Không Đoán Được

Chương 88: Chúng ta không ép buộc con



Phạm Thanh Khê bị giữ lại ở Đổng gia ngủ qua đêm. Nhưng mà nói là ngủ qua đêm nhưng sự thật là Lam Mẫn Trác và Đổng Thừa Lâm đều muốn gặp riêng cô, điều này khiến cho Lam Thư Dung đứng ngồi không yên.

Không phải nàng không hiểu tính cách ba mẹ mình, trong lòng bọn họ ngoài công việc cũng chỉ có công việc. Nếu không lúc nhỏ nàng cũng không cần phải tủi thân như vậy. Lần này gọi Phạm Thanh Khê đến chắc chắn không có chuyện tốt, không chừng là còn muốn làm khó bạn gái của nàng. Nghĩ như vậy Lam Thư Dung quyết định không đợi nữa mà chạy xuống tầng hai nghe lén.

Trong thư phòng, Phạm Thanh Khê cùng với Lam Mẫn Trác ngồi ở sô pha, Đổng Thừa Lâm thì ngồi ngay trước bàn làm việc. Đều là những nhân vật phong vân nhiều năm lăn lộn bên ngoài, khí thế của mỗi người đều không thua kém lẫn nhau.

"Hôm nay gọi con đến đây không phải là muốn gây cản trở gì, chỉ là chúng ta có một số vấn đề muốn nghe ý kiến của con."

Người nói chuyện là Lam Mẫn Trác, bà xem như đã phân nửa thừa nhận Phạm Thanh Khê, chỉ là ngoài mặt vẫn chưa muốn kéo gần khoảng cách nên trong giọng nói vẫn còn mang theo chút hơi sương.

Phạm Thanh Khê gật đầu: "Cô chú có chuyện gì muốn chỉ bảo cứ nói ạ."

Đổng Thừa Lâm hắng giọng: "Chuyện con và Lam Lam hẹn hò chúng ta đã biết, cũng sẽ không phản đối. Nhưng mà có một chuyện con phải đáp ứng chúng ta."

Phạm Thanh Khê nâng mi: "Là liên quan đến công việc sao?"

Ánh mắt Đổng Thừa Lâm khẽ biến, sau đó thì gật đầu: "Chúng ta là muốn con đến Đông Bá làm việc, con sẽ đồng ý sao?"

"Chuyện này..."

"Không được!"

Phạm Thanh Khê còn chưa trả lời cánh cửa thư phòng đã mở ra, Lam Thư Dung mặt mày nhăn nhó chạy đến trước mặt ba người: "Ba, mẹ, sao ba mẹ có thể đem gánh nặng này quăng cho chị ấy được?"

Đổng Thừa Lâm nhíu mày thật chặt: "Không có phép tắc!"

"Ba."

"Im miệng, ra ngoài cho ta."

"Con..."

Lam Thư Dung còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Phạm Thanh Khê ngăn lại, cô vỗ vỗ bàn tay nàng, cho nàng một ánh mắt trấn an. Lam Thư Dung vì thế mới ngoan ngoãn ra ngoài.

Lam Mẫn Trác lúc này mới lên tiếng: "Con bé Lam Lam tự do quen rồi, chúng ta hiện tại cũng không nỡ để nó vất vả. Nhưng mà sản nghiệp của Đổng gia cũng không thể đem cho người ngoài. Vừa lúc con cũng là tinh anh trong giới Tài chính, nếu như muốn cùng Lam Lam tính chuyện lâu dài thì có thể cân nhắc thay con bé gánh phần trách nhiệm này."

"Nên nhớ rõ, chúng ta không ép buộc con. Nhưng mà nếu con không đồng ý thì chuyện giữa hai đứa cũng nên thôi đi."

Lời này của Lam Mẫn Trác nói ra đến cả Đổng Thừa Lam cũng giật mình, nhưng mà ý tứ của ông ta cũng không khác biệt. Chỉ cần Phạm Thanh Khê thật lòng yêu thương Lam Thư Dung thì ông cũng không ngại mở ra cho cô một vùng trời.

Phạm Thanh Khê đối với chuyện này đương nhiên biết phân nặng nhẹ, nhưng mà trước mắt cô vẫn chưa đáp ứng: "Cô, chú, cảm ơn cô chú đã tin tưởng. Nhưng mà chuyện này liên hệ đến nhiều người, con vẫn cần một chút thời gian để cân nhắc."

