Không Để Em Hay Biết

Chương 34



Hai ngày sau, Thứ Hai.

Đang là giờ cao điểm đi làm, tòa nhà văn phòng nơi đặt phòng đấu giá người đến người đi tấp nập, các nhân viên văn phòng xách theo ly cà phê vội vã lướt qua.

Trong phòng đấu giá Thanh Vũ, các nhân viên cũng lục tục đến chỗ làm.

Ô Na vừa tới văn phòng thì thấy Nhiêu Niệm đã ngồi ở vị trí làm việc.

Không ngờ cô từ Anh trở về nhanh như vậy, Ô Na kinh ngạc mở to mắt, đi nhanh hai bước đến bên cạnh cô.

“Mới đó mà đã về rồi sao? Không phải lần này cô cố ý xin nghỉ phép năm à?”

Nhiêu Niệm dừng công việc trong tay, cười trả lời: “Ừ, ở lại bên kia cũng không có việc gì làm, chi bằng trở về sớm cùng các cô chuẩn bị cho buổi đấu giá.”

Ô Na lúc này lại chú ý tới sắc mặt tiều tụy của cô, thân thiết hỏi: “Sao sắc mặt của cô nhìn kém vậy?”

Cô nhếch môi cười cười: “Chắc là chênh lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại.”

Không biết có phải vì hai ngày trước ở Anh rút mấy ống máu lớn để đi so sánh mẫu hay không, hay là thật sự chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ, sắc mặt của Nhiêu Niệm tái nhợt, cánh môi vốn đỏ hồng giờ phút này cũng không có chút huyết sắc, trước khi ra cửa cô đã cố ý dùng phấn nền và son môi để che đậy, nhưng vẫn bị Ô Na phát hiện.

Ô Na lại nghĩ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, quà đâu?”

Quà lưu niệm chú quỷ nhỏ cô định mang về cho Ô Na và mấy người khác bị bỏ quên trong khách sạn ở Luân Đôn, trong phòng của Hoắc Duật Thâm.

Nhưng tình huống hiện tại cô cũng không thể liên lạc với Hoắc Duật Thâm để nhờ anh gửi đồ về nước được.

Cô dừng chốc lát, đành phải nói dối: “Tôi… không cẩn thận để quên đồ ở khách sạn rồi. Xin lỗi nhé.”

Nhìn Nhiêu Niệm tiều tụy như vậy, Ô Na đương nhiên cũng không tiện nói gì nữa, bèn an ủi cô: “Không sao không sao, chuyển phát nhanh xuyên quốc gia hẳn cũng rất phiền toái, để quên rồi thì thôi.”

Hai người đứng bên cạnh máy in chờ in tài liệu, Ô Na thừa dịp xung quanh không có ai, len lén hạ thấp âm lượng nhiều chuyện hỏi: “Đúng rồi, lần này không phải cô đi tìm chủ tịch Hoắc sao?”

Nhiêu Niệm nhìn máy in nhả ra từng tờ giấy, cô cúi người, dùng kẹp giấy kẹp tài liệu lên, bình tĩnh đáp: “Chúng tôi chia tay rồi.”

Nghe vậy, tay Ô Na run lên, có mấy tờ giấy cầm không vững nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhìn sườn mặt bình tĩnh không chút cảm xúc của cô, cô ấy kinh ngạc không thôi.

“Chia… chia tay rồi?”

“Ừ.”

“Ai đề nghị?”

Động tác của Nhiêu Niệm thoáng khựng lại, đột nhiên phát hiện mình vừa rồi đã lật ngược một trang tư liệu.

Lông mi cô khẽ run, lần nữa rút trang giấy kia ra, chỉnh lại phương hướng chính xác rồi nhét vào lại, làm như không có việc gì trả lời: “Tôi đề nghị.”

Đồng tử Ô Na lập tức giãn ra, không đợi cô ấy có cơ hội hỏi ra vấn đề tiếp theo, bên ngoài đã có người hô.

