Không Để Em Hay Biết

Chương 23



Phải mất vài giây sau trong đầu Nhiêu Niệm mới tiêu hóa hết được lời anh nói, hơi thở của cô vô thức trở nên gấp gáp, nhìn xuống bàn tay lạnh như ngọc của anh.

Xương cổ tay anh rắn chắc nhưng hơi gầy, đồng hồ đeo tay bằng bạc còn chưa tháo ra, dáng vẻ lạnh lùng tự tại luôn toát ra một vẻ gợi cảm.

Nhưng tất cả những điều đó hoàn toàn trái ngược với những gì anh vừa nói.

Trói tay anh?

Tại sao…tại sao lại còn có thể loại này chứ?

Không phải người ngoài đều nói người thừa kế của tập đoàn Hoắc thị rất trầm ổn uy nghiêm, điềm đạm khắc chế, vậy người trước mặt cô là ai?

Vừa nãy còn vươn tay định đánh cô… Bây giờ lại yêu cầu cô trói mình lại.

Đúng là mặt người dạ thú!

Nhiêu Niệm đỏ mặt, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến từ này.

Dù sao cũng là người có da mặt mỏng, Hoắc Duật Thâm thôi trêu chọc cô, anh đứng dậy khỏi giường, che đi sự u ám trong mắt, dùng giọng điệu bình tĩnh sảng khoái nói.

“Anh đùa thôi.”

Dù sao về sau vẫn còn có cơ hội.

Nhiêu Niệm không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô tỏ ra nghi ngờ lời anh vừa nói, thậm chí còn hoài nghi không biết đêm nay mình có thể trôi qua một cách an toàn không.

Giờ cô bỏ chạy có phải là quá muộn rồi không?

Lúc Nhiêu Niệm đang rơi vào bối rối, âm thanh rung của điện thoại di động đã phá vỡ sự im lặng trong phòng, là tiếng chuông điện thoại của Hoắc Duật Thâm.

Anh nhanh chóng nới lỏng vòng tay ôm lấy cô,  đứng dậy trả lời điện thoại.

Lúc này Nhiêu Niệm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ra ban công nghe điện thoại.

Sau khi mở cửa kính, Hoắc Duật Thâm đi đến ban công, liếc nhìn lại, xác định người trong phòng sẽ không nghe thấy những gì mình nói rồi mới bắt máy.

Anh đưa tay châm một điếu thuốc đưa lên môi, ánh sáng đỏ rực lập lòe trong đêm.

Sau khi bắt máy, anh không lãng phí thời gian mà đi thẳng vào chủ đề: “Kỳ Văn Hạo đã cử thêm người đi tìm cô ấy, bệnh tình của con trai anh ta ngày càng trầm trọng.”

“Mà cũng nghe nói hiện tại Kỳ Đàn cũng phái người đi tìm cô ấy, sợ là không che giấu được sự tồn tại của cô ấy quá lâu.”

Nghe vậy, đôi mắt thâm thúy của Hoắc Duật Thâm tối sầm lại, nhìn bóng đêm ngoài ban công, vẻ mặt mơ hồ ẩn hiện trong màn đêm.

Anh rít một hơi thuốc trong tay, khẽ mở đôi môi mỏng: “Vậy thì tìm cách, tiếp tục che giấu.”

Trách Thuấn nghe vậy, dừng một chút rồi chần chờ hỏi: “Không phải cậu đã tìm được người rồi sao?”

Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, anh ở trong bóng tối có chút khao khát ánh sáng bên trong.

Cô nằm ghé ở trên giường, còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ánh đèn lờ mờ bảo phủ lên góc nghiêng của cô, không biết trong điện thoại nói gì mà cô cong môi cười, đôi môi đỏ mọng đó là nơi anh vừa hôn lên, mềm mại và tươi mát.

Dường như ở cô có một loại ma lực nào đó, thu hút người ta đến gần và đắm chìm.

Nghe thấy bên kia không có âm thanh, Trách Thuấn phát hiện có điều không đúng, thận trọng hỏi: “Cậu… đổi ý rồi à?”

Hoắc Duật Thâm ép mình quay đầu lại, trầm giọng nói: “Trước tiên cứ làm theo lời tôi nói đi.”

