Nếu như đêm qua không phải Lam Thư Dung kiệt sức xin tha thì chắc có lẽ Phạm Thanh Khê sẽ đem nàng lăn lộn cho đến sáng. Nàng quả thực có chút rầu rĩ, rõ ràng buổi tối cô còn mệt mỏi ngủ ở trên bàn, cuối cùng lại không biết lấy đâu ra tinh lực làm càn như vậy. Lam Thư Dung thực sự là bất lực trong sung sướng.
Buổi sáng, Phạm Thanh Khê ngồi bên mép giường cài cúc áo sơ mi. Da thịt trắng sáng từng chút từng chút bị che đậy dưới lớp vải trắng. Lam Thư Dung lười biếng ngồi dậy, ở phía sau vòng tay ôm lấy eo cô: "Đến công ty sao?"
Phạm Thanh Khê xoay người lại đem nàng ôm vào lòng rồi mới gật đầu: "Ừm, muốn đến mở họp, giải quyết một số chuyện tồn đọng."
Mấy ngày qua bởi vì chuyện của Lam Thư Dung mà trên dưới Hỷ Tinh Phong Lạc bận đến sứt đầu mẻ trán, bây giờ xem như sóng gió đã qua nhưng mầm họa vẫn còn. Thân là Tổng giám đốc lại là người yêu của nàng, cô đương nhiên không thể ngồi yên.
Lam Thư Dung cả người xích lõa đem gương mặt cọ cọ trong ngực Phạm Thanh Khê: "Em cũng muốn đi ~"
Phạm Thanh Khê thoáng nhíu mày: "Không được, em ở nhà nghỉ ngơi."
Mặc dù đích xác không phải nàng làm nhưng dư luận vẫn chưa thực sự chìm xuống, bây giờ đám phóng viên đối với tung tích của Lam Thư Dung đang rất thèm khát, chỉ cần nàng lộ diện sẽ lập tức bị vây lấy. Cô không muốn nàng bị chất vấn cùng vất vả.
"Không muốn ~"
Lam Thư Dung hiếm khi lộ tính khí trẻ con, bây giờ nàng như vậy thực sự khiến Phạm Thanh Khê hết cách. Cuối cùng cô vẫn là thỏa hiệp, quyết định không đi nữa mà mở họp online. Lam Thư Dung đối với việc này có chút chột dạ nhưng vẫn không cách nào cưỡng lại việc muốn dính lấy cô.
Trong thời gian Phạm Thanh Khê mở họp, Lam Thư Dung xem như cũng ngoan ngoãn. Nàng thật thà chạy tới chạy lui bưng cơm rót nước, rất giống với một người vợ tảo tần. Đợi người kia họp xong nàng lập tức nhảy vào lòng đòi khen thưởng, giọng điệu rất tự tin.
"Phạm tổng, chị thấy em đã đủ tiêu chuẩn để chị rước về nhà chưa?"
Nói xong còn chớp chớp mắt.
Phạm Thanh Khê đưa tay nhéo má nàng, còn hôn một cái rồi mới đáp: "Đủ, đương nhiên đủ."
Lam Thư Dung khí thế hừng hực: "Vậy chị mau mau rước em về đi ah ~"
Lời này của nàng khiến cho Phạm Thanh Khê có chút nghi hoặc, cô hỏi: "Có phải có gì muốn nói với chị không?"
Lam Thư Dung không giấu giếm nữa: "Ba mẹ đã biết chuyện của chúng ta, muốn gặp mặt chị."
Nàng nói xong còn dùng ngón tay chọt chọt vai cô, bộ dạng rất giống một tiểu hài tử.
Phạm Thanh Khê hơi kéo ra cái ôm, kinh ngạc nhìn nàng: "Là thật sao?"
Lam Thư Dung gật đầu: "Liền vào tối nay."
Phạm Thanh Khê ở trên trán nàng búng nhẹ một cái: "Sao không nói sớm, hả?"
Nàng lập tức ưỡn ngực, hừ một tiếng: "Còn không phải tại chị đêm qua làm em đến kịp sức sao? Em còn chưa tính sổ với chị đâu! Hừ!"
Ánh mắt Phạm Thanh Khê từ thanh tỉnh chuyển sang chột dạ, cô nhìn nhìn mấy dấu vết màu đỏ trên cổ nàng rồi hắng giọng: "Lần sau chị sẽ chừng mực."
Lam Thư Dung nghĩ thầm trong bụng, em tin chị em không mang họ Lam.
Đúng thật nàng không phải họ Lam, mà là họ Đổng Lam, kết hợp họ của ba và mẹ.