“Họp thôi họp thôi ——”

Cuộc đối thoại bị gián đoạn, chờ cuộc họp kết thúc, khi hai người cùng nhau rời khỏi phòng họp, Ô Na cũng rất thức thời không nhắc lại đề tài vừa rồi nữa.

“Tối nay đám Diêm Lăng Lâm muốn tổ chức liên hoan, cô có tới không? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, hay là….”

Nhiêu Niệm cong môi cười, dứt khoát đồng ý: “Không sao, tôi cũng đi cùng, dù sao buổi tối cũng rảnh không có việc gì làm.”

Cô không muốn một mình trở về căn nhà trống trải, ở nơi đông người náo nhiệt dù sao cũng tốt hơn một mình.

Sắp đến giờ tan ca, điện thoại Nhiêu Niệm đặt trên bàn đột nhiên rung lên.

Nhiêu Niệm liếc nhìn màn hình di động, thấy là Bồ Xuyên gọi tới.

“Cô Nhiêu, đồ của cô để quên trong phòng khách sạn, tối nay tôi đưa đến dưới lầu công ty cô…”

Lời còn chưa dứt đã bị bên kia đầu dây cắt ngang: “Không cần đâu.”

Giọng nói của cô dịu dàng dễ nghe, tựa như chuyện mấy ngày trước hoàn toàn chưa xảy ra.

“Cảm ơn trợ lý Bồ, mấy thứ đó anh cứ vứt đi. Làm phiền anh rồi.”

Bồ Xuyên khựng lại giây lát, nhưng cô đã nói dứt khoát như thế, anh ấy cũng không tiện nói thêm.

“Được… cô Nhiêu.”

Chẳng mấy chốc trong điện thoại đã truyền đến tiếng máy bận, tiếng động đó vang vọng trong văn phòng trống trải tịch mịch.

Bồ Xuyên nhìn người đàn ông đứng lặng trước cửa sổ sát đất, biết anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại.

“Chủ tịch Hoắc, cô Nhiêu…”

Ngay sau đó, lại nghe thấy người đàn ông trầm giọng mở miệng: “Chuyện lúc trước bảo cậu điều tra, thế nào rồi?”

Bồ Xuyên có chút khó xử trả lời: “Tôi đã xin tư vấn của các chuyên gia có liên quan, nhiệt độ trên núi tuyết quá thấp, bởi vì độ cao quá cao không đủ oxy nên khả năng hoa hồng sống sót rất thấp. Gần như không thể thực hiện được…”

Hoa hồng trên núi tuyết, quả thực là một chuyện viễn vông.

Chuyện không thể thực hiện, có phải cũng tỏ rõ kết cục nào đó hay không?



Màn đêm buông xuống, cả thành phố bị bao phủ trong ánh đèn neon, trên đường phố tấp nập xe cộ.

Buổi tối lúc tan tầm bầu trời đổ mưa nhỏ, trong không khí tràn ngập sương mù mông lung, mạ lên biển quảng cáo ven đường một lớp ánh sáng nhạt.

Nhiêu Niệm và các đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm tối ở quán thịt nướng đông đúc, mọi người định sắp xếp đi tăng hai, vì thế quyết định chuyển qua chiến đấu ở KTV.

Trong phòng bao không tính là quá lớn, mọi người ồn ào náo nhiệt, rượu qua ba tuần thì không khí càng tăng vọt. Nhân vật chính Diêm Lăng Lâm cầm micro lên trước, ho khan hai tiếng như thật.

“Chọn một bài hát đi, tối nay tôi sẽ hy sinh vì nghệ thuật hát một bài tiếng Quảng Đông mà tôi mới học được, tặng cho các đồng nghiệp thân yêu của tôi. Bài hát , thế nào?”

Có người trêu ghẹo: “Bị bạn trai cũ tổn thương quá sâu, mọi người thông cảm nhé.”