Trách Thuấn chỉ có thể đồng ý trước, sau đó mới tiếp tục nói: “Chuyện Kỳ Đàn dùng thuyền buôn lậu đã tìm được một số bằng chứng, sáng mai tôi sẽ đem đồ tới cho cậu, chúng ta gặp mặt nói sau.”

”Ngày mai?”

“Làm sao, cậu còn có chuyện khác à?”

“Ừm, tốt nhất là xong trong buổi sáng đi.”



Trong phòng, Nhiêu Niệm đang cuộn tròn ở một góc giường, nói chuyện điện thoại với Toàn Phi.

“Chủ tịch Hoắc thật sự tới Ý tìm cậu sao? Chỉ là để giải thích về chuyện của Minh Yểu?!”

Toàn Phi rất ngạc nhiên: “Rõ ràng anh ấy có thể giải thích trong một cuộc điện thoại, nhưng vẫn ngồi trên máy bay hơn mười tiếng tới đó. Thực sự muốn làm tớ khóc thét lên mất.”

Nhiêu Niệm chớp chớp mi, cố ý nói: “Tớ không nghe điện thoại.”

Nghe cô nói vậy, Toàn Phi lập tức chậc lưỡi hai tiếng: “Được chiều chuộng quá thành kiêu căng rồi đó.”

Kiêu căng vì được nuông chiều? Cô có hả?

Hình như là có một chút.

“Vậy bây giờ cậu đang ở cùng khách sạn với chủ tịch Hoắc à, trong phòng tổng thống của anh ấy?”

Nhiêu Niệm nhất thời cảm thấy chột dạ: “Sao cậu biết?”

“Vậy mà bây giờ cậu vẫn còn thời gian gọi điện cho tớ?”

Toàn Phi đột nhiên ngừng nói, giống như phát hiện ra chuyện nghiêm trọng: “Chờ đã, chủ tịch Hoắc không… được à? Chẳng lẽ đàn ông sau ba mươi tuổi… là ‘hết đát’ rồi sao…?”

Không đợi Toàn Phi nói hết câu, Nhiêu Niệm đã không nhịn được mà lên tiếng phản bác: “Anh ấy đâu có lớn tuổi, chỉ hơn tớ mấy tuổi chứ mấy…”

Mới hơn mấy tuổi mà nhiều gì.

Cô có thể nói anh già nhưng những người khác thì không thể.

Bên kia điện thoại, Toàn Phi bắt đầu nói đùa: “Yo yo yo, bắt đầu bảo vệ chồng rồi đấy.”

“…”

Nhiêu Niệm cắn chặt môi, cảm thấy cần phải thanh minh cho thanh danh của người bị cho là già, cô nhỏ giọng nói vào ống nói.

“Đừng nói nhảm. Là tớ đến cái đó…”

Toàn Phi thất vọng kêu lên một tiếng, chẳng may âm lượng đột nhiên bị khuếch đại mấy lần.

“Vậy thì kỳ kinh nguyệt của cậu tới cũng không đúng lúc quá rồi.”

Vì âm lượng quá lớn, thậm chí còn thoát ra khỏi ống nghe, dội lại trong phòng.

Nhiêu Niệm sợ người bên ngoài nghe thấy nên vội vàng cúp máy, vùi điện thoại dưới chăn rồi bịt tai lại.

Vừa quay đầu lại cô đã thấy anh cũng nghe xong cuộc điện thoại khi nãy.

Chắc là anh không nghe thấy những gì cô và Toàn Phi vừa nói đâu, đúng không?

Cảm thấy chột dạ, Nhiêu Niệm không ngừng nuốt nước bọt.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, khóe miệng Hoắc Duật Thâm khẽ rướn lên.

Anh giả vờ như không nghe thấy, trầm giọng nói: “Sáng mai anh còn có chút việc phải xử lý, xong việc sẽ quay lại với em.”

Cô không phải là một đứa trẻ, không cần phải có người đi kè kè mình.

Nhiêu Niệm oán thán trong lòng mấy câu, nhưng vẫn cảm thấy sự ngọt ngào bao trùm trái tim mình.

Cho đến khi nhìn thấy anh sắp ra ngoài, cô mới vô thức nói: “Anh đi đâu vậy?”

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Không phải em không yên tâm à? Anh ngủ ở phòng bên cạnh.”

Cô còn chưa kịp lên tiếng, anh lại nhướng mày nói: “Anh cũng không ngại ở lại đây.”

