Không Để Em Hay Biết

Chương 37



Những bức ảnh núi tuyết được chụp từ trên không chỉ trong hai ngày đã lan truyền khắp các kênh tin tức trên thế giới, nhiều tay săn ảnh của giới truyền thông cố gắng tìm hiểu xem ngọn núi tuyết có tên Tạp Nhung này thuộc quyền sở hữu của ai. Cuối cùng săn tin mãi cũng không xác định được chính xác thông tin về nó.

Có người cho rằng ngọn núi này của một ông lão nào đó, tạo nên để tưởng nhớ mối tình đầu khi còn trẻ của mình, có người lại cho rằng hình ảnh đó dành để bày tỏ tình yêu, có nhiều ý kiến ​​khác nhau trên các trang tin mạng, cư dân mạng xem một hồi cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Nhiêu Niệm cũng vô thức lưu một bức ảnh trên mạng có độ nét khá rõ, sau đó đặt nó làm hình nền của điện thoại di động.

Ba ngày sau, sau khi biết Minh Yểu đang quay phim ở một thành phố cách nơi mình đang đi công tác không xa, cô quyết định ghé qua thăm phim trường.

Mọi người tới lui trong phim trường vô cùng nhộn nhịp.

Trên phim trường, đoàn làm phim đang sắp xếp bối cảnh cho cảnh quay tiếp theo, Minh Yểu đang ngồi trên chiếc ghế mây cách đó không xa nghỉ ngơi.

Gần đây cô ấy đang quay một bộ phim truyền hình Dân Quốc, trên người mặc một chiếc váy trắng toát ra khí chất thanh tú của một tiểu thư nhà giàu, bên ngoài còn khoác một chiếc chăn ngủ dày dặn bằng nhung của Disney, tay cầm chiếc quạt lông vũ chậm rãi phe phẩy, thợ trang điểm vẫn đang trang điểm cho cô ấy.

Thấy Nhiêu Niệm đi tới, Minh Yểu lập tức lấy lại tinh thần, nhiệt tình vẫy tay gọi cô: “Chị Nhiêu Niệm, lại đây!”

Nhiêu Niệm bỗng ngửi thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng, quay đầu lại thì nhìn thấy một túi thuốc bắc bên cạnh tay Minh Yểu.

Cô nhíu mày, quan tâm: “Minh Yểu, em bị bệnh à?”

Minh Yểu vội vàng xua tay phủ nhận: “Không, không phải em….”

Nhìn vẻ bối rối của cô ấy, Nhiêu Niệm dường như đã đoán ra được điều gì đó, bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Thấy vậy, Minh Yểu ngập ngừng mở miệng: “À thì… chị có thấy mấy bông hoa hồng trên núi Tạp Nhung chưa, chị Nhiêu Niệm? Chắc chị nhìn thấy rồi đúng không? Nó tràn ngập trên các trang tin tức của nước ngoài và Instagram thế cơ mà.”

Nhiêu Niệm khẽ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Chị xem rồi.”

Minh Yểu lại nói: “Thực ra hoa hồng đó là do anh trai em tự leo lên núi tuyết cắm xuống đấy.”

“Em cũng nghe Lê Thừa Kỳ nói, anh trai em không chơi môn thể thao mạo hiểm này nhiều năm rồi, hình như là kể từ khi anh ấy tốt nghiệp đại học. Anh ấy cứ nghĩ mình còn sức trẻ như hồi thanh niên, em nghe nói hôm lên núi tuyết suýt nữa đã gặp một trận tuyết lở, làm em sợ chết khiếp, may mà anh trai em không bị thương nặng…”

Nhiêu Niệm nắm bắt chính xác từ khóa trong lời nói của cô ấy, trái tim cô thắt lại, buột miệng nói: “Anh ấy bị thương à?”

Lúc này Minh Yểu mới nhận ra mình ‘lỡ miệng’, mắt đảo qua đảo lại, ấp úng lựa lời: “À… thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, anh ấy chỉ bị gãy chân, có thể phải ngồi trên xe lăn một thời gian, bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện Hồng Kông, anh ấy không cho em nói cho chị biết…”

“Chị Nhiêu Niệm?”