Đổng Thừa Lâm gật đầu: "Cứ quyết vậy đi, ba ngày sau ta muốn nghe câu trả lời cuối cùng."

Ba người sau đó cũng không nói thêm lời nào, cứ như vậy mà tách ra. Lam Thư Dung nãy giờ vẫn chưa rời đi, thấy Phạm Thanh Khê ra đến liền nắm tay cô trở về phòng ngồi xuống mép giường.

"Chị không cần nghe ba mẹ em nói bậy. Bọn họ không đồng ý cũng không thể thay đổi được chuyện em muốn ở bên chị."

Nàng thực sự là tức chết, ba mẹ nàng trước giờ đứng trên cao quen rồi, cứ thích ép buộc người khác. May mắn lúc trước nàng không có nghe lời. Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực.

Phạm Thanh Khê mỉm cười nhìn nàng, ở trên gò má vuốt ve mấy cái: "Lam Lam, chuyện này không tính là ép buộc. Chị muốn cưới con gái của họ làm vợ, đương nhiên phải bỏ ra chút công sức, không phải sao?"

Lam Thư Dung đánh một cái vào ngực cô: "Ai là vợ của chị, hừ."

Nhưng mà nói là nói như vậy nhưng người nào đó vẫn chui vào lòng Phạm Thanh Khê cọ cọ: "Em chỉ là sợ chị cưỡng ép bản thân thôi."

Phạm Thanh Khê nhìn nàng: "Em quên chuyên ngành của chị là gì rồi sao? Nếu muốn phát triển Đông Bá đương nhiên là lựa chọn không thể tốt hơn."

"Vậy còn Hỷ Tinh Phong Lạc thì sao?"

Phạm Thanh Khê nói: "Cho nên chị mới muốn hỏi em, dự định sắp tới của em như thế nào?"

Cô có thể nhìn ra nàng đối với công việc diễn viên cũng không thực sự quá yêu thích, cho nên lúc xảy ra chuyện Lam Thư Dung phần lớn vẫn là thờ ơ. Đối với nàng mà nói diễn viên chẳng qua là thỏa mãn tò mò, vẽ tranh mới là thứ khiến nàng không cách nào từ bỏ được.

Nàng nghiêng đầu, đối diện với ánh của cô: "Thật ra em từ lâu đã muốn rời khỏi giới giải trí. Em không muốn bởi vì thân phận diễn viên mà suốt ngày dính đến thị phi, chỉ muốn trở lại cuộc sống bình thường, mỗi ngày đều dính lấy chị."

"Xem như ông trời cũng biết ý định này của em đi cho nên mới để xảy ra chuyện lần này, em muốn nhân cơ hội mà ở ẩn, sau đó âm thầm rút lui, đi làm chuyện bản thân yêu thích."

Đối với câu trả lời này, Phạm Thanh Khê cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Cô đem nàng ôm thật chặt: "Có thể nói chị nghe chuyện em yêu thích là gì không?"

Lam Thư Dung đối với bộ dạng biết rõ còn cố hỏi này vô cùng xem thường, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Thứ nhất là làm vợ chị, thứ hai là vẽ tranh. Em còn muốn mở lớp dạy vẽ cho mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện."

"Phải rồi, ngày mai cùng em đến bệnh viện đi."

Phạm Thanh Khê nhướng mày: "Muốn đi thăm tiểu Cẩu sao?"

Lam Thư Dung gật đầu, nếu không phải vì nàng tiểu Cẩu cũng sẽ không thảm như vậy. Trong chuyện này dù có thế nào nàng cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Mấy ngày trước tình hình chưa ổn định nên nàng chưa thể ghé qua, bây giờ đương nhiên không thể trì hoãn nữa.

"Cũng được, sẵn tiện chúng ta cũng cần có việc cần phải kiểm chứng."

...

Lúc này tại một căn phòng khác ở tầng hai, Đổng Ly đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại: "Phạm Thanh Khê đó rốt cuộc lai lịch thế nào?"

Người bên kia trả lời: "Phạm Thanh Khê tốt nghiệp Thạc sĩ Tài chính ở Oxford, sau đó ở RBS - Tập đoàn Tài chính hàng đầu của nước Anh làm Quản lý cấp cao. Thủ đoạn cứng rắn, được giới Tài chính bên đó ca ngợi rất nhiều. Sau khi về nước một tay kéo Hỷ Tinh Phong Lạc đứng bên bờ vực phá sản quay trở lại đứng trên đỉnh vinh quang. Người này không dễ đối phó, chuyện chúng ta..."