Đề tài thật trùng hợp, Ô Na có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Nhiêu Niệm, thấy cô đã dẫn đầu vỗ tay, nở một nụ cười yếu ớt thản nhiên, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong phòng bao ánh sáng lờ mờ, cô yên tĩnh ngồi đó, khuôn mặt thanh tú bị ánh sáng mờ nhạt bao phủ làm cho người ta không nhìn thấu được tâm tình của cô giờ phút này.

Không lâu sau, âm nhạc từ loa chầm chậm vang lên.

“Cuộc hẹn hò này giống như chỉ vì một bữa ăn

Có chuyện khó khăn gì cũng chẳng chia sẻ với nhau

Nếu đây là lãng mạn, vì sao tôi lại thấy như chúng ta sắp chia lìa

….

Dùng ngón tay để quấn quýt tôi, dùng nụ hôn để trốn tránh tôi

Anh lừa dối tôi, tôi cũng tự lừa dối mình, chúng ta thật hợp nhau…

(*bản dịch lời của Ali)



Lúc ra khỏi KTV, bên ngoài đã bắt đầu mưa.

Ban đêm không tiện gọi xe nên chỉ có thể bắt taxi trên đường, chặn được liên tiếp mấy chiếc nhưng Nhiêu Niệm không vội vã đi, mà để những người khác lên xe trước, cho đến khi tất cả mọi người đi rồi, mưa cũng càng lúc càng lớn.

Trên đường rốt cuộc cũng không đợi được xe taxi trống, phần mềm trên điện thoại di động cũng không gọi được, cô dứt khoát ngồi ở gần trạm xe buýt, chờ mưa nhỏ một chút rồi đi.

Biển quảng cáo trên tòa nhà đối diện biến hóa lập lòe, ở trong sương mù nhìn có vẻ kỳ quái.

Cô tựa đầu vào cây cột, ánh mắt trống rỗng nhìn biển quảng cáo đối diện, tùy ý để men rượu vừa mới rót vào bụng ăn mòn lý trí.

Nhiêu Niệm không hề phát hiện, ở ven đường xa xa có một chiếc xe quen thuộc ẩn trong màn đêm, từ lúc cô đi vào KTV cho tới bây giờ vẫn dừng ở đó.

Ở hàng ghế sau, người đàn ông nhìn theo bóng lưng gầy gò nhưng thẳng tắp kia, đáy mắt đen kịt chất chứa cảm xúc cuồn cuộn, nhưng lại bị anh ra sức đè nén.

Bồ Xuyên nhìn qua kính chiếu hậu, cung kính nói: “Chủ tịch Hoắc, gần đây hình như không có xe taxi trống.”



Lúc này, một chiếc taxi chậm rãi dừng lại ở ven đường, thả vị khách cuối cùng của ngày hôm nay xuống, sau đó tài xế tắt bảng hiển thị, chuẩn bị kết thúc công việc về nhà.

Đang lúc kiểm kê thu nhập hôm nay, cửa sổ xe bỗng nhiên bị người ở bên ngoài gõ gõ.

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, cũng không ngẩng đầu mà khoát tay từ chối ngay: “Không tiếp khách nữa, hết giờ làm việc rồi, hôm nay trời mưa lớn quá!”

Lúc này, một bàn tay vươn vào cửa sổ xe, đưa tới một xấp tiền Hồng Kông.

Nhìn xấp tiền kia, ánh mắt tài xế lập tức sáng lên, ngẩng đầu nói: “Hả?”

Mưa phùn như tơ, chỉ thấy bên ngoài xe là một người đàn ông đang che ô đen, lịch sự mở miệng.

“Phiền anh đi đón một vị khách khác, được không?”



Mười phút sau, nhìn Nhiêu Niệm thuận lợi ngồi lên xe taxi, Bồ Xuyên cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Hàng sau, bóng dáng người đàn ông chìm trong bóng tối, hạ một bên cửa sổ xe xuống rồi châm điếu thuốc, để gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào trong xe, nhất thời xua tan đi mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong khoang xe.