Thấy cô im lặng, Minh Yểu đưa túi thuốc trên bàn cho cô, nhìn cô cầu xin: “Em đã nhờ một bác sĩ Trung y kê cho anh ấy một số bài thuốc dân gian, nếu hai ngày nay chị có kế hoạch đi Hồng Kông thì giúp em mang đến cho anh trai em được không? Gần đây Bồ Xuyên bị anh ấy cử đi công tác, em sợ anh trai em lại lén lút uống rượu, bác sĩ dặn là không được phép uống rượu, vậy mà mấy hôm nay anh ấy cứ uống rượu bạt mạng, vốn đã bị đau dạ dày nữa chứ. Em sợ anh ấy cảm thấy cô đơn, lỡ ngày nào đó một mình ở trong bệnh viện xảy ra chuyện mà không ai phát hiện…”

Cô ấy cầu xin thế này, cho dù Nhiêu Niệm có cứng lòng đến mấy cũng không nỡ từ chối.

Cô chỉ có thể lui về phía sau một bước, nói: “Để chị xem đã, có lẽ mấy ngày nữa chị cũng chưa về, chị còn có việc phải làm.”

Lúc này Minh Yểu mới nở nụ cười, nhanh chóng đưa thuốc túi cho cô.

“Vậy thì đợi đến khi chị rảnh rỗi cũng được. Chị Nhiêu Niệm, không cần vội.”

Sau khi rời khỏi phim trường, Nhiêu Niệm bắt một chiếc taxi chuẩn bị quay lại công ty.

Lên xe, cô mở khóa màn hình điện thoại, hình ảnh hoa hồng trên núi tuyết hiện ra trong tầm mắt.

Núi Tạp Nhung…

Hóa ra đó thực sự là Tạp Nhung từ Sao Diêm Vương.

Nhận thấy một ý nghĩ kiên định nào đó lại bắt đầu dao động, Nhiêu Niệm vội vàng tắt màn hình điện thoại, buộc bản thân phải dừng ý nghĩ đó lại ngay.

Lúc quay về trung tâm triển lãm, mấy người khác vẫn chưa tan làm.

Nhiêu Niệm lơ đãng thu dọn đồ đạc vào túi, chợt nghe thấy người bên cạnh đang bàn luận về chuyện hoa hồng trên núi tuyết.

“Lỡ mà lở tuyết thì đáng sợ lắm, có thể phải chôn vùi cái mạng ở đó luôn.”

Nghe câu này, lông mi của Nhiêu Niệm run lên, những gì Minh Yểu nói đột nhiên hiện lên trong đầu.

Gặp một sự cố nghiêm trọng như tuyết lở, anh đã phải chịu bao nhiêu vết thương đau đớn mới tới mức ngồi xe lăn chứ?

Diêm Lăng Lâm ở một bên đang nhàn nhã sơn móng tay, chợt nghe thấy Nhiêu Niệm gọi cô ấy.

“Lăng Lâm.”

Cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Hả? Sao vậy?”

Nhiêu Niệm nuốt nước bọt, trầm giọng nói: “Nếu có người từng lừa dối cô, liệu cô có còn tin anh ta nữa không?”

Không ngờ cô đột nhiên hỏi như vậy, Diêm Lăng Lâm ngước mắt lên, nghiêm túc trả lời: “Còn phải xem anh ấy đã làm gì cho tôi nữa, cũng không thể chỉ nói yêu trên đầu môi mà thực tế lại không làm được gì. Ít nhất cũng phải cho tôi một ngôi nhà, cho tôi một chiếc nhẫn kim cương hoặc không thì một ngôi nhà ở Hồng Kông cũng được.”

Nhiêu Niệm vội vàng hỏi lại: “Nếu như vì cứu cô mà suýt chút nữa mất mạng thì sao?”

Dừng một chút, cô lại cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia do dự không dễ nói.

“Nếu như tất cả những việc anh ấy làm đều chỉ để lấy được thiện cảm của cô, khiến cô mềm lòng thì sao?”