Chợt nhớ lại chuyện cà vạt vừa rồi, Nhiêu Niệm lập tức kéo chăn lên cuốn chặt cả người, chỉ lộ ra một đôi mắt, hàng mi cong cong run rẩy.

Giọng nói phát ra từ dưới chăn giống như bị bóp nghẹt: “Vậy thì anh sang phòng bên cạnh đi.”

Cô né anh như đà điểu trốn dưới cát, người đàn ông cụp mắt xuống, khóe môi nhếch lên thành một đường cong.

Nhiêu Niệm vốn tưởng Hoắc Duật Thâm sẽ cứ thế đi ra ngoài, không ngờ sau khi giúp cô tắt đèn trong phòng, anh lại đi về phía giường.

Cô thẫn thờ nhìn anh cúi người áp sát mình, nhất thời quên mất việc phản ứng lại.

Đôi môi của người đàn ông có chút mát lạnh kèm mùi thuốc lá thoang thoảng nhẹ nhàng đáp xuống trán cô.

Tựa như một chiếc lông ngỗng vuốt ve trái tim cô, khiến cô khẽ run lên.

Không có hành động quá khích nào khác, giọng nói trầm thấp êm tai lọt vào tai cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua.

“Chúc em ngủ ngon.”



Sáng hôm sau, khi Nhiêu Niệm tỉnh dậy khỏi giường thì đã gần trưa.

Lần này cô ngủ rất yên ổn, không biết có phải vì nụ hôn chúc ngủ ngon tối qua hay không.

Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện Hoắc Duật Thâm đã đi rồi, người phục vụ nhanh chóng bưng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên phòng.

Ngoài ra còn có một cô gái trẻ ăn mặc có phần chuyên nghiệp đang đợi trong phòng khách.

Fiona là trợ lý cấp cao của văn phòng chủ tịch của chi nhánh Châu Âu, được Hoắc Duật Thâm giao nhiệm vụ đi cùng Nhiêu Niệm.

Thời tiết bên ngoài ấm áp, bữa sáng muộn được phục vụ ngoài ban công, sau khi thay quần áo, Nhiêu Niệm ngồi bên ngoài dùng bữa.

Bữa nửa buổi đã chuẩn bị sẵn có món souffle, món tráng miệng yêu thích của Nhiêu Niệm.

Mỗi tuần có thời gian rảnh cô sẽ đến cửa hàng bánh ngọt gọi một chiếc bánh có vị ô mai.

Fiona đứng ở một bên cười nói: “Là chủ tịch Hoắc đã dặn người chuẩn bị.”

Làm sao anh biết cô thích Souffle? Còn là vị ô mai nữa chứ?

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Fiona lại hỏi cô: “Cô Nhiêu, cô có muốn đi đâu không? Ở đây có rất nhiều người thích đến bể ước nguyện gần đây để cầu nguyện cho người thân của họ.”

Nhiêu Niệm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Thôi.”

Cô ghé vào lan can ban công, uể oải phơi nắng, nhìn khung cảnh hạnh phúc ở công viên cách đó không xa, trước bể phun nước có mấy cặp bố mẹ và con cái, còn có cả những đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau. Sự khác biệt giữa màu da không ảnh hưởng đến tình yêu giữa hai người, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh.

Dường như tất cả mọi người đều hạnh phúc, ngoại trừ cô.

Sau một lát im lặng, Fiona nghe thấy cô đột nhiên nói: “Tôi không có bố mẹ.”

Nhiêu Niệm lại nhỏ giọng nói: “Tôi là trẻ mồ côi, không biết bố mẹ ruột là ai.”

Hẳn là trước mặt những người xa lạ không quen biết, cô cũng sẽ dễ bộc bạch lòng mình một cách thẳng thắn hơn.

Khi còn nhỏ cô cũng từng ước một điều ước, nhưng điều ước đó dường như không bao giờ thành hiện thực.

Cô chưa bao giờ là người may mắn, không có người thân yêu thương cô từ tận đáy lòng, thậm chí cả những người bạn từng tin tưởng cũng phản bội cô.

Đôi khi cô nhìn thấy rõ điều đó, cũng không còn thấy quá buồn nữa.

Giống như sau khi cô trả món nợ tám mươi triệu cho nhà họ Nhiêu, họ cũng không thèm đoái hoài một lời, không hỏi cô làm thế nào mà có được số tiền đó.

Tình cảm gia đình vốn mong manh không bằng một tờ giấy, không cần cũng được.