Mấy ngày nay anh uống rượu với hút thuốc quá nhiều, cũng không biết tiết chế, gần như là buông thả tự ngược đãi bản thân. Cũng là chuyện chưa từng có trong mấy chục năm cuộc đời của anh.

Cảm giác nóng rát trong dạ dày dần tăng lên, anh lại đang hưởng thụ đau đớn tra tấn.

Cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu còn mở, Hoắc Duật Thâm nhìn cô đi vào, chỉ chốc lát sau, lại xách theo một cái túi nilon đi ra.

Cô đi tới bồn hoa, lấy thịt ức gà chín vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi ra, cẩn thận xé thành sợi rồi đút cho con mèo hoang cuộn mình trong bụi cỏ kia.

Lẳng lặng chờ mèo ăn hết thịt ức gà, Nhiêu Niệm nhặt gói đã xé lên ném vào thùng rác bên cạnh, cuối cùng mới xoay người lên lầu.

Vài phút sau, đèn ở đâu đó trên lầu sáng lên.

Đây không phải là lần đầu tiên Hoắc Duật Thâm nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Trước khi bọn họ gặp nhau trên du thuyền, anh đã biết địa chỉ nhà cô, cũng từng tới xem qua.

Dường như nếu không có sự xuất hiện của anh, cuộc sống của cô vẫn luôn bình đạm như vậy, rồi lại khiến cho người ta cảm thấy cô độc.

Sẽ không có người bố ruột chưa từng gặp mặt kia đến yêu cầu cô hiến tủy của mình, cũng không bị người điên có tâm lý vặn vẹo như Kỳ Đàn quấn lấy.

Hoắc Duật Thâm nhắm mắt lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, trước mắt đều là hình ảnh đêm hôm đó, cô nằm dưới thân anh, cả hai cùng rơi xuống vực sâu lạnh buốt.

Khi đó anh vẫn chưa biết là cô đã biết hết thảy, chỉ phát hiện tâm tình của cô có điểm khác thường.

Nhưng rõ ràng cô đã phát hiện ra, nhưng vẫn đồng ý với anh.

Cô còn khóc nói với anh là mình đau quá.

Tất cả đau khổ mà cô phải chịu đựng đều bắt nguồn từ anh.

Lần này, anh chọn nhốt mình vào một nơi u tối, giống hệt như một con dã thú câm lặng chán nản, tìm không được chỗ để phát tiết.

Anh nhìn ô cửa sổ duy nhất sáng đèn trong bóng tối, rồi lại không dám tới gần.

Chỉ biết vô vọng bắt lấy chút ánh sáng le lói còn sót lại.

Là chiếc nhẫn kia, luôn được anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Anh không biết mình còn có thể nhẫn nại khắc chế bao lâu.

Anh chỉ cảm thấy, anh sắp điên rồi.



Trước khi xuất phát đi Anh, Nhiêu Niệm đã dọn sạch đồ ăn trong tủ lạnh, hiện tại trong phòng bếp trống rỗng, ngay cả một quả trứng gà cũng không tìm thấy.

Tuy rằng dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, nhưng cô cũng lười thay quần áo xuống lầu một chuyến.

Vừa mới trải qua sự ồn ào náo nhiệt với mọi người, bây giờ trở về ngôi nhà trống trải, Nhiêu Niệm cũng không bật đèn, dứt khoát ngồi tựa vào sô pha. Vừa rồi ở trong phòng bao cô có uống mấy chai bia, lúc này men say đã bắt đầu phát tán, làm tê liệt thần kinh đại não, tựa như cảm giác đau đớn cuối cùng cũng dần trở nên mờ nhạt.

Cho đến khi chuông cửa vang lên, Nhiêu Niệm mới tỉnh táo lại vài phần.

Cô đi qua, xuyên qua mắt mèo, phát hiện bên ngoài có một nhân viên bán hàng xách hộp giữ nhiệt, ký hiệu trên quần áo còn là Kỳ Thực Ký, một quán trà nổi tiếng.

