột ngạt truyền đến từ bên trong lồng ngực, Nhiêu Niệm chỉ có thể cố gắng ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước tràn vào mũi và miệng mình quá nhanh.

Nỗi sợ hãi tột cùng xâm chiếm tâm trí, Nhiêu Niệm chưa bao giờ thấy mình cách cái chết gần như lúc này.

Nhưng nếu không đặt mình vào nguy hiểm, cô sẽ không thể moi ra chứng cứ tội ác của Trang Thành Khang.

Cô phải trả thù cho chính bản thân mình.

Ý thức dần trở nên hỗn loạn, cô chỉ có thể cốc gắng hết sức để kiềm chế sự run rẩy của mình, nhìn vào cánh cửa bằng sắt đang đóng chặt, kiên nhẫn chờ đợi.

Cô nhớ đến cái ôm mạnh mẽ của anh trước đồn cảnh sát ngày hôm qua, và cái cách anh an ủi người khác.

Trang Thành Khang đã mắc phải một sai lầm.

Đó là nghĩ rằng không có ai chống lưng cho cô.

Nỗi sợ hãi đang dâng lên dần dần tan biến, những suy nghĩ còn sót lại trong đầu khiến cô càng trở nên kiên định.

Nhiêu Niệm, đừng sợ.

Hoắc Duật Thâm….

Anh nhất định sẽ đến cứu cô.