Diêm Lăng Lâm nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Cũng chưa chắc, làm gì có ai sẽ bất chấp tính mạng chỉ để có được thiện cảm của người khác chứ, thương vụ đổi chác này không đáng.”

“Lòng người phức tạp, tình cảm cũng không phân biệt được đúng sai. Không có sự trong sạch tuyệt đối, cũng không có sự lợi dụng và lừa dối tuyệt đối. Nếu cô cảm thấy là thật thì là thật, cô đã cảm thấy giả dối thì cho dù anh ấy có làm gì đi nữa cô cũng chỉ xem là giả dối, đúng không?”

“Có đôi khi xuất phát điểm có thể không đúng, nhưng cả quá trình, người cùng cô trải qua quá trình đó và đi đến cái đích cuối cùng đều là đúng, vậy thì hà tất gì phải so đo tính toán nhiều để rồi làm mình thêm đau đầu nhức óc.”

….

Mười phút sau, cửa văn phòng bị gõ vang, có người đẩy cửa bước vào.

Kỷ Thâm ngẩng đầu, nhìn cô đột nhiên đi vào thì tò mò hỏi: “Nhiêu Niệm? Sao vậy?”

Đối diện với ánh mắt của anh ta, Nhiêu Niệm hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói.

“Sếp Kỷ, tôi xin nghỉ một ngày.”



Sau khi Nhiêu Niệm rời đi, Minh Yểu bí mật gọi điện thoại gọi cho Hoắc Duật Thâm.

“Anh, em đã tiết lộ chuyện đó với chị Nhiêu Niệm rồi, chị ấy đang qua thăm anh đó, anh nhớ giả vờ đáng thương hơn một chút, chị Nhiêu Niệm sẽ mềm lòng thôi. Anh có nghe em nói không...”

Đầu dây bên kia lạnh lùng đáp lại: “Ừm, hết chuyện của em rồi.”

Minh Yểu bị xem như ‘công cụ dùng xong là vứt’ oán thán: “Anh đúng là nhẫn tâm!”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Thừa Kỳ ngồi vắt chéo chân nhìn người trên giường, chậm rãi nói.

“May mà cái mạng của cậu không sao, thật sự nên tạ ơn trời đất đó.”

Hoắc Duật Thâm híp mắt nhìn màn hình TV, nhàn nhạt trả lời: “Không nghiêm trọng như vậy.”

“Đúng vậy, chỉ chấn động rồi lở tuyết, suýt chút nữa gãy chân, chỉ mất một nửa cái mạng thôi.”

Thấy trên TV vẫn đang phát bản tin tài chính kinh tế mới nhất của Hồng Kông, Lê Thừa Kỳ nhướng mi, tặc lưỡi thán phục.

“Được đấy, chưa đến một năm mà giá cổ phiếu tập đoàn Hoắc thị lại tăng gấp đôi, khó trách ông già nhà cậu gần đây không tới quấy rầy cậu nữa.”

“Nhưng mà, dù ông ta có yêu chiều Kỳ Đàn đến mấy cũng không dám làm gì qua mặt cậu. Cậu định khi nào thì thu lưới?”

Hoắc Duật Thâm dời tầm mắt, nhàn nhạt cất tiếng, tựa như đang thảo luận chuyện về thời tiết.

“Người trong tập đoàn vẫn chưa dọn sạch sẽ, chờ mấy ngày nữa.”

Lê Thừa Kỳ nhướng mày cười khẩy: “Suy tình không thoát ra được nhưng vẫn không quên chuyện làm ăn.”

Mắng anh xong, Lê Thừa Kỳ đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước ra ngoài: “Tôi đi xem thuốc của cậu đã mang đến chưa.”

Đợi anh ta rời khỏi phòng bệnh, Hoắc Duật Thâm mới nhìn sang bác sĩ vẫn đang đợi bên giường, phát hiện vừa rồi anh ấy còn do dự chưa nói hết lời.

Thấy Lê Thừa Kỳ rời đi, bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm nhíu mày, hồi lâu sau mới dám hỏi: “Mấy năm gần đây chủ tịch Hoắc vẫn đang dùng thuốc hướng thần* phải không?”