Thật ra không phải cô không có ước nguyện, chỉ là ước nguyện của cô chưa bao giờ được thực hiện, cho nên cô không muốn có kỳ vọng nữa.

Fiona khựng lại, ý thức được tâm trạng chán nản của cô lúc này, do dự một lúc cuối cùng vẫn lên tiếng.

“Tôi nghe mấy vị đồng nghiệp nói mấy ngày nay chủ tịch Hoắc không có lịch đi châu Âu. Lẽ ra giờ này anh ấy phải ở trong nước xử lý vụ mua bán và sáp nhập công ty, nhưng việc mua bán lại bị hoãn lại. Hình như anh ấy còn làm việc quay cuồng hai ngày liền không chợp mắt.”

Nghe vậy, Nhiêu Niệm lập tức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Fiona.

Cô sửng sốt một lúc mới hoàn hồn lại, khó trách tối hôm qua khi cô nhìn thấy anh, gương mặt anh đều lộ vẻ mệt mỏi.

“Không phải vì cô tới Ý nên chủ tịch Hoắc mới tới theo cô sao?”

Fiona ngập ngừng nói: “Theo như tôi được biết, mấy năm nay chủ tịch Hoắc chưa bao giờ trì hoãn công việc vì bất cứ chuyện gì.”

“Chủ tịch Hoắc rất quan tâm tới cô.”

Khi cô ấy vừa dứt lời, bàn tay Nhiêu Niệm vô thức siết chặt lan can, như có thứ gì đó nhẹ nhàng khuấy động trái tim mình.

Đúng, có lẽ cô cũng không phải người không được ai quan tâm.

Còn có anh.

Fiona mỉm cười, lại hỏi: “Ở trung tâm thành phố có một triển lãm chiêm tinh học, bán rất nhiều đồ trang sức liên quan đến chiêm tinh học. Cô Nhiêu có muốn đi xem một chút không?”

Nghe vậy, Nhiêu Niệm lập tức hứng thú: “Triển lãm chiêm tinh ư?”

“Là nơi tụ tập một số thương nhân và người bán hàng rong đến từ các quốc gia châu Âu khác, một khu phố mua sắm nhỏ nằm ở trung tâm thành phố, hẳn là rất thú vị.”

Sắp đến sinh nhật Hoắc Duật Thâm rồi.

Có lẽ cô cũng nên tới đó xem có chọn được gì làm quà sinh nhật cho anh không.

Nhiêu Niệm nhanh chóng hạ quyết tâm, nói với Fiona: “Lát nữa tôi sẽ tự mình đến đó, cô không cần đi cùng.”



Cùng lúc đó.

Để gặp Hoắc Duật Thâm, Trách Thuấn đã cố tình không mặc đồng phục cảnh sát, hai người gặp nhau trong phòng riêng ở một nhà hàng bí mật.

Hai người đàn ông đẹp trai với khuôn mặt phương Đông đồng thời đi vào, thu hút sự chú ý của một số người bên trong.

Cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Hoắc Duật Thâm gọi một ấm trà, cẩn thận tráng qua, pha trà rồi đẩy chén trà thứ nhất cho người đối diện.

Trách Thuấn mặc áo khoác đen ngồi đối diện, so với lần trước Hoắc Duật Thâm gặp, vì để che giấu thân phận nên anh ấy đã cố ý cắt tóc ngắn sạch sẽ, nước da có chút rám nắng khiến nét mặt trở nên rắn rỏi, thân hình cũng cường tráng hơn.

Sau khi nhận lấy tách trà rồi uống một hơi cạn sạch, Trách Thuấn nhìn người đối diện, không khỏi khẽ tặc lưỡi.

“Trông cậu khác với lần trước chúng ta gặp nhau đấy.”

Người đàn ông tùy ý hỏi lại: “Khác gì?”

“Nhìn có sức sống hơn.”

Thật ra phải là một sự thay đổi vô cùng rõ ràng, tám năm trước khi Trách Thuấn lần đầu tiên nhìn thấy anh, ấn tượng đầu tiên của anh ấy là anh quá lạnh lùng.

Cứ cho là giả vờ dịu dàng điềm tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của anh cũng không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có một đôi mắt đen nhánh như vực sâu, vô cùng lạnh lùng với tất cả những người xung quanh, cảm xúc lúc nào cũng nhạt nhẽo.