...
Buổi tối Lam Thư Dung mang theo Phạm Thanh Khê về biệt thự Đổng gia. Quản gia vẫn là người ra đón, vợ chồng Đổng Thừa Lâm cùng với Đổng Ly đang ngồi ở sảnh lớn đợi người.
Sau khi nhìn thấy hai người tay trong tay tiến vào, Lam Mẫn Trác mới từ từ nâng mắt, Đổng Thừa Lâm cũng nhìn thẳng vào gương mặt của cô, cẩn thận đánh giá. Chỉ có Đổng Ly là nhìn không ra suy nghĩ nhưng mà Lam Thư Dung cũng không định để ý.
"Ba mẹ, con dẫn chị ấy về rồi."
Lam Thư Dung nói với giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Phạm Thanh Khê mang trên mình loại khí chất trầm tĩnh ôn nhu, sống lưng thẳng tắp, là kiểu tinh anh đã được trui rèn, ánh mắt luôn mang theo nhuệ khí.
Cô hơi cúi đầu, thái độ lễ phép: "Chào cô, chào chú."
Sau đó lại lại đối với Đổng Ly gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Đổng Ly mỉm cười: "Chị, chị Khê."
Lam Thư Dung nhếch môi, đối với xưng hô thân mật này nàng vẫn là không cảm nỗi. Nhưng mà nể tình Phạm Thanh Khê lần đầu đến, nàng cũng không muốn kiếm chuyện nên vờ như không nghe thấy.
Đổng Thừa Lâm lên tiếng: "Đến ngồi đi."
Quản gia nhanh chóng bưng trà lên, Phạm Thanh Khê nói cảm ơn một tiếng rồi mới nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cất giọng: "Con có mang đến ít quà, mong cô chú nhận cho."
Nói xong Phạm Thanh Khê đưa đến chiếc túi bên cạnh, Quản gia mau chóng nhận lấy rồi lui ra ngoài.
Lam Mẫn Trác lúc này mới lên tiếng: "Lần sau đến không cần mang quà, dù sao chúng ta cũng không dùng tới."
Lam Thư Dung liền đáp lại: "Mẹ."
Bà liếc nhìn nàng một cái rồi mới tiếp tục nói với Phạm Thanh Khê: "Nghe Lam Lam nói lúc trước con theo học ngành Tài chính?"
Phạm Thanh Khê gật đầu: "Dạ phải, trước khi về nước con cũng làm việc ở RBS một thời gian."
Lam Mãn Trác nhìn sang Đổng Thừa Lâm: "Anh xem như có thể tìm được đồng đạo rồi."
Đổng Thừa Lâm không tỏ thái độ mà giống như chỉ muốn nói chuyện phiếm: "RBS ta có biết, ở Anh quốc thực lực cũng đứng top ba, vào được không phải chuyện dễ. Vì sao lại muốn trở về?"
Phạm Thanh Khê cũng không giấu diếm: "Là nợ người ta một đoạn ân tình, phần nữa không muốn bà ngoại phải xa quê nên mới trở về."
Đối với chuyện nhà Phạm Thanh Khê, Lam Mẫn Trác không cần tốn quá nhiều công sức cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay.
Phạm Thanh Khê là người mà từ bề ngoài đến trình độ đều khiến cho vợ chồng Đổng gia hài lòng, vả lại họ có thể nhìn ra cô đối với Lam Thư Dung là thật lòng, không phải vì bối cảnh nhà nàng mà cố tình thân cận.
Cô đứng trước cường quyền không xiểm nịnh mà ngược lại rất thong dong, điểm này không phải ai cũng có được.
Thế nhưng điều mà họ lo ngại chính là người cha nhiều năm tù tội của Phạm Thanh Khê, tuy giữa họ không có qua lại nhưng vẫn là máu mủ, có chút điểm trừ.
Bỏ qua điểm này, Phạm Thanh Khê hoàn toàn có thể bước chân vào nhà họ Đổng, trở thành nhân vật phong vân ở Lạc Dương sau này, thay Lam Thư Dung gánh vác trách nhiệm ở Đông Bá.
Lam Mẫn Trác ngoài mặt không nói nhưng trong lòng vẫn có tính toán. Tính cách con gái bà quá thiện lương lại không thích tranh giành. Nhưng mà Đổng Ly thì không phải như vậy. Trước giờ bà không chèn ép cô ta nhưng không phải không biết những chuyện cô ta đã làm. Đông Bá lớn như vậy, không thể nào để mặc cho cô ta thao túng.