(*thuốc hướng thần: Thuốc hướng thần là thuốc có tác dụng dùng để chữa các rối loạn tâm thần. Thuốc này làm thay đổi cuộc sống của những người mắc các bệnh về rối loạn tâm thần theo hướng trở nên tốt hơn.)

“Phải.”

“Anh có tiện cho tôi xem loại thuốc đó không?”

Hoắc Duật Thâm lấy lọ thuốc ngủ từ tủ đầu giường bên cạnh đưa cho bác sĩ.

Bác sĩ vặn mở nắp lọ thuốc rồi đổ một viên thuốc ra, đầu mày của anh ấy lại nhíu chặt hơn, cũng không vội đưa ra nhận định gì.

“Lần trước chủ tịch Hoắc khám sức khỏe là khi nào?”

Ánh mắt Hoắc Duật Thâm tối sầm lại, đôi môi mím chặt.

“Hai năm trước.”

Nghe được câu trả lời này, sắc mặt bác sĩ trở nên nghiêm túc hơn: “Đề nghị của tôi là anh nên dành chút thời gian đi kiểm tra CT não toàn diện càng sớm càng tốt, để xác nhận thêm liệu phán đoán của tôi có sai hay không.”

“Hiện tại có vấn đề gì, anh cứ nói cho tôi biết.”



Lúc Nhiêu Niệm về đến Hồng Kông thì mặt trời cũng sắp lặn.

Địa chỉ Minh Yểu gửi đến là một viện điều dưỡng tư nhân trên sườn núi.

Cô bắt taxi đến cửa, phát hiện là một căn biệt thự sân vườn cực lớn, đứng ở cửa có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong sân.

Có lẽ đang là mùa đông nên hoa cỏ trong sân cũng héo úa khô cằn, chỉ có mặt trời sắp lặn treo trên cao.

Trong sân, một người đàn ông ngồi trên xe lăn cũng đang ngắm hoàng hôn, quầng sáng màu cam phủ lên bóng dáng anh một lớp ánh sáng dịu nhẹ, không có dáng vẻ âu phục giày da cao quý xa cách như thường ngày, chỉ là một chiếc áo len trắng đơn giản dáng rộng, trên đùi còn đắp một tấm thảm màu xám đen, vừa ôn hòa lại lãnh đạm.

Dáng vẻ rõ ràng thoạt nhìn khá chán nản, nhưng lại không mất đi nửa phần uy nghiêm.

Anh đang cúi đầu đọc sách, trên trán còn quấn băng gạc, mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán, mơ hồ che đi đôi lông mày rậm và đôi mắt sâu thẳm.

Trên chiếc bàn gỗ bên cạnh là một bình hoa cắm hoa hồng.

Toàn bộ hình ảnh đó giống như một bức tranh sơn dầu không tô màu, trong tất cả những thứ khô khan nhàm chán, bông hồng là sức sống duy nhất còn sót lại.

Anh giống như ngọn núi Tạp Nhung kia, sau trận tuyết lở không tìm lại được hoa hồng.

Im lặng và cô đơn, chỉ còn lại tan hoang xơ xác.

Trong lòng Nhiêu Niệm dâng lên cảm giác đau đớn, cô xoay người trốn ngoài cửa, cố gắng đè nén cơn đau âm ỉ không nên xuất hiện lúc này.

Một lúc sau, sau khi đọc đến trang cuối cùng của cuốn sách, Hoắc Duật Thâm khép sách lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân.

Thấy anh giống như đang đợi ai đó, cô y tá cũng nhìn theo hướng nhìn của anh, nhưng chỉ thấy một nửa mặt trời lặn trên sườn núi.

Cô y tá cẩn thận nhắc nhở: “Anh Hoắc, buổi tối gió lớn, anh nên vào trong thôi.”

Một giây sau, không ngờ lời khuyên của y tá lại bị anh lặng lẽ từ chối.

Hoắc Duật Thâm nhìn về phía cánh cửa, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa.”

Cùng lúc đó, Nhiêu Niệm trốn sau cánh cửa dùng đầu ngón tay nắm chặt chiếc túi, rơi vào sự do dự hồi lâu.