“Cô Nhiêu, đồ ăn ngoài của cô đây.”

Nhiêu Niệm chần chừ mở cửa, đầu óc vẫn có chút choáng váng, không rõ tình huống trước mắt.

“Tôi không gọi đồ ăn ngoài… liệu có nhầm lẫn gì không?”

Nhân viên giao hàng lại xác nhận với cô: “Cô họ Nhiêu, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì không sai.”

Nhân viên giao hàng nhanh chóng đặt đồ xuống rồi rời đi, Nhiêu Niệm mờ mịt mở túi giữ nhiệt giao hàng ra, thấy là một phần cháo hải sản.

Cô mở nắp, hơi nóng hôi hổi từ bên trong tranh nhau toát ra, làm mờ mịt cả hốc mắt.

Cô rất thích cháo hải sản của quán ăn này, lúc trước từng đi ăn với Toàn Phi vài lần, chỉ là đa số đều phải xếp hàng.

Ban đầu Nhiêu Niệm còn tưởng là Toàn Phi gọi, bèn gọi điện thoại cho cô ấy.

Đầu bên kia điện thoại, Toàn Phi mờ mịt nói: “Hả? Tớ đâu có gọi?”

Cô ấy lại hỏi ngược lại: “Quán đó hình như đâu có giao đồ ăn ngoài? Chỉ có xếp hàng lấy số thôi, cậu quên rồi à?”

Cổ họng Nhiêu Niệm có chút cay đắng, đã loáng thoáng đoán được là do ai gọi.

“Ừ… Tớ không quên, là tớ nhìn nhầm. Cậu ngủ sớm đi.”

Cúp điện thoại, Nhiêu Niệm rũ mắt nhìn phần cháo vừa rồi còn thơm nức mũi, bỗng nhiên nháy mắt lại mất đi khẩu vị.

Ngay cả sở thích của cô mà anh cũng biết rõ.

Hay là do lúc trước điều tra cô rất kỹ lưỡng?

Từng bước kín đáo, tính toán không bỏ sót.

Căn phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, bỗng nhiên, Nhiêu Niệm ý thức được điều gì đó, cô bước nhanh đến trước cửa sổ, vừa định kéo rèm cửa sổ ra, động tác lại đột nhiên dừng lại.

Cô dừng một chút, cuối cùng chỉ cẩn thận kéo ra một khe hở nhỏ. Theo khe hở kia, cô nhìn thấy chiếc xe đang đỗ trong màn mưa, gần như sắp hòa làm một thể với đêm tối.

Mưa lớn như vậy, anh chờ ở chỗ này làm gì?

Là bởi vì vẫn chưa tới một tháng sau, thế nên cô còn giá trị lợi dụng sao?

Nhiêu Niệm nhất thời không rõ mình rốt cuộc đang khóc hay đang cười, lúc cô cong khóe môi lên, nước mắt đột nhiên theo đuôi mắt chảy xuống.

Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế dù đã mấy chục giờ trôi qua nhưng vẫn hết sức rõ ràng, càng đè nén lại càng thêm mãnh liệt.

Cô muốn ép bản thân nhớ kỹ mỗi một lần cảm thấy khó chịu, đói khát cũng được, đau đớn cũng được, chúng đều đang nhắc nhở cô rằng không nên giẫm vào vết xe đổ nữa, không nên ngây ngốc giao phó chân tình cho người khác nữa.

Anh biết rõ phương thức nào sẽ tổn thương cô sâu nhất, nhưng vẫn dùng phương thức tàn nhẫn nhất.

Cô còn nhớ rõ, lần trước trời cũng mưa to như vậy, tay anh ôm cô từ sau lưng đang run rẩy.

Bây giờ hồi tưởng lại, thật sự rất khó để phân biệt được đêm đó là anh hoàn toàn thật lòng hay chỉ vì muốn khiến cô mềm lòng hơn.

Nhưng lần này, cô sẽ không mềm lòng nữa.