Quyền lợi vốn thuộc về con gái bà thì vẫn phải tranh giành. Nếu như Lam Thư Dung thích tự do bà sẽ để nàng tự do, chỉ cần có người thay nàng làm hết thảy là được. Cho nên Phạm Thanh Khê là lựa chọn không tồi.
Bà dự định sẽ để Đổng Thừa Lâm cân nhắc để Phạm Thanh Khê đến Đông Bá, chỉ cần cô chứng minh được thực lực sẽ không sợ địa vị ngày sau.
Đổng Thừa Lâm tỏ ý đã hiểu, cũng không hỏi gì thêm.
Lam Thư Dung cảm thấy bầu không khí này đúng thật là không ổn, nếu là nàng lần đầu tiên đến nhà Phạm Thanh Khê bị bà ngoại dò hỏi thế này chắc chắn sẽ sợ đến ngất xỉu.
Vẫn là phải giải vây một chút: "Ba, mẹ, con muốn dẫn chị ấy lên tham quan phòng con."
Đổng Ly nãy giờ vẫn không nói chuyện nhưng trong lòng lại bắt đầu nổi sóng. Cô làm sao không nhìn ra tính toán của ba cùng dì. Nếu như cô thực sự ngồi yên thì đừng nói là tiếp nhận Đông Bá, ngay cả cơ hội đến trụ sở chính làm việc cũng đừng nghĩ tới.
Mấy năm qua ở nước ngoài, cô ngoài mặt nói là đi học Luật sư nhưng sau lưng lại âm thầm học thêm Quản trị Kinh doanh. Bởi vì sợ bại lộ mục đích nên toàn bộ học phí đều do cô vất vả đi làm thêm mà có được. Sau khi về nước cô chỉ có thể chạy đến công ty làm nhân viên quèn, sau đó được Đổng Thừa Lâm tín nhiệm từ từ leo lên vị trí Tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ là công ty con, không đáng một xu.
Cô chịu cực chịu khổ cố gắng nhiều năm còn Lam Thư Dung ở ngoài tự do bay nhảy hưởng thụ vinh quang. Bây giờ chơi chán rồi quay trở lại thì mọi cố gắng trong suốt thời gian của cô đổ sông đổ bể. Đổng Ly cô làm sao có thể cam tâm?
...
Lam Thư Dung mang theo Phạm Thanh Khê vào thang máy đi lên tầng ba, toàn bộ trên đó là không gian thuộc về nàng, giống như một căn Penthouse thu nhỏ.
Kể từ sau khi chạy đi làm diễn viên, số lần nàng trở về nhà hầu như có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà dù sao nàng cũng lớn lên ở đây cho nên mọi thứ đối với nàng đều rất quen thuộc.
Nàng dẫn cô đi hết một vòng, thời gian dừng lại lâu nhất là ở phòng tranh, sau đó mới đến phòng ngủ.
Lam Thư Dung ôm ngang eo Phạm Thanh Khê, chỉ vào bức tranh treo ở đầu giường: "Sau này chỗ đó sẽ treo ảnh của chúng ta."
Tuy nàng ít trở về nhưng nghi thức vẫn là không thể thiếu.
Phạm Thanh Khê đem nàng ôm vào lòng: "Xem ra Lam Lam của chúng ta đã không đợi được nữa?"
Lam Thư Dung cong môi: "Tuy là em vẫn muốn được cầu hôn nhưng mà nếu như bây giờ chị dẫn em đến Cục Dân chính em cũng sẽ không từ chối."
Phạm Thanh Khê điểm mũi nàng: "Ngốc."
"Em không ngốc, chỉ là em muốn nhanh chóng đường đường chính chính gọi chị một tiếng vợ thôi."
Nàng vừa nói vừa đem từ "vợ" kéo dài, trái tim Phạm Thanh Khê cũng theo đó mà chạy loạn.
Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt âm thanh trò chuyện của hai người. Mã Gia Trân bên ngoài nói vọng vào: "Đại tiểu thư, đến thời gian dùng bữa rồi."
Lam Thư Dung lên tiếng: "Dì Mã, con biết rồi, sẽ xuống ngay."
Lam Thư Dung đối với Mã Gia Trân mười phần quen thuộc, khi nàng còn nhỏ bà chính là bảo mẫu của nàng, sau này lớn lên rồi tuy không có nhiều tiếp xúc nữa nhưng trong nội tâm vẫn đối với bà kính trọng mấy phần.
Nàng dắt tay cô: "Xuống dưới thôi."
Phạm Thanh Khê gật đầu, âm thầm vạch ra một kế hoạch.