Tuy nhiên, một lúc sau, cơ thể cô phản ứng trước bộ não một bước, nhanh chóng đưa tay đẩy cửa ra.

Nhiêu Niệm cố gắng bình tĩnh lại, bước đến gần anh rồi đứng yên bên cạnh, nhưng cũng không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đây là thuốc mà Minh Yểu nhờ tôi tiện đường mang cho anh.”

Cô đặt túi thuốc lên bàn trà, quay lưng về phía anh, vẻ mặt lãnh đạm.

“Tôi đi đây, bên ngoài còn người đang chờ tôi.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, cuối cùng hỏi: “Là người tên Kỷ Thâm đó, hay là Tạ Tiêu?”

Nhiêu Niệm cắn chặt môi, ngữ điệu vẫn lạnh lùng: “Không liên quan đến chủ tịch Hoắc.”

Vừa định nhấc chân rời đi, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay cô từ phía sau.

Nhiêu Niệm nhìn lại, chợt thấy trên đôi bàn tay như ngọc tạc đó giờ đã xuất hiện thêm những vết xước nhỏ, có lẽ là bị mấy nhánh cây vùi trong núi tuyết làm trầy xước, phá hủy đi vẻ đẹp vốn có lúc ban đầu.

Cô vô thức mím chặt môi, ép mình không được mềm lòng chỉ vì chuyện này.

Lúc này, anh đột nhiên nhỏ giọng gọi cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng giống như đang che giấu sự bất đắc dĩ cùng khát khao chờ mong, đã trải qua bao khó khăn biến chuyển.

“Niệm Niệm.”

Cô quay lưng lại với người đàn ông, cố nén cơn chua xót nơi chóp mũi, giọng nói vẫn lạnh lùng.

“Hoắc Duật Thâm, chúng ta chia tay rồi.”

Lời nói của cô sắc như dao, nhưng vẫn không chịu quay lại nhìn anh.

“Anh bảo Minh Yểu lừa tôi qua đây là bởi vì trên người tôi vẫn còn giá trị để anh lợi dụng sao? Bản thỏa thuận đó tôi đã ký tên rồi. Không phải Bồ Xuyên đã đưa cho anh xem rồi ư?”

Cô cố nén tiếng nức nở trong giọng nói của mình, cuối cùng nói: “Những thứ tôi nợ anh vẫn sẽ trả lại cho anh đầy đủ, chúng ta đã thanh toán xong xuôi, không ai nợ ai nữa.”

Cơn gió gào thét thổi qua, dữ tợn như dao cứa vào mặt cô, khiến hốc mắt Nhiêu Niệm đau nhức và sưng đỏ.

Cô phải đi, bây giờ cô phải rời đi ngay lập tức.

Nói xong, Nhiêu Niệm không quay đầu lại bước nhanh về phía cửa, muốn đẩy cửa rời khỏi nơi này, nhưng lại phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không mở được, lúc này cô mới biết cửa đã bị khoá lại.

Lúc này, cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, mùi gỗ trầm hương quen thuộc nhanh chóng lấp đầy mọi giác quan của cô.

Anh dùng một tay giữ lấy vai cô từ phía sau, rồi ôm cô vào lòng với sức lực gần như muốn giam cầm, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Đã hơn nửa tháng trôi qua, mùi hương quen thuộc đó vẫn khiến Nhiêu Niệm tim đập loạn nhịp, là cảm giác không ai khác có thể mang lại cho cô.

Cơn gió mùa đông thổi qua, cuốn bay đám lá khô trong sân, dưới sự im lặng kéo dài, tầm nhìn của cô đột nhiên mơ hồ, bên tai chỉ còn lại tần số cộng hưởng do nhịp tim mất kiểm soát hình thành.

Một chốc sau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Anh xin lỗi, Nhiêu Niệm.”

Giọng điệu của người đàn ông vô cùng nghiêm túc, từng chữ như đang gõ vào màng nhĩ cô, tạo nên sự rung động râm ran như chọc nhẹ trái tim người nghe.