Đổng Ly cắt lời: "Cố gắng đẩy nhanh tiến độ, moi được càng nhiều càng tốt. Chờ đến khi bọn họ phát hiện Đông Bá chỉ còn lại cái vỏ rỗng."

Người bên kia đáp ứng: "Đã rõ."

...

Buổi sáng Phạm Thanh Khê cùng với Đổng Thừa Lâm và Lam Mẫn Trác ăn sáng xong mới đưa Lam Thư Dung đến bệnh viện. Đám phóng viên coi như đã rút hết, không khí vốn có của bệnh viện cũng được hoàn nguyên.

Nghe nói tiểu Cẩu sáng nay cũng vừa mới đã tỉnh lại, Lam Thư Dung không giấu được vui mừng. Lúc nàng cùng Phạm Thanh Khê đặt chân đến cửa thì đụng phải mẹ tiểu Cẩu, bà ta nhìn nàng nhưng không nói gì, chỉ tránh sang một bên tỏ ý mời vào.

Trên chiếc giường bệnh màu trắng đục, thân hình nhỏ bé của tiểu Cẩu không chiếm diện tích là bao. Trên đầu cô bé có vẫn còn băng bó, sắc mặt có chút nhợt nhạt, chỉ là đôi mắt kia khi nhìn thấy hai người Lam Thư Dung lập tức phát sáng, không phải là dáng vẻ sợ hãi như trong tưởng tượng của nàng.

"Chị, chị đến rồi."

Lam Thư Dung chạy đến ngồi xuống bên cạnh mép giường sau đó giơ tay khẽ chạm vào gương mặt tiểu Cẩu: "Cảm thấy thế nào? Không sợ chị sao?"

Tiểu Cẩu hồn nhiên lắc đầu: "Em đã khỏe rồi, còn có sao em phải sợ chị ah. Lúc sáng mẹ đã nói với em người đó không phải chị, chỉ là có chút giống thôi."

Lam Thư Dung mỉm cười, nhìn sang mẹ tiểu Cẩu: "Chuyện này chị tính toán thế nào?"

Người phụ nữ thở dài: "Con bé đã khỏe lại, tôi cũng không muốn truy cứu nữa. Vừa mới nộp đơn bãi nại xong."

Mẹ tiểu Cẩu không biết chữ lại có thể làm đơn bãi nại, trong đầu Phạm Thanh Khê lập tức nghĩ đến gì đó: "Chị tự làm sao?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Chị làm sao biết mấy cái thủ tục đó. Hôm trước có một cô gái tìm đến nói với chị tất cả chỉ là hiểu lầm, còn muốn xin lỗi chị và tiểu Cẩu. Sau đó cô ta cho chị một số tiền, nhờ chị bãi nại."

Lam Thư Dung nghe đến đây vội lấy ra điện thoại: "Là người này sao?"

Người phụ nữ nheo mắt lại, cố gắng nhìn kỹ: "Đúng vậy, chính là cô ấy, người cũng thật xinh đẹp."

Phạm Thanh Khê và Lam Thư Dung đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc đã có thể chứng minh suy đoán ban đầu. Bây giờ cần thiết xác minh thêm suy đoán thứ hai là có thể đem chuyện này làm sáng tỏ.

"Tiểu Cẩu, em ở đây ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, khi nào khỏe chị và chị Thanh Khê sẽ cùng đến đón em. Có được không?"

Tiểu Cẩu nghiêng đầu: "Chị phải đi sao?"

Lam Thư Dung mỉm cười: "Ừm, chị có chút chuyện cần giải quyết."

Tiểu Cẩu hiểu chuyện không giữ người nữa: "Vậy tạm biệt chị, em sẽ mau khỏe."

Lam Thư Dung xoa đầu cô bé: "Ngoan."

Trước khi đi Phạm Thanh Khê còn dặn dò mẹ tiểu Cẩu đừng nhắc đến chuyện vừa nãy với ai, cứ xem như mọi thứ đã đâu vào đấy.

Sau đó hai người tìm đến vị bác sĩ mà Lam Thư Dung có quen biết, nói với anh ta: "Nhờ anh giúp chúng tôi xác minh quan hệ của hai người này."

Xong xuôi hết thảy mới cùng nhau trở về nhà.