Nhưng bây giờ Hoắc Duật Thâm ngồi trước mặt anh ấy lại khác trước rất nhiều.

Trách Thuấn đặt hồ sơ lên ​​bàn, biết Hoắc Duật Thâm đang vội nên không lãng phí thời gian, bắt đầu nói tới chuyện chính.

Giọng điệu của anh ấy rất nghiêm túc: “Mặc dù đã thu thập được một số chứng cứ chứng minh Kỳ Đàn vi phạm pháp luật, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra chứng cứ về chuyện mười năm trước với mẹ cậu, không chứng minh được vụ tai nạn của mẹ cậu là do anh ấy tạo ra.”

Hoắc Duật Thâm nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, mặc dù anh biết kết quả sẽ như thế này.

Trác Thuấn cũng thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Đã nhiều năm trôi qua, chúng ta muốn tìm nhân chứng liên quan của năm đó cũng là điều không thể, hiện tại chỉ còn cách đó là duy nhất, nếu không chúng ta sẽ càng lãng phí thời gian và công sức hơn.”

Trong căn phòng im lặng, thấy Hoắc Duật Thâm chậm trễ không trả lời, Trác Thuấn dường như đã hiểu ra gì đó.

Anh ấy nhướng mày cố ý chuyển sang chủ đề khác nhẹ nhàng hơn: “Xem ra người phụ nữ đó rất đặc biệt, cô ấy thực sự có thể lay động trái tim của chủ tịch Hoắc cao cao tại thượng của chúng ta, thật là kinh người.”

Đang nói chuyện, Trách Thuấn lại ý thức được một chuyện, có chút khó tin: “Lần này cậu tới đây là vì cô ấy đúng không?”

“Đây không giống với Hoắc Duật Thâm mà tôi biết.”

Hoắc Duật Thâm không trả lời vấn đề này, chậm rãi rót cho mình một chén trà.

Hơi nước mờ ảo bốc lên che lấp đôi mắt sâu thẳm của anh, không thể phân biệt được cảm xúc trong đôi mắt đó.

Anh thì thầm: “Cô ấy rất tốt.”

Chính anh mới là kẻ hèn hạ đến tận xương tủy, tội ác của anh không thể tha thứ.

Vừa dứt lời, James đã vội vàng gõ cửa bên ngoài, phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Anh ta xông vào, thậm chí còn chưa nhận được sự cho phép của người bên trong.

James vừa thở hổn hển vừa nói: “Chủ tịch Hoắc, có một vụ nổ súng vừa xảy ra ở trung tâm thành phố.”

Hoắc Duật Thâm hít sâu một hơi.

Anh ta nuốt nước bọt xuống cổ họng, tiếp tục nói: “Lúc nãy Fiona đã gọi điện thông báo cô Nhiêu cũng tới đó …”

Ngay lập tức, bàn tay cầm chén trà của người đàn ông khẽ lung lay, nước trà nóng bỏng sánh ra cổ tay áo chỉn chu của anh.



Khi Hoắc Duật Thâm đến nơi đã có xe cảnh sát đậu khắp đường, đèn đỏ nhấp nháy chói mắt.

Những người bên trong vội vã chạy ra ngoài như chim vỡ tổ, giống như một phát súng chỉ thiên khiến những con chim bồ câu trắng đậu trên nóc nhà thờ cũng bay đi trong tích tắc.

Vụ xả súng với quy mô lớn bất ngờ xảy ra, những lẵng hoa ven đường bị đá đổ, cảnh tượng thảm hại như ngày tận thế, trong không khí tràn ngập khói thuốc súng và mùi máu tanh nhàn nhạt, khắp nơi đều hỗn loạn.

Ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, hàng rào trải dài ngăn cách riêng một khu vực, vô số thi thể lần lượt được khiêng ra ngoài, bầu không khí bao trùm tử khí, còn có tiếng kêu thảm thiết giống như địa ngục trần gian.

Trái tim Hoắc Duật Thâm hoàn toàn chìm xuống, bàn tay buông thõng lặng lẽ siết chặt, gân xanh nhàn nhạt nhô lên, quai hàm căng lại.

Đã nhiều năm trôi qua anh mới có lại cảm giác sợ hãi này.

Anh nhìn quanh rồi bước tới kiểm tra những người được khiêng trên cáng phủ vải trắng, mỗi lần nhấc tấm vải trắng lên là tay anh lại run bần bật.

James đi sát phía sau cũng nhìn thấy đôi tay run rẩy của anh, có chút sững sờ.

“Chủ tịch Hoắc, cô Nhiêu hẳn là vẫn còn ở bên trong, chưa biết có gặp nguy hiểm hay không…”

Mấy chữ “gặp nguy hiểm” như mũi gai đâm vào tim anh.

Mãi cho đến hôm nay, Hoắc Duật Thâm mới phát hiện anh không thể tưởng tượng nổi hình ảnh cô nằm dưới tấm vải trắng là thế nào.

Chỉ là một suy nghĩ thăm dò mà cảm xúc gần như mất kiểm soát đã xâm chiếm đại não của anh, khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng bình tĩnh để suy nghĩ và cân nhắc đúng sai.

Một giọng nói liên tục vang lên trong đầu anh, anh không thể nào ngăn được hành động của mình. Cảnh sát duy trì trật tự chú ý tới người đàn ông đang đi ngược lại so với mọi người, vội vàng hô to: “Này anh, anh không nên tiến vào, thực sự rất nguy hiểm…”



Cùng lúc đó.

Nhiêu Niệm đang trốn sau một cái quầy, sợ tới mức không dám cử động cũng không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, hai chân đã bắt đầu tê dại.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng xác suất xảy ra một vụ xả súng nhỏ như vậy mà lại xảy ra với mình.

Nửa tiếng trước cô vẫn đang tham quan triển lãm chiêm tinh mà Fiona đã nhắc tới, nhiều người bán hàng rong đang bán những món quà lưu niệm liên quan đến chiêm tinh học, bầu không khí trong buổi triển lãm cũng rất sôi nổi.

Cho đến khi một tiếng súng và tiếng la hét phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu, mọi người tản ra tứ phía, chạy trốn tan tác như chim muông.

Ở lối ra có người đang nổ súng nên Nhiêu Niệm buộc phải quay lại tìm một chỗ khuất để ẩn nấp chờ cứu viện.

Cũng may trung tâm mua sắm này có ba tầng, bọn xã hội đen sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cô nhanh như vậy.

Cô chỉ biết cắn chặt môi, nước mắt giàn giụa, đôi môi khô khốc suýt chút nữa đã chảy máu vì vết cắn quá mạnh. Trên tay cô vẫn đang cầm sợi dây chuyền vừa mua ở quầy hàng, không dám thở mạnh.

Đây là một món quà mà cô còn chưa tặng được.

Cả đời Nhiêu Niệm cũng chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, xung quanh giống như địa ngục, cô tận mắt nhìn thấy người ngã xuống cách đó không xa, chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Toàn thân cô run rẩy liên tục, sự sống chết trước mắt dày vò tâm trí con người ta, bởi vì cô không biết khi nào cái chết sẽ đến.

Nhiêu Niệm chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ kết thúc vì một tai nạn như vậy.

Nửa tiếng trước cô còn vui vẻ chọn quà sinh nhật cho anh, nửa tiếng sau cô đã tứ cố vô thân ở nơi này.

Không cam lòng nhưng cũng phải bất lực, bởi vì mọi thứ trên thế giới thường đi sai hướng như thế này.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, một số người sẽ chọn gọi cho người thân của họ.

Nhưng cô không có bố mẹ và người thân, cô cũng không có quá nhiều vướng bận.

Nếu thực sự phải nói lời tạm biệt, thì dường như … chỉ còn lại một người.

Nhiêu Niệm run rẩy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cô lấy điện thoại ra tìm số của anh.

Ánh sáng màn hình yếu ớt phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của cô, ngay trước khi cô định bấm số.

Khoảnh khắc tiếp theo, ai đó phía sau đột nhiên bịt miệng cô lại.

Nhiêu Niệm rùng mình một cái, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng lại nhanh chóng ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.

Giọng nói trầm thấp rơi xuống bên tai, xen lẫn với hơi thở gấp gáp, cuối cùng không còn bình ổn như ngày thường nữa.

“Là anh.”

Nghe thấy giọng nói trầm ấm đó, nước mắt vốn bị kìm nén trong hốc mắt đột nhiên mất khống chế dâng trào, hô hấp của Nhiêu Niệm run rẩy, đầu ngón tay nắm chặt áo khoác trên người, suy nghĩ trong đầu hỗn độn, không dám tin tại sao anh lại ở đây.

Nơi nguy hiểm như vậy sao có thể xông vào, anh không muốn sống nữa ư?

Trong hoàn cảnh như vậy, cô thật sự khóc không ra tiếng, cảm thấy những sợi dây căng thẳng trong lòng đột nhiên được nới lỏng.

Cho đến khi bàn tay to lớn hạ xuống tóc cô, âm thầm an ủi nỗi sợ hãi và bất lực của cô lúc này.

Bàn tay đang căng chặt của Hoắc Duật Thâm cuối cùng cũng thoáng buông lỏng.

Giọng anh vẫn bình tĩnh như cũ, hạ thấp âm lượng ghé vào tai cô: “Đi theo anh.”

Ngay sau đó, lòng bàn tay của cô bị người đàn ông giữ chặt, hơi ấm dọc theo vị trí hai bàn tay truyền tới, sự bình tĩnh của anh dường như cũng đã nhiễm sang cho cô, cô lập tức đứng dậy đi theo anh không chút do dự.

Lúc Hoắc Duật Thâm tới đây, lối thoát hiểm phòng khi cháy đã không thể đi được nữa, anh vội vàng nhìn xung quanh, tìm một góc gần cửa sổ, kéo cô ngồi xổm xuống, lấy tư thế bảo vệ ôm cô vào lòng.

Ánh nắng xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào, chiếc áo khoác đen trên người người đàn ông đã bị nhiễm bẩn, không còn vẻ uy nghiêm như trước nữa, Nhiêu Niệm lại sang nhìn chiếc quai hàm bạnh chặt và đôi môi mỏng của anh.

Bụi mịn tung bay trong không khí, đồng tử của anh không còn sẫm màu như mọi khi mà phản chiếu một màu nâu nhạt dịu dàng.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.

Không nghĩ tới anh sẽ vào tìm cô.

Cổ họng Nhiêu Niệm nghẹn lại, xung quanh chỉ có tiếng tim đập rõ ràng, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng không thể nghe thấy.

Trong tình cảnh này hai người họ không thể gây ra tiếng động, nếu không cẩn thận cả hai sẽ chết ở đây.

Hoắc Duật Thâm híp mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện tối đen như họng súng, làm ra một động tác.

Sau khi được đáp lại, anh tháo kẹp cà vạt rồi ném xuống mặt đất cách đó không xa.

Một âm thanh lanh lảnh vang lên trong khung cảnh hoang tàn, trái tim Nhiêu Niệm thắt lại, không biết anh muốn làm gì.

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng ai đó đang đến gần, giống như tiếng bước chân của thần chết đang tới.

Ngoài ra còn có âm thanh lên đạn.

Cô được bảo vệ chặt chẽ trong vòng tay anh, trái tim gần như ngừng đập, màng nhĩ rung lên như muốn nổ tung.

Ở trong lồng ngực anh, bỗng dưng cô lại sinh ra cảm giác bi thương giống như những người yêu nhau sắp cách biệt âm dương.

Vì sự xuất hiện của anh, cô không còn sợ chết như vừa rồi.

Miễn là cô không bị bỏ lại một mình ở đây.

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại, Nhiêu Niệm mới nhắm mắt cam chịu, nhưng lại cảm thấy mình đã bị xoay chuyển theo một hướng khác.

Anh quay lưng về hướng súng, ôm chặt cô vào lòng.

Hai tiếng súng vang lên gần trong gang tấc, xuyên qua không khí chết chóc.

Vào thời điểm đó, Nhiêu Niệm thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc bên tai và nhịp tim của anh gần như ngừng đập.

Ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh nặng nề của một vật nặng đổ xuống đất, cánh tay ôm lấy cô vẫn không buông ra.

Nhưng phía trước lại nồng nặc mùi màu tươi, chất lỏng ấm nóng ùng ục chảy ra làm ướt cả quần áo của cô.

Nhiêu Niệm choàng mở mắt, chợt nhận ra điều gì đó, muốn rút khỏi vòng tay anh, nước mắt rơi xuống như hạt châu vỡ, giọng nói bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.

“Hoắc Duật Thâm…”

Cô muốn quay người lại xem tình hình của anh, nhưng bàn tay đầy máu đó đã che đi đôi mắt của cô.

Giọng anh khàn khàn nhưng dịu dàng đến khó tả.

“Nhắm mắt lại.”