Cô mím chặt môi, hốc mắt chợt ươn ướt, trái tim như bị dây leo từ hư không quấn lấy

Sau vài giây im lặng, ánh mắt Hoắc Duật Thâm dán chặt vào người cô, cảm xúc trong mắt anh sâu như biển.

Anh thấp giọng nói: “Em cứ hận anh.”

Chỉ cần không rời đi.

Thực ra lần này anh cũng đang đánh cược.

Đánh cược xem cô có mềm lòng vì anh lần cuối hay không.

Dù là Kỷ Thâm hay Tạ Tiêu, anh cũng không thể nhìn những người đó tiếp tục ở bên cạnh cô.

Nếu hôm nay cô không đến, anh không biết mình sẽ thế nào nữa.

Sự thật đã chứng minh, anh cược thắng rồi.

Nhiêu Niệm thấy anh rõ ràng có thể đứng lên, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống, vừa tức vừa muốn khóc nấc lên.

“Anh lại nói dối…”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt ướt nhẹp của cô, anh nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Nhiêu Niệm, anh yêu em, là thật, anh không lừa em.”

Đây là lần đầu tiên anh thổ lộ thẳng thắn với cô như vậy.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng như thiêu như đốt của anh, Nhiêu Niệm không kìm được giơ tay đẩy ngực anh, vừa đánh anh vừa khóc, nước mắt trong tích tắc đã ướt đẫm gò má.

Tất cả những bất bình tích tụ mấy ngày nay đều bùng phát vào lúc này.

Anh nói dối cô cũng được, nhưng lại khóa cửa không cho cô đi, thật quá đáng.

“Hoắc Duật Thâm, anh là đồ khốn nạn…”

Giọng cô nghẹn ngào khiến trái tim anh như muốn mềm nhũn, cảm xúc cũng trở nên rối bời.

Hoắc Duật Thâm nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳn, giọng nói trầm thấp dịu dàng.

“Ừ, anh khốn nạn.”

Nhiêu Niệm cảm thấy mình đã thua hoàn toàn rồi.

Rõ ràng cô biết anh muốn lợi dụng cô, nhưng cô vẫn nguyện ý, cũng không muốn so đo xem là lừa gạt hay là thật lòng.

Chỉ bởi vì anh là Hoắc Duật Thâm, tất cả những gì hai người đã trải qua đều không hề giả tạo.

Đó là lý do tại sao cô thà lừa dối bản thân mình một lần nữa.

Tận đáy lòng đã chìm đắm không còn chút phòng bị nào, thế nhưng Nhiêu Niệm vẫn cắn chặt môi, cố chấp nói.

“Em không tin anh đâu, đồ dối trá.”

Nhiêu Niệm sụt sịt, bình tĩnh lại một chút, vẫn giả vờ hờ hững: “Em cũng chưa nói sẽ tha thứ cho anh…”

Cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Hoắc Duật Thâm không nhịn được nhếch khoé môi, gương mặt xưa nay vốn lãnh đạm thấp thoáng chút dịu dàng.

“Ừm.”

Anh cúi xuống, ôm người trước mắt vào lòng rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghiêm túc thốt ra từng chữ rõ ràng.

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.”

Cô đánh anh cũng được, hận anh cũng được, miễn là cô đừng rời bỏ anh đi.

Ở một nơi cô không nhìn thấy, Hoắc Duật Thâm nhắm mắt lại, che giấu bóng tối trong mắt, cảm nhận hơi ấm đã mất nay có lại trong vòng tay, dần dần xua đi sự lạnh lẽo trong cơ thể vẫn đang gào thét dữ dội, nhưng thật kỳ lạ là lúc này anh không còn cảm thấy mình đau nữa.

Dường như một nơi nào đó đã được lấp đầy, lại tràn đầy sức sống và mọc ra những chồi non mới.

Khiến cho anh cuối cùng cũng cảm thấy trọn vẹn.

Sao Diêm Vương không thể mất Tạp Nhung.

Anh cũng vậy, anh không thể mất đi cô.

Bất kể nửa tháng sau sẽ xảy ra chuyện gì, tương lai sẽ mở ra một kết cục như thế nào.

Anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